Trong khuôn viên nhà họ Mạnh có không ít chỗ chơi, ăn tối xong, người lớn thì tụ tập đánh bài nói chuyện phiếm, thanh niên thì đến phòng karaoke và phòng game.
Dì Phương thấy Thích Tự còn chưa đi, bèn dúi Mạnh Văn Tĩnh cho hắn, cười nói: "Thích Tự, dì cũng vào làm hai ván cái, cháu trông con bé giúp dì một lát nhé."
Không chờ Thích Tự phản ứng lại, dì Phương đã bỏ đi như một cơn gió.
Thích Tự tính đi tìm Mạnh Văn Huy, nhưng đi một vòng cũng không thấy tên kia đâu.
Cô bé trong ngực hắn chớp chớp mắt, gọi một tiếng "anh Thích" rồi dần dần đỏ mặt, Thích Tự không khỏi đau đầu, đành phải cúi xuống hỏi Mạnh Văn Tĩnh muốn chơi gì, cô bé nói: "Pháo bông."
Cô giúp việc đang dọn dẹp bàn ăn tốt bụng nói cho hắn, pháo hoa có ở trên tầng thượng.
Thích Tự dẫn Mạnh Văn Tĩnh đi lên, quả nhiên bắt gặp một hộp pháo bông trong góc nhà kính. Được hắn đốt cho mấy cây xong, cô bé lập tức vui vẻ khua tay múa chân.
"Thích không?" Thích Tự hỏi.
"Thích!" Mạnh Văn Tĩnh hét lớn, cũng không biết là bị cái gì kích động mà bỗng dưng chạy tới đòi ôm hắn, miệng vẫn treo một câu "Anh Thích, lớn lên Văn Tĩnh muốn làm cô dâu của anh!"
Thích Tự nghiêm mặt nhìn cô bé: "Em có biết cô dâu nghĩa là gì không?"
Giật nảy mình trước giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc của đối phương, Mạnh Văn Tĩnh chỉ biết lắc đầu, bộ dạng như thể vừa bị mắng.
Thích Tự ngồi xổm xuống cạnh bé con: "Thế tại sao lại muốn làm cô dâu của anh?"
Mạnh Văn Tính cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ bảo nếu trở thành cô dâu của anh Thích thì về sau sẽ có rất nhiều quần áo đẹp để mặc, vô số đồ trang sức để đeo..."
Thích Tự nhíu mày, biết ngay mà, bé con mới có 5 tuổi thì biết dâu với rể là cái gì? Trình tẩy não của dì Phương đúng là đáng sợ.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô bé, kiên nhẫn nói: "Mẹ gạt em đấy."
Mạnh Văn Tĩnh khó tin ngẩng đầu: "Mẹ gạt em?"
Thích Tự ừ một tiếng rồi nói: "Không cần làm cô dâu của anh thì em cũng có đầy quần áo với trang sức mà. Chưa kể em đáng yêu thế này, về sau kiểu gì chả có người thích em, mua tặng em những thứ này."
Mạnh Văn Tĩnh hỏi: "Vậy anh Thích không thích em à?"
Thích Tự nghĩ nghĩ nói: "Mỗi chàng trai chỉ có thể lấy một người mình thích về làm cô dâu thôi, anh đã có người mình thích rồi, nếu em mà còn đòi làm cô dâu của anh như thế, thì người kia sẽ nổi giận lôi đình đó."
"Nổi giận lôi đình?" Mạnh Văn Tĩnh hoang mang nhìn hắn.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, Thích Tự thuận miệng nói: "Em thấy không, người anh thích gọi điện đến rồi đây này!"
Mạnh Văn Tĩnh lập tức căng thẳng, thấy Thích Tự làm dấu hiệu im lặng, cô bé cũng phối hợp tự bụm miệng mình.
Điện thoại kết nối, Số Phức ở đầu bên kia hỏi: "Ăn xong rồi hả?"
"Ừm..." Thích Tự vừa nghiêng đầu kẹp điện thoại với bả vai, vừa đốt thêm một cây pháo bông rồi nhét vào tay Mạnh Văn Tĩnh.
"Đang làm gì thế?"
Thấy Mạnh Văn Tĩnh đã cầm cây pháo bông chạy ra xa xa rồi, Thích Tự mới nói đùa với Số Phức: "Đang đốt pháo bông cho "hôn thê" của tôi."
"...Hôn thê!?" Số Phức đột nhiên cao giọng.
Thích Tự: "Sao vậy?"
