Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 113: Giá trị tiềm ẩn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Du tổng, mời ngồi." Thích Tự vẫy tay gọi bồi bàn tới, "Uống chút gì chứ?"

Du Liên ngồi xuống rồi nói: "Một cốc Negroni đi."

Đợi bồi bàn rời đi, Du Liên mới nói: "Ngại ghê, từ lần chia tay ở nhà vườn đã bảo sẽ tìm cậu tâm sự, mà thấy bảo cậu đang học bên ngoài nên mãi chưa có cơ hội."

Thích Tự: "Không sao."

Du Liên vuốt qua tóc mai: "Nói thật vừa rồi nghe Diệp tổng bảo cậu tìm tôi, tôi cũng rất bất ngờ, bởi cứ nghĩ cậu..."

Thấy đối phương ngập ngừng, Thích Tự mới tiếp lời cô: "Nghĩ tôi không quan tâm gì đến công chuyện phải không?"

Du Liên cười cười hỏi lại: "Thế tức là tôi hiểu lầm rồi à?"

Thích Tự không để trong lòng, chỉ nói: "Đã nhận lấy vị trí này thì tôi sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình. Đúng ra tôi với Tư tổng phải đích thân tìm cô bàn chuyện thu mua Liên Tú mới đúng, nhưng Tư tổng bận bịu việc riêng, tôi thì ngại mình còn nhỏ nên lời nói sẽ mất đi trọng lượng, bởi vậy mới thường để Diệp tổng đại diện... Vừa rồi Diệp tổng có gọi điện cho tôi, nói rằng cô rất không hài lòng với mức giá mà Tư tổng đề nghị?"

"Nếu Diệp tổng nói ra cái giá ấy sớm hơn, bọn tôi đã chẳng phải lãng phí nhiều thời giờ đến thế."

Dường như Du Liên vẫn chưa bình tĩnh hẳn, trước khi xuống đây đã điều chỉnh lại tâm trạng một chút, nhưng nói Diệp tổng xong thì cũng tính luôn đến trường hợp xấu nhất, cho nên không còn giữ phong thái ung dung dịu dàng ngay cả trước mặt Thích Tự.

Thích Tự gật gật đầu: "Đã đến nước này, Du tổng có thể nói ra mức giá mà bên cô hướng đến được không?"

Du Liên đan tay vào nhau, nói: "170 triệu, nhưng đây là ranh giới của cá nhân tôi, còn Nghiêm Tú muốn tối thiểu 190 triệu. Nếu có thể bán với mức giá 170, đến khi phân chia tôi vẫn sẽ tính cho cô ấy theo tổng giá là 190."

Thích Tự thầm nghĩ, Du Liên cũng thật trọng tình nghĩa.

Hắn nói: "Năm ngoái bên tôi đã tiến hành định giá Liên Tú mấy lần, xác nhận tổng giá trị rơi vào khoảng 268 triệu, Du tổng và Nghiêm tổng chỉ nắm giữ 53% cổ phần nên tính ra là 142 triệu. Nếu chỉ căn cứ vào tình hình cổ phiếu và định giá chuyên nghiệp thì mức giá 140 triệu mà Tư tổng đưa ra cũng không có gì lạ."

Du Liên hơi cau mày: "Nếu cũng thấy Tư tổng báo giá hợp lí rồi, thì Thích tổng còn gọi tôi xuống hàn huyên làm gì?"

Thích Tự ngừng lại một chút rồi nói: "Bản thân hàng hóa không chỉ có giá trị hữu hình, mà còn mang cả giá trị tiềm ẩn không dễ gì phát hiện. Các chuyên gia trên thị trường luôn cố gắng chính quy hóa việc định giá tài sản, nhưng nếu mặt hàng nào cũng được đánh giá chính xác với giá trị của mình như thế, thì ngành đầu tư đã chẳng gắn liền với mạo hiểm và bất ngờ. Một người thầy cạnh tôi từng nói, đầu tư thành công là phải tìm được ra giá trị tiềm ẩn cũng như đẩy mạnh việc thương mại hóa của mặt hàng..."

Lúc này, bồi rượu mang Negroni của Du Liên tới.

