Phương Hoa Tuyệt Đại

Chương 9: Khu Vườn Tường Vi 8

Edit & Beta: La Quý Đường.

---------------------------------------------------------------------------------

Thần phụ có chút gian nan mà hơi hơi hé miệng, nhưng ông lại không biết nên nói cái gì.

Ludwig nhẹ giọng nói: "Con biết em ấy không thích con."

Tuy rằng không rõ ràng lắm cậu vì cái gì đáp ứng.

Bất quá, mặc kệ là xuất phát từ thương hại, vẫn là xuất phát từ lợi dụng, đều không có quan hệ, cậu là của hắn, chỉ cần thế này cũng đủ rồi.

Thần phụ đáy lòng nổi lên một trận bi thương, ông nhìn Ludwig, hoảng hốt gian nan lại nhớ đến mười sáu năm trước.

Khi ông ở ngoài giáo đường cùng tiểu quỷ hút máu cả người là máu đối diện.

Trên người hắn quần áo sũng máu tươi, còn đi xuống tích táp nhỏ giọt, làn da tái nhợt giống như tuyết, trên khuôn mặt non nớt là biểu tình chết lặng không hợp tuổi, biểu tình bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến làm người sợ hãi.

Thấy có người từ trong giáo đường đi ra, tiểu quỷ hút máu nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng mà nói: "Con biết ngài, ngài là thần phụ của toà giáo đường này."

Thần phụ đi đến trước mặt hắn, không dùng ngữ điệu như dỗ đứa trẻ, vì ông biết, tiểu quỷ trước mắt này không cần loại làm ra vẻ thân cận: "Con có khỏe không?"

"Con bị thương" tiểu quỷ hút máu nói: "Nhưng là con sẽ không chết, con chỉ cần nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt hơn, ngài có thể cho con ở trong giáo đường nghỉ ngơi trong chốc lát được không?"

Thần phụ gật gật đầu: "Có thể."

Tiểu quỷ hút máu xoa xoa lông mi bị máu làm cho sũng nước, lộ ra đôi mắt màu hổ phách: "Cảm ơn ngài, thần phụ."

Thần phụ không hỏi hắn như thế nào bị thương, chỉ là sau khi hắn dưỡng tốt vết thương, đối hắn nói: "Con có nguyện ý hay không ở lại giáo đường?"

Tiểu quỷ hút máu trả lời: "Nhưng con là quỷ hút máu."

"Chúa yêu hết thảy chúng sinh" thần phụ nói: "Con cũng là chúng sinh."

Quỷ hút máu tự hỏi trong chốc lát: "Được, con đồng ý."

"Con tên là gì?"

"Con hiện tại không có tên."

Thần phụ vươn tay, đặt ở trên mái tóc vàng mềm mại của hắn: "Vậy từ giờ trở đi, con sẽ kêu Ludwig."

........!

"Ludwig" thần phụ khàn khàn mà nói: "Có sẽ huỷ hoại chính mình."

Trên khuôn mặt lạnh băng tuấn mỹ của quỷ hút máu lộ ra ý cười nhợt nhạt: "Con cam tâm tình nguyện."

Ngày mùa thu đến, lá cây khô héo trên mặt đất chồng chất thành một tầng thật dày, chỉ có một ít bộ phận ngoan cường bám lại ở trên cành cây, ở trong gió phát ra tiếng vang xôn xao.

Sở Từ dựa vào vai Ludwig, nhắm hai mắt, nghe quỷ hút máu dùng âm điệu trầm thấp ưu nhã đọc đồng thoại ấu trĩ cho cậu.

Sách là Sở Từ chọn, Ludwig đối với chuyện này không có nửa điểm dị nghị, chẳng sợ trong tay chính là một quyển đồng thoại cho trẻ nhỏ vỡ lòng, hắn cũng nghiêm túc phảng phất như đọc thơ ca.

Hình ảnh hai người đẹp dựa vào nhau thập phần cảnh đẹp ý vui, chính là không có bao nhiêu người có thể thưởng thức một màn này, tình nhân trong mộng không thuộc về chính mình cũng đủ làm người ảm đạm thầm thương.

Người đi ngang qua phần lớn ôm một trái tim tan nát, càng nhiều người tránh cho mộng đẹp rách nát, lựa chọn đường vòng mà đi.

Đọc xong câu cuối cùng, Ludwig khép lại sách, ở trên trán Sở Từ hôn hôn: "Em thích câu chuyện này không?"

"Không thích, quá tục khí." Sở Từ trả lời: "Nhưng là anh đọc rất êm tai, lại đọc một lần nữa đi, em muốn nghe."

"Được."

Ludwig đang muốn mở ra trang mới, một bóng dáng bỗng nhiên dừng ở trên trang giấy, chặn ánh sáng thu ấm áp.