Số Phức điều chỉnh lại giọng mình: "À không... không ngờ cậu còn có hôn thê đấy..."
Thích Tự cười ha hả: "Mới 5 tuổi thôi."
Số Phức lại một lần nữa cao giọng: "Mới 5 tuổi!?"
Thích Tự khó hiểu: "Anh làm gì mà phản ứng dữ dội vậy?"
Ngữ điệu của Số Phức có phần mất bình tĩnh: "Không ngờ cậu lại có cái gu biến thái như vậy, đứa bé 5 tuổi mà cũng không tha?"
Thích Tự cũng buồn bực nói: "Có phải là tôi muốn thế đâu, đã vậy nghe người lớn đùa miết nên cô bé cũng bị tẩy não, vừa gặp đã nói muốn lấy tôi gì gì đó, tôi đang phải uốn nắn lại tư tưởng cho nó đây chứ đâu."
Số Phức hừ lạnh một tiếng: "Thế thì nhớ uốn nắn cho cẩn thận vào."
Thích Tự: "Ừm, tôi phải nói dối là mình đã có người yêu rồi, nếu để người kia phát hiện ra cô bé muốn làm "cô dâu" của tôi thì hậu quả sẽ cực kì khôn lường. Thế xong đúng lúc đấy anh lại gọi điện, tôi giả vờ là người yêu mình đang gọi, làm cô bé căng thẳng chạy đi luôn."
Số Phức: "...!!"
Thích Tự: "Ha ha, trẻ con đúng là dễ lừa."
Số Phức: "..."
Đối phương ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đúng rồi, quên không kể với cậu, lần trước tôi có nhắc với ba cậu về tình hình vấn đề ở MeiWei, còn đề nghị hè này nên cho cậu về MeiWei ở Hải Thành thực tập, có gì tiện thể điều tra giúp ông ấy luôn."
Thích Tự sững sờ: "Không thấy ba nói gì với tôi cả."
Số Phức: "Mới chỉ là đề nghị thôi mà, chắc ba cậu vẫn chưa quyết định xong, nhưng nhìn thái độ thì có vẻ ông ấy sẽ cân nhắc đấy."
Thích Tự "Ồ" lên một tiếng.
Về nước... là có thể gặp được Số Phức rồi phải không?
Số Phức: "Thôi, không quấy rầy cậu làm công tác tư tưởng cho cô bé kia nữa, chuyện này nói sau đi."
Sau mấy tiếng đồng hồ với cô bé, Thích Tự rốt cục được giải thoát khi dì Phương cuối cùng cũng chơi xong "hai ván" của mình.
Đêm đó trên đường về nhà, trùng hợp là ba hắn cũng nhắc đến chuyện Số Phức vừa nói qua điện thoại.
"Nghỉ hè năm nay, ba muốn con về làm quản lí tạm thời ở chi nhánh MeiWei Hải Thành trong vòng hai tháng, con thấy sao?"
"Quản lí tạm thời?"
"Đúng vậy." Thích Nguyên Thành cười cười, "Thật ra chuyện này là do Tiểu Phó đề nghị với ba, nó bảo con để tâm đến tình hình kinh doanh của MeiWei lắm. Mà ba nghĩ nếu thế thì để con về đó cũng tốt, vừa cho con cơ hội được rèn luyện, mà đồng thời giống như con từng nói đấy, ba nghĩ cũng đến lúc phải thể hiện ra quan điểm của hội đồng quản trị rồi, bất kể có điều tra được gì hay không, chỉ cần có đại diện của ba là con ở đấy, mấy kẻ giở trò cũng sẽ biết đường mà thu liễm lại."
Thích Tự có phần lo lắng: "Chỉ có mình con thì người ở đó có chịu tin phục không?"
Thích Nguyên Thành: "Để rồi ba sẽ nhờ giám đốc Tần sắp xếp cho con."
Thích Tự hỏi: "Giám đốc Tần là ai?"
Thích Nguyên Thành: "Giám đốc chi nhánh Hải Thành của MeiWei, tên Tần Hán Nghiêu, năm nay 42 tuổi, làm việc ở MeiWei đã 8 năm, được bổ nhiệm lên từ phòng nhân sự, con cứ gọi chú Tần là được. Ba sẽ đặt vấn đề trước cho, bao giờ về chú ấy sẽ xếp cho con một chức trợ lí tổng, quyền lợi ngang CEO, con muốn tiến hành điều tra phòng ban nào thì cứ việc."
Thích Tự gật đầu: "Vâng."