Thích Tự nâng cốc cụng nhẹ với đối phương: "Tôi vẫn nhớ trong lần đầu tiên gặp mặt, Nghiêm tổng đã đưa ra mức giá 250 triệu cho 53% cổ phần mà hai người nắm giữ, đúng chứ?"

"Ừm..." Du Liên nhấp một ngụm rượu, tiếp tục nghe hắn nói.

Thích Tự: "Trước đó tôi nghĩ, đã báo mức giá này thì chứng tỏ Liên Tú trong lòng hai người cũng phải sở hữu một giá trị gì đó mà bọn tôi không thấy được. Chưa nói đâu xa, chỉ nghe tên công ti là tôi cảm nhận được cô và Nghiêm tổng trân trọng nó nhường nào rồi. Nếu không thì hôm nay cô đã chẳng tức giận đến thế khi nghe Diệp tổng nói ra cái giá 140 triệu, phải không?"

Nắm tay của Du Liên trên cốc rượu bất giác siết chặt.

Thích Tự nói tiếp: "Diệp tổng kể, cô từng nói mình và Nghiêm Tú coi Liên Tú như con của mình. Không thiếu gì thương nghiệp đi theo hình thức đại lí hàng xa xỉ, nhưng khi ấy chỉ mình Liên Tú là nổi lên vượt trội, về sau trải qua mấy vòng đầu tư, phát triển, lên sàn cũng tương đối thuận lợi. Một công ti không thiếu cả tiền lẫn thị trường, tiềm năng như thế, có bất đồng quan điểm với nhà đầu tư khác đến đâu thì cô và Nghiêm tổng vẫn sở hữu 53% cổ phần, không việc gì phải bất đắc dĩ bán đi như vậy... Cho nên tôi muốn biết, rốt cục vì sao hai người lại phải đi đến bước này?"

Lúc Thích Tự nói đến chuyện "coi Liên Tú như con của mình", hốc mắt Du Liên lập tức đỏ lên.

Vừa rồi đối mặt với Diệp Khâm Như, Du Liên thấy tức giận và khuất nhục nhưng cũng không đến nỗi khổ sở, thế mà giờ đây ướt nhèm hai mắt chỉ vì một câu "bất đắc dĩ bán đi" của Thích Tự.

Cô chớp chớp hòng nuốt nước mắt trở về.

"Không ngờ Thích tổng còn trẻ mà đã suy tính sâu sắc đến vậy." Đối phương cố kìm nén một hồi, rốt cục không nhịn được nữa mới rút giấy ăn nhanh chóng lau mắt, "Xin lỗi, thật sự không nghĩ cậu sẽ cân nhắc những vấn đề này từ lập trường của bọn tôi... Thành ra nhớ lại một chút chuyện, để cậu chê cười rồi."

Thích Tự lại cụng li với cô, dùng hành động đơn giản này giúp Du Liên bớt xấu hổ.

Du Liên khẽ thở dài, nhìn chằm chằm sắc đỏ trong cốc rượu, kể lại đầu đuôi quá trình thành lập công ti cùng với Nghiêm Tú.

Bắt đầu từ khi cô gặp Nghiêm Tú ở Pháp, hai người đã nhìn nghe cảm học được những gì, đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh đại lí hàng xa xỉ ra sao, và thực hiện ý nghĩ ấy như thế nào.

"...Hai năm đó, tôi với Nghiêm Tú vừa học vừa làm đại lí mua hàng xa xỉ, để lời một chút còn phải nghiên cứu kĩ càng giá cả cũng như đợt sales của từng sản phẩm, cuối tuần nào cũng chạy ra quầy để tìm hiểu tin tức chiết khấu của các nhãn hiệu..."

"Có lần, bọn tôi tình cờ biết đến outlet nằm gần một thị trấn nhỏ ở phía nam nước Pháp cứ định kì lại bán rất nhiều hàng hóa của các hãng lớn chỉ với một nửa giá. Bọn tôi liên hệ với quản lí mới biết địa phương đó có rất nhiều du khách đến từ các nước đang phát triển, nhiều hãng lớn cũng hay lấy danh nghĩa "quảng bá văn hóa thương hiệu" để ưu ái cho một số đại lí mức chiết khấu rất lớn... Điều này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ hàng xa xỉ cũng đang cần mở rộng thị trường."