Thích Nguyên Thành cười nói: "Tiểu Phó cũng bảo rồi, con cần hỗ trợ gì thì cứ tìm nó."
Thích Tự: "..."
Đêm đó về đến nhà, Thích Tự lập tức nhắn tin cho Số Phức: "Anh là Gia Cát Dự đấy à? Ba tôi vừa nhắc đến chuyện về nước xong."
F1S: "Tốt rồi, cậu chẳng muốn gặp tôi là gì? Chờ bao giờ về nghỉ hè, tôi cho cậu thỏa nguyện."
F1S: "Đến lúc đó rồi bàn luôn vụ kèm cậu."
Thích Tự: "???"
Hơ, vẫn còn vụ này à!?
*
Cuối tháng sáu, thi xong các môn chuyên ngành, Thích Tự cũng bắt tay vào thu dọn đồ đạc để về nhà.
Trước khi rời trường, Chương Thừa Tuyên lại hẹn Thích Tự đi ăn, trong bữa có hỏi về kế hoạch của hắn cho kì nghỉ này.
Thích Tự nói thẳng: "Ba bảo tôi về thực tập ở chí nhánh MeiWei trong nước."
Chương Thừa Tuyên có vẻ bất ngờ: "Ba cậu cho cậu tiếp xúc với công tác thực tế sớm thế cơ à?"
Thích Tự nói: "Ừ, lợi nhuận của MeiWei hai năm gần đây không tốt lắm, cho nên ba muốn tôi về điều tra một chút."
Chương Thừa Tuyên đột nhiên cứng đờ mặt, gượng gạo cầm dĩa xoáy xoáy pasta tôm hùm trước mắt.
Thích Tự đặt dĩa xuống, hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra."
Chương Thừa Tuyên cau mày do dự một chút, rồi nói: "Năm ngoái đọc báo cáo tài chính của MeiWei, thật ra tôi cũng đã nhận ra điểm lạ lạ. Chỉ là không ngờ cậu sẽ tham gia vào việc công ti sớm thế, chưa kể lại chẳng nói về mấy vấn đề này bao giờ, cho nên tôi mới không tiện nhắc đến..."
Thích Tự hơi kinh ngạc, hóa ra Chương Thừa Tuyên cũng nhìn ra vấn đề?
Ánh mắt Chương Thừa Tuyên như lóe lên: "Nhưng nhân thể cậu đã nhắc đến, lại cũng sắp về rồi—tôi biết một chuyện có thể có ích cho cậu đấy."
Thích Tự híp mắt: "Chuyện gì?"
Chương Thừa Tuyên nhìn Thích Tự, nói: "Khâu Như Tùng, con trai quản lí Khâu Minh Dương của Phân xưởng sản xuất bên MeiWei nhà cậu, là bạn thời đại học với anh ba của tôi."
Thích Tự bừng tỉnh ngộ, việc Chương Thừa Tuyên đột nhiên tiết lộ tin tức này đã hợp lí hóa mọi hành vi trước giờ của đối phương—thì ra không phải cậu ta muốn đối phó với hắn, mà là muốn mượn thế lực của hắn để đấu với anh ba!?
Chẳng trách người này lại không ngần ngại kể ra thân phận phức tạp của mình, kể ra hết việc xấu này đến việc xấu nọ trong nhà...
Cậu ta rõ ràng không phải đồ ngốc, mà là một con sói đầy dã tâm!
Mặc dù có hơi phản cảm với loại thủ đoạn anh em tương tàn, nhưng nếu vấn đề của MeiWei thật sự có liên quan đến Phi Á, thì đúng là Thích Tự sẽ phải biết ơn hành vi ăn cây táo rào cây sung này của Chương Thừa Tuyên... Dù sao thì, kẻ địch của kẻ địch cũng chính là đồng minh.
Chương Thừa Tuyên nâng li hướng về phía Thích Tự, cười hỏi: "Này có được tính là tôi vừa giúp cậu một việc không?"
Thích Tự cũng nâng li, nhíu nhíu mày: "Ha ha, còn chưa biết là ai giúp ai đâu."
Cùng với tiếng vang khi hai li rượu va nhau, hai người cũng như vừa đạt được tiếng nói chung.
Về đến nhà, gặp Thích Nguyên Thành, Thích Tự bèn kể lại tin tức mà Chương Thừa Tuyên vừa tiết lộ cho mình.