"Chúng ta đều biết hàng xa xỉ luôn bị độn giá, nhưng không thể phủ nhận là đông đảo phụ nữ vẫn muốn sở hữu mặt hàng này để thỏa mãn tâm lí, nhất là một bộ phận các cô gái trẻ làm việc trên thành phố lớn. Sinh sống trong một môi trường căng thẳng, có được một chiếc túi hàng hiệu, một đôi dày hàng hiệu, một chiếc dây chuyền của nhãn hàng tăm tiếng—ý tôi nói ở đây là hàng chính hãng, chứ không phải hàng nhái—sẽ giúp các cô ấy trở nên sáng sủa tự tin hơn khi ra ngoài, đồng thời cũng là động lực khiến họ cố gắng phấn đấu hơn trong sinh hoạt, học tập... Bản thân tôi và Nghiêm Tú chính là như thế, ban đầu cũng vì tâm lí ấy mà dấn bước vào lĩnh vực này, đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ rất rõ sự phấn khích khi mua được đôi giày cao gót hàng hiệu mà mình ao ước từ lâu với giá rẻ..."

"Để nhiều cô gái trẻ khác cũng cảm nhận được niềm vui ấy như mình, bọn tôi quyết định thành lập "Liên Tú", sau đó tìm đến các nhãn hàng kia, hao tâm phí sức thuyết phục họ bán rẻ cho một lượng hàng nhất định dưới danh nghĩa "quảng bá thương hiệu". Vào thời điểm Liên Tú làm ăn được nhất, bọn tôi có thể mua vào cả trăm chiếc túi ở ngoài đáng giá 10,000 với đơn giá 3,000, đến khi rao bán lên nền tảng online, trừ đi chi phí nhân công và trang thiết bị thì bọn tôi còn chẳng lời đến 5%..."

"Ấy là hai năm cực khổ nhất, nhưng bọn tôi đều rất vui vẻ, đặc biệt mỗi lần nhận được phản hồi và lời cảm ơn của khách sau khi nhận hàng lại càng cảm thấy tất thảy mệt mỏi đều đáng giá. Chưa kể, nhờ bắt đầu với hàng xa xỉ mà bọn tôi lập tức chiếm được tình cảm từ đông đảo phái nữ trẻ tuổi thuộc tầng lớp trung lưu trong nước, cho nên hai năm đó đã giúp Liên Tú tích lũy được một lượng khách rất chất lượng..."

Thích Tự gật đầu nói: "Đây cũng là điểm khiến bọn tôi chú ý đến Liên Tú ngay từ đầu."

Du Liên thở dài: "Nhưng mà về sau, tôi và Nghiêm Tú không thấy thỏa mãn với việc chỉ bán lại hàng xa xỉ của nước ngoài, mà bắt đầu mong muốn sản xuất ra những sản phẩm thuộc về mình, gây dựng thương hiệu của chính mình..."

Thích Tự bình luận: "Mạch suy nghĩ như thế cũng là hợp lí."

Du Liên: "Lúc ấy có rất nhiều nhà đầu tư muốn bắt tay cùng, bọn tôi bị chút tiền vốn làm cho mờ mắt, lại ham phát triển cấp tốc, cho nên rốt cục chọn bên chi nhiều nhất là Đầu tư Phương Chu. Phương Chu trực tiếp mua đi 30% cổ phần trong tay chúng tôi, yêu cầu thay đổi quy chế công ti để gia tăng quyền hạn quản lí cho cổ đông mới, sau đó còn phái hai chuyên gia phát triển thương nghiệp đến, vấn đề là tư tưởng của tôi và Nghiêm Tú rất khác với bọn họ. Chúng tôi muốn bắt đầu từ những thứ nhỏ như dây chuyền hoặc vài đôi giày để tạo ra một sản phẩm "ngôi sao" trước, nhưng quản lí mới tới lại cho rằng thử nghiệm như thế mang lại hiệu suất quá thấp, phải lấn sang cả các nghiệp vụ khác, đồng thời mau đưa công ti lên sàn, tranh đoạt khách hàng, nếu không đợi đến khi các nền tảng mua sắm trực tuyến khai thông được với nước ngoài thì bọn tôi sẽ mất hết ưu thế. Nói thẳng ra, tôi và Nghiêm Tú chưa bao giờ có ý định kinh doanh cái tủ đồ online gì đó, bởi vì đã có rất nhiều người làm, bọn tôi cảm thấy chạy theo xu thế thật vô nghĩa... Nhưng thời gian đó, tôi và Nghiêm Tú phải nghe quá trời đề xuất khác nhau, ngày nào cũng bị người ta gạt đi ý tưởng, bị nói "không có khả năng", khiến bọn tôi còn không khỏi nghi ngờ thành công của mình chỉ là ăn may, rằng bản thân chỉ có thể làm đại lí chứ không hơn..."

Thích Tự ngẫm nghĩ nói: "Cô và Nghiêm Tú có lí tưởng, nhưng lại không đủ kiên định để theo đuổi nó."

Du Liên cười khổ: "Cậu nói không sai, tôi với cô ấy đều thiếu kinh nghiệm trong việc định hướng quy hoạch lâu dài cho công ti, bị người ta nói một chút đã dao động, bất giác thỏa hiệp không ít. Mặc dù công ti đã trải qua vài vòng đầu tư, quy mô lớn lên, giá trị của chính tôi và Nghiêm Tú cũng cao lên không ít, vậy mà bọn tôi chỉ ngày càng lực bất tòng tâm, chẳng thể nào vui nổi. Năm ngoái công ti niêm yết, nhưng Liên Tú đã không còn là Liên Tú của trước kia, dường như giờ đây ai ai cũng có thể nhúng tay vào việc phát triển của công ti, giá cổ phiếu từ khi lên sàn vẫn luôn rớt thảm, bạn bè xung quanh thấy bọn tôi bế tắc như vậy thì đều khuyên buông tay, tranh thủ lúc Liên Tú còn chút giá trị thì bán nó đi..."

Nói đến đây, hai mắt cô đã lại đỏ bừng.

Thích Tự hỏi ngược lại: "Cho nên hai người quyết định bán? Vậy bán xong thì sao?"

Du Liên lắc đầu: "Chưa biết nữa, có lẽ là bắt đầu làm gì đó mới mẻ với Nghiêm Tú, lần này bọn tôi sẽ chỉ kiên định với những gì mình muốn."

Im lặng một lát, Du Liên lại nói: "Thật ra hồi cuối năm ngoái, tôi đã rất vui khi được Diệp tổng đại diện cho Tư Nguyên liên lạc, bởi vì MeiWei là nhãn hiệu yêu thích của tôi từ rất lâu rồi."

Thích Tự: "Cô thích MeiWei?"

"Ừ, tuy tháng 8 năm ngoái có xảy ra chút chuyện, nhưng cả tôi và Nghiêm Tú đều cho rằng MeiWei vẫn là nhãn hàng xa xỉ quốc nội có tâm nhất, trước đây muốn phát triển thương hiệu của mình còn lấy MeiWei làm hình mẫu... Nghe nói Tư Nguyên muốn mua Liên Tú về làm một trong các nhãn hiệu dưới trướng, tôi đã cho rằng đây là kết cục tốt nhất mà công ti có thể đạt được, rằng về đó chắc chắn Liên Tú sẽ khá lên..." Du Liên rũ mắt, lại cười nhạt, "Nhưng bây giờ bán được hay không còn chả chắc, gần đây tôi và Nghiêm Tú thường xuyên cãi nhau cũng vì cô ấy không đành lòng với báo giá quá thấp. Thú thực, nói nãy giờ tôi cũng chưa thấy hiện tại Liên Tú sở hữu giá trị tiềm ẩn gì. Nếu bên cậu không nghĩ Liên Tú xứng đáng với mức giá này, tôi cũng không muốn ép nữa."

Thích Tự thở ra một hơi, trịnh trọng nói: "Có vẻ là Du tổng đang đánh giá thấp chính mình rồi."

Du Liên sững sờ, không khỏi kinh ngạc giương mắt.