Chỉ là phản ứng của Thích Nguyên Thành dữ dội hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Người đàn ông gần 50 tuổi như thể đang nghiên cứu một đối vô cùng thủ đáng gờm, dò hỏi Thích Tự từ việc kết thân cho đến tương tác với Chương Thừa Tuyên xong, mới trầm mặt nói: "Sao bây giờ con mới nói mình có một người bạn như vậy?"
Thấy biểu hiện của ba như vậy, Thích Tự cũng không khỏi căng thẳng: "Cậu ta có vấn đề gì sao?"
Thích Nguyên Thành cau mày đi đi lại lại trong thư phòng vài vòng, sau đó thở dài, gần như thì thầm: "Con còn nhớ chuyện hồi bé từng bị bắt cóc không?"
Thích Tự sững sờ, trùng hợp là đợt tháng tư năm ngoái về nước, hắn cũng vừa hỏi mẹ về chuyện này.
Hắn cảnh giác nói: "Chẳng lẽ chuyện này có dính dáng đến nhà họ Chương?"
Thích Nguyên Thành gật đầu: "Hồi đó, MeiWei phải đối mặt với sự cạnh tranh vô cùng gay gắt từ các công ti đồng dạng, và một trong số đó là Phi Á. Thực lực của tất cả gần như tương đương, cho nên việc giành được vốn đầu tư từ bên ngoài là cực kì cần thiết đối với sự phát triển của công ti. Cái ngày con bị bắt cóc, cũng là ngay trước ngày MeiWei chuẩn bị có cuộc họp kêu gọi vốn rất quan trọng, với sự tham gia của không ít các doanh nghiệp nổi tiếng, trong đó có Hải Hà—ông trùm của ngành bán lẻ. Nếu kí kết được với Hải Hà, thì không những MeiWei sẽ tăng cường được về thực lực tài chính, mà còn có thể tận dụng các kênh phân phối của đối phương để đẩy nhanh tốc độ chiếm lĩnh thị trường, mở rộng tầm ảnh hưởng. Nói chung là kết quả cuộc họp sẽ gần như quyết định sự phát triển của MeiWei trong mấy năm sau đó."
Nhớ đến việc mẹ bảo người của một công ti đối thủ bắt cóc hắn chính là để ép ba hủy bỏ cuộc họp kêu gọi vốn hôm đó, Thích Tự nhanh chóng hiểu ra vấn đề: "Là người của Phi Á bắt cóc con?"
Thích Nguyên Thành: "Ừm, do bọn bắt cóc trốn thoát nên chúng ta không tìm được chứng cứ, đến nay cũng chưa truy ra được chủ mưu, nhưng sau này ba mới biết, thì ra chủ nhật ấy Phi Á cũng có cuộc họp kêu gọi vốn, mà vì MeiWei hủy họp, cuối cùng Hải Hà đã đầu tư vào Phi Á—bởi vậy nên ba có đầy đủ lí do để nghi ngờ vụ việc ấy có sự nhúng tay của bọn họ."
Thích Tự: "..."
"Đã nhiều năm rồi, nhưng chuyện này vẫn luôn là một cái gai trong lòng ba. Nếu có cơ hội, ba nhất định phải thanh toán món nợ này với Phi Á cho ra nhẽ." Ánh mắt Thích Nguyên Thành tối sầm lại, gương mặt nho nhã hiền từ cũng dần để lộ ra sát khí hiếm thấy.
Thích Tự nghĩ nghĩ, rũ mắt nói: "Nhưng mà ba, dù sao thì Chương Thừa Tuyên cũng đã giúp chúng ta lần này mà."
"Không thể không đề phòng, trước kia Phi Á còn dùng đến thủ đoạn hạ lưu như thế cơ mà, chứng tỏ cả cái nhà đó chẳng tốt đẹp gì đâu, ngoài mặt thì ra vẻ giúp con, nhưng ai biết được cậu ta có đang rình rập để hại con hay không?" Thích Nguyên Thành lại chắp tay sau lưng bước chầm chậm, trầm ngâm nói, "Xem ra chuyện này không có đơn giản vậy đâu, ba đúng là sơ suất quá... Lần này con về nước, ba phải thuê mấy vệ sĩ đi kèm mới được..."
- Hết Q1 -****
<Epilogue>7🐟: "Ha ha, trẻ con đúng là dễ lừa."
Phó: "Anh thấy mình không còn gì để dạy em nữa rồi." ( ̄_ ̄|||)
-
vtrans by xiandzg T/N: Cuối cùng cũng giải quyết xong cái nợ 10K của Hi:)) chương sau là hai bạn trẻ tái ngộ rồiiii