Thích Tự cười cười: "Thành công của Liên Tú thật sự chỉ là ăn may thôi sao? Cô cứ tự hỏi mà xem, ở cái thời đại cả quần áo giày dép đẹp lẫn đại lí bán hàng giảm giá đều nhan nhản như nấm sau mưa như hiện nay, vì sao những người đó lại cùng lựa chọn Liên Tú?"

Du Liên trầm mặc, là người sáng lập ra Liên Tú, thế mà cô cũng muốn hỏi ngược lại Thích Tự một câu "vì sao".

Thích Tự: "Tôi đã xem quảng cáo của Liên Tú, bắt đầu với "Để mỗi cô gái bình thường đều có thể sở hữu hàng hiệu", về sau thì là "Tôi tự mua được giày cho mình, cần gì ai cho", "Có trên lưng chiếc túi tôi yêu, muộn phiền hôm nay cũng biến tiêu"... Nhưng slogan này đều do cô sáng tạo ra phải không?"

Du Liên gật đầu: "Đúng là như thế, nhưng chiến dịch quảng bá sản phẩm nào chẳng tuỳ tiện nghĩ ra được những lời này?"

Thích Tự: "Đây cũng là cách những người kia đã tuỳ tiện phủ nhận các cô à?"

Du Liên: "..."

Thích Tự giải thích: "Diệp tổng nói cô là một người trẻ có tâm hồn nghệ sĩ, trước kia tôi không để ý lắm, nhưng hôm nay nói chuyện mới phát hiện có lẽ chính bản tính mềm mại nhạy cảm, cũng như lòng đồng cảm của Du tổng với những "cô gái bình thường" ngoài kia đã tạo nên mối liên kết khăng khít giữa bọn họ và Liên Tú. Cho dù giá cổ phiếu của Liên Tú có tụt, cho dù Liên Tú đã không còn là Liên Tú trước kia như cô nói, những khách hàng ấy vẫn tình nguyện trung thành với nền tảng này... Tôi và thầy mình đã cùng phân tích thấy, đây chính là điểm làm nên sự khác biệt ở Liên Tú—nói cách khác, giá trị tiềm ẩn đáng quý nhất mà Liên Tú sở hữu chính là cô."

Ánh mắt Du Liên sáng lên, kích động trong lòng cũng tiêu tan theo những lời này của Thích Tự.

Có điều được một thanh niên tuấn tú trẻ hơn mình bao nhiêu như thế khích lệ, Du Liên cũng có phần ngại ngùng, vô thức nói lảng sang chuyện khác: "Thầy của cậu... là giáo viên ở Stafford à?"

Thích Tự hắng giọng: "Không phải, là người cô mới gặp hồi nãy ấy."

Du Liên mỉm cười nói: "Thì ra là Phó tổng..."

Thích Tự ngừng một lát lại tiếp tục: "Nếu như không ở vào cương vị hiện tại, có lẽ tôi sẽ cổ vũ cô và Nghiêm tổng hãy tiếp tục với công ti. Nhưng rất tiếc, tôi vẫn muốn thu mua Liên Tú vì sự phát triển của tập đoàn. Cô vừa nói mức giá tối thiểu mà mình và Nghiêm tổng có thể chấp nhận lần lượt là 170 triệu và 190 triệu phải không?"

Du Liên: "Đúng vậy..."

Thích Tự: "Để cân bằng thì lấy 180 đi, cô thấy sao?"

Du Liên sáng mắt nâng chén ngay tắp lự: "Được."

Thích Tự cụng li với cô: "Nhưng tôi có một điều kiện."

Du Liên ngẩn người: "Là gì?"

Thích Tự: "Tôi hiểu được tình cảm mà cô và Nghiêm tổng dành cho Liên Tú, cũng không muốn bắt hai người phải đoạn tuyệt với đứa con tinh thần này chút nào. Song để giành lấy quyền khống chế tuyệt đối, Tư Nguyên chắc chắn không thể chừa lại cổ phần cho các cô, sau khi lấy được 53% này thì sẽ còn mua nốt cả phần của Phương Chu."

Du Liên: "Tôi hiểu."

Thích Tự: "Có điều sau khi thu mua, Tư Nguyên sẽ phải tiến hành đồng hóa Liên Tú và các hãng con khác như MeiWei, Tuyết Liên, Lovme Jewelry v.v. để thể hiện ra văn hóa đặc trưng của thương hiệu. Tôi hi vọng Du tổng có thể ở lại để lên kế hoạch cho công việc này."

Lên kế hoạch đồng hóa Liên Tú và MeiWei? Du Liên không khỏi choáng váng sau khi được Thích Tự ném cho một loạt miếng mồi béo bở: "Không thành vấn đề!"

Nhưng nhận lời xong cô mới nhớ ra hỏi: "Chẳng phải Diệp tổng nói là cậu không thể qua mặt Tư tổng để bàn giá trực tiếp với tôi sao?"

Thích Tự: "Không sai, 40 triệu bổ sung kia là giá trị tiểm ẩn mà cá nhân tôi nhận định thấy, nhưng khả năng cao sẽ không được Tư tổng đồng tình, cho nên tạm thời chỉ có thể hứa miệng với Du tổng như vậy. Để giúp hai người lấy được mức giá 180 triệu, tôi còn cần bên cô phối hợp làm một số chuyện nữa."

Du Liên: "..."

Hai người hàn huyên thêm hai mươi phút, trong thời gian này Thích Tự đã nói qua về sách lược của mình cho Du Liên.

Du Liên: "Sẽ có ích chứ?"

Thích Tự cười nói: "Chúng ta cứ vừa tiến hành vừa theo dõi, tóm lại tôi đã hứa thì nhất định sẽ giúp cô lấy được 180 triệu, không phải Tư Nguyên thì cũng có công ti khác thu mua Liên Tú."

Du Liên há hốc miệng, đang định nói thêm thì thấy Thích Tự rút điện thoại ra nhìn thoáng qua.

"Tư tổng đã tới phòng họp trên tầng 6, cô lên trước đi." Thích Tự nói.

"Còn cậu thì sao?" Du Liên đứng dậy.

Thích Tự đưa mắt nhìn điện thoại: "Tôi ngồi thêm một lát đã, đi cách nhau để Tư tổng tránh nghi ngờ việc chúng ta gặp riêng thì hơn."

Du Liên cười cười ra dấu OK, ra đến cửa quán bar mới ngoái lại nhìn, Thích Tự vẫn ngồi y như lúc cô mới tới, tự tin phóng khoáng, cùng khí chất có phần không ăn nhập với tuổi tác của mình.

Hiện tại cô đã biết, ẩn sau khuôn mặt điềm tĩnh trầm ổn kia chính là một trái tim trẻ đầy nhiệt huyết.

Đợi Du Liên rời đi, Thích Tự cũng rơi vào trầm tư.

Lúc trước hắn vẫn mờ mịt băn khoăn, nếu Tư Trạch thật sự đang động tay với giá cổ phiếu, mà hắn vẫn tiến hành thu mua Liên Tú trong khi lờ mờ biết được về tình hình phía sau thì rốt cục là đúng hay sai?

Nhưng vừa rồi nói chuyện với Du Liên, trong quá trình đi đến quyết định cuối cùng, dường như hắn đã tìm được đáp án cho bản thân mình.

—"Thích Tự, sau này trở thành một thương nhân có vốn có liếng, cậu đã nghĩ về việc mình sẽ tuyệt đối trung thành với nguyên tắc nào chưa?" Bên tai như lại vang lên âm giọng trầm thấp của Phó Diên Thăng.

Khi đó hắn đã nghĩ, không phạm pháp là được.

Thế nhưng pháp luật chỉ là giới hạn để người khác quản thúc mình, mà giới hạn trong lòng hắn, hẳn còn nên cao hơn cả pháp luật.

Vì kỉ luật bản thân, cũng là vì lương tâm làm người.

Thích Tự nhắm mắt thở dài một hơi, lần nữa mở ra, đôi mắt lại càng thêm sắc sảo.

*

Trong phòng họp tầng 6 của khách sạn, một đám người đang vây quanh Tư Trạch, thở mạnh một chút cũng không dám.

Hoàng Tuấn Văn run rẩy dâng lên một túi chườm đá bọc trong khăn mặt, thấp giọng nói: "Tư tổng, chườm một chút đi."

Tư Trạch nhận lấy áp lên một bên mắt của mình, không khỏi rít lên một tiếng vì đau.

"... Họ Tống kia cũng thật quá thể." Hoàng Tuấn Văn lầm bầm nói.

"Còn không mau im đi!" Ti Trạch quắc mắt nhìn hắn, Hoàng Tuấn Văn lập tức ngậm miệng.

Sầm mặt chườm lạnh được một lát, hắn mới hỏi: "Người của Liên Tú đâu? Sao còn chưa tới!"

"Diệp tổng đã đi gọi rồi..." Một người nhỏ giọng nói.

"Anh ta vẫn chưa đàm phán xong nữa à?" Tư Trạch hiển nhiên đang không vui, cứ như thể vừa ăn phải thuốc nổ.

"Ầy, vừa rồi anh không xuống dùng bữa, bọn họ cũng đâu dám bàn bạc gì mấy."

Tư Trạch hừ lạnh một tiếng, đang định phàn nàn tiếp thì cửa phòng mở ra—nhóm Du Liên, Nghiêm Tú và Diệp Khâm Như lần lượt bước vào, trông thấy con mắt sưng đỏ của Tư Trạch mà sửng sốt, khóe miệng Diệp Khâm Như còn bất giác giật một cái.

Du Liên: "Tư tổng... Anh sao vậy? Vẫn ổn chứ?"

Tư Trạch cầm bọc chườm che đi mắt mình, nói: "Hồi nãy bất cẩn trượt chân, đụng phải góc ghế trong phòng."

Mọi người: "..."

Du Liên nhíu mày: "Có nghiêm trọng lắm không? Hay để tôi gọi bác sĩ đến?"

Tư Trạch: "Tôi nói là không sao, mau vào chuyện chính đi... Thích Tự đâu rồi?"

Diệp Khâm Như nói: "Thích tổng vẫn còn jetlag nên đã về phòng ngủ bù, bảo tôi truyền lời để Tư tổng quyết định là được."

"Được rồi, vậy bắt đầu thôi." Tư Trạch nhìn về phía Du Liên, nói, "Du tổng, đã đến nước này thì chúng ta cũng đừng vòng vo nữa, trực tiếp báo giá đi thì hơn."

Du Liên: "Tôi cũng chỉ chờ một câu này của Tư tổng thôi. Tôi và Nghiêm tổng đã bàn bạc xong, mức giá thấp nhất mà bọn tôi có thể chấp nhận là 180 triệu."

Tư Trạch nhếch miệng: "Du tổng đang nói đùa đấy à?"

Du Liên chân thành nói: "Sao có thể? Lần trước bọn tôi báo giá 250 triệu, nể tình Diệp tổng nói hết nước hết cái suốt thời gian qua nên cũng giảm đi 70 triệu rồi."

Diệp Khâm Như cố ý nói khó: "Du tổng, thú thực là 180 triệu vẫn nằm ngoài khoanh vùng giá của bọn tôi."

Du Liên cau mày nói: "Vậy mấy anh muốn bao nhiêu?"

Diệp Khâm Như: "Cao nhất là 140 triệu."

Du Liên lắc đầu: "Không thể nào. Diệp tổng, tôi cũng nói với anh qua điện thoại rồi, 180 triệu là cái giá cuối cùng. Nếu bên anh chỉ chi ra 140 triệu, bọn tôi cũng sẽ chỉ bán phần của 140 triệu."

Mắt phượng của Tư Trạch thâm trầm nhìn Du Liên, miệng thì cười nhạt: "Du tổng, hình như cô không theo dõi tình tình chứng khoán thì phải? Tổng giá trị của Liên Tú còn chưa được nổi 300 triệu, cô có đang mơ hay không mà lại báo cái giá 180 triệu với bọn tôi?"

Nghiêm Tú ở bên nghe vậy mà biến sắc, lập tức nói trả: "Tư tổng, từ trước khi lên sàn thì giá trị của Liên Tú đã đạt mức 300 triệu rồi. Tập đoàn Tư Nguyên không mua thì sẽ có người khác mua, anh không phải châm chọc."

Du Liên vội vàng túm lấy tay cô, ra hiệu cho đối phương đừng nói nữa.

Tư Trạch bật cười: "Tôi nói này Nghiêm tổng, ngoại trừ tập đoàn Tư Nguyên thì còn ai muốn nhận về cái tàn cục rối rắm này của các cô nữa đây? Nghe đâu Đầu tư Phương Chu còn đang tìm cách bán tháo cổ phần Liên Tú khắp nơi nữa mà."

Nghiêm Tú tức tối đứng phắt dậy, trực tiếp bỏ đi.

"Nghiêm Tú!" Du Liên kinh ngạc hô lên, lập tức đuổi theo, giữ lại đối phương ngay trước cửa phòng họp, "Bình tĩnh lại đi, không đàm phán được thì cũng đừng để mất hòa khí..."

"Còn không phải do bọn họ hợm hĩnh trước à! Lâm tổng ở Yến Thành cũng đồng ý bàn chuyện với chúng ta rồi, 140 triệu thì mình thà bán cho Lâm Hoán chứ nhất định không bán cho tập đoàn Tư Nguyên!"

"Đừng như vậy mà..."

Sắc mắt của Tư Trạch trong phòng lập tức lạnh đi: "Bọn họ vừa nhắc đến ai cơ? Lâm Hoán?"

Hoàng Tuấn Văn cũng nhìn sang Diệp Khâm Như: "Lâm Hoán cũng đang nhắm đến Liên Tú sao?"

Diệp Khâm Như mờ mịt đáp: "Tôi có nghe nói gì đâu..."

Hoàng Tuấn Văn cảnh giác nói: "Hay là hai người bọn họ đang diễn kịch với chúng ta."

Quản lí Hàn nói: "Lâm Hoán cũng có cái công ti đầu tư mà? Bây giờ giá cổ phiếu của Liên Tú đang thấp như thế, có khi anh ta cũng đang muốn chớp cơ hội thì sao?"

"Hắn dám.... Tss!" Tư Trạch tức mình, tay cầm túi chườm vô thức đè mạnh lên con mắt bị thương.

Hoàng Tuấn Văn: "Tư tổng, anh bình tĩnh đã..."

Tư Trạch trừng mắt nhìn Hoàng Tuấn Văn, hạ giọng nói: "Còn không mau sai người đi xác nhận tin tức này đi!"

****

<Epilogue>

Một—

Du Liên: "140 triệu quá thấp."

Thích Tự: "Tôi ra 180 triệu."

Du Liên: "Bọn họ đều nói chúng tôi không làm được nên trò trống gì."

Thích Tự: "Tôi nói được."

Du Liên: "Tôi là fan của MeiWei."

Thích Tự: "Đợi tôi thu mua Liên Tú rồi cô về MeiWei đi."

Du Liên: "Tổng tài Cá nhỏ no.1! " (≧▽≦)/

Thích Tự: "Nhưng một mình tôi không quyết được giá này, chúng ta phối hợp diễn kịch đi? Lừa tên đối tác ngusi kia của tôi một chút?"

Du Liên: "Chưa thấy kim chủ ba ba nào như này... Tổng tài Cá nhỏ no.1!" (≧▽≦)/

Hai—

Du Liên: "Nói thật, Lâm Hoán cũng muốn thu mua chúng tôi."

Tư Trạch (nổi giận): "Lâm Hoán!? Đến đây! Battle đi!"

Lâm Hoán: "Ai gọi hồn tôi đấy?"

Thích Tự: "Ngại quá, dùng nhờ chút."

Lâm Hoán: "???"

Ba—

Tư Trạch: "Tôi làm gì cậu nào, lại không vui rồi?"

Tống Phổ Tâm vung ra một đấm: "Này thì~"

Tư Trạch ôm mắt: "Ái!!"

Tác giả: "Nghe nói độc giả oán dữ lắm, trước khi vào tù anh phải bị ăn đánh cái đã hahaha"

Tư Trạch: "... Tưởng ông đây cầm kịch bản của phản diện mà sung sướng lắm đấy à!" (╰皿╯)

-

vtrans by xiandzg

T/N: Rà muốn lòi le cũng không tìm thấy Thầy đâu, nhưng đổi lại thì em cảm thấy mình sắp bỏ công việc bàn giấy để đi đánh hàng xa xỉ được rồi "_"

Á á áaaaa senpai noticed tui again nèeeeeeee