Ludwig nâng mắt, cho dù người tới là người không quen biết, hắn cũng không lộ ra một chút cảm xúc không vui, chỉ là bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Người tới có chút khẩn trương mà chớp chớp mắt: "Tôi kêu Colin, là sinh viên năm nhất, chúng tôi chuẩn bị tổ chức một hồi tiệc tối, muốn mời các cậu cùng nhau tham gia......"

Hắn càng nói thanh âm càng thấp, cuối cùng, hắn nhịn không được khẩn trương mà dùng mũi chân trên mặt đất đi chuyển vẽ loạn xạ.

Ludwig không có lập tức trả lời, mà là nhìn về phía Sở Từ.

Cảm giác được ánh mắt của hắn, Sở Từ lười biếng nhấc lên mí mắt, quét Colin liếc mắt một cái: "Tiệc tối của các cậu có bao nhiêu người?"

"Hẳn là sẽ rất nhiều đi......" Colin thật cẩn thận mà đáp: " Chúng tôi định tổ chức ở lễ đường trường học."

"Vậy cậu mời chúng tôi tới làm cái gì?"

"Muốn mời các cậu diễn một vở kịch" Colin căn bản không dám nhìn Sở Từ, quá mức mỹ mạo sẽ chỉ làm nhân tâm sinh ra sợ hãi: "Người đẹp ngủ trong rừng, chúng tôi cảm thấy, không ai có thể so với các cậu thích hợp nhân vật hoàng tử cùng công chúa nhất".

Ludwig: "Các cậu muốn cho Sở Từ diễn công chúa?"

Colin mạc danh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng càng nhiều, vẫn là sợ hãi, phảng phất giống như đột nhiên bị dã thú chăm chú nhìn, cảm giác áp bách khủng bố làm hắn liền lời đều nói không rõ: "Đúng, đúng vậy......"

Ludwig hiếm khi toát ra cảm xúc chân thật, hắn ở trong trường học vẫn luôn là hình tượng ôn hòa ít lời.

Nhưng không có người biết, hắn nóng giận sẽ đáng sợ như thế nào.

Ludwig không vui mà nhìn Colin, nếu hắn cũng là quỷ hút máu, có lẽ là có thể cảm giác được sát ý lưu động ở dưới mạch máu của Ludwig ẩn ẩn có xu hướng chui từ dưới đất lên.

Cho dù chỉ là một câu, quỷ hút máu vẫn như cũ không chịu khống chế mà sinh ra tức giận người yêu bị mạo phạm.

Đối với người yêu mãnh liệt chiếm hữu là bản năng khi định ra của quỷ hút máu, hắn dù như thế nào ẩn nhẫn, cũng vô pháp hoàn toàn khống chế.

Sở Từ trấn an mà hôn hôn khóe môi hắn: "Không cần tức giận."

Tiếp theo, cậu hơi hơi đảo mắt, nhìn về phía Colin: "Người đẹp ngủ trong rừng phải không.

Được rồi, tôi đồng ý."

Colin không nghĩ tới có thể dễ dàng đạt được chấp thuận, hơi giật mình mà mở to hai mắt, một lát sau mới phản ứng lại, vui vô cùng mà nói: "Thật vậy chăng?!"

Sở Từ cười rộ lên: "Tuy rằng cậu mời rất thiếu lịch sự.

Nhưng mà, dù sao tôi cũng muốn nhìn Ludwig của tôi diễn vai hoàng tử."

Colin: "......"

Không, mọi người muốn nhìn không phải cái này.

Hơn nữa " Ludwig của tôi " bất quá là những lời nói bình thường, nhưng khi cậu nói ra, tổng cảm thấy thêm vài phần cảm giác lưu luyến.

"Được, tốt......!Thật vui các cậu có thể đồng ý, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Ý thức được Sở Từ cùng Ludwig là ai cũng vô pháp chen vào, Colin đang vui vẻ mạc danh trở nên ảm đạm, hắn không tiếp tục nói cái gì, thất hồn lạc phách mà rời đi.

Ludwig rũ mắt, ủy khuất hỏi: "Vì cái gì phải đáp ứng cậu ta?"

"Em đã nói rồi mà, muốn nhìn anh diễn hoàng tử" Sở Từ cười tủm tỉm mà nói: "Không cần tức giận, anh hôm nay muốn đi nơi nào chơi, em đều cùng anh, được không?"

Ludwig nắm chặt cổ tay của cậu: "Anh nơi nào đều không muốn đi."

Sở Từ: "À......"

Kết quả hắn nói "Nơi nào đều không muốn đi", chính là đem cậu mang về nhà.

Vừa vào cửa, Ludwig liền đem cậu áp lên sô pha, nhẹ giọng nói: "Thật muốn đem em giấu đi, ai đều không được xem."

Càng không nghĩ để cho người khác thấy bộ dáng em đóng vai người đẹp ngủ trong rừng.

Bản năng chiếm hữu của quỷ hút máy ở mỗi một mạch máu của hắn kêu gào, lạnh băng, tàn nhẫn, thậm chí là dục vọng khủng bố, giống thanh đao sắc nhọn vô cùng, cắt qua máu thịt, đâm thủng làn da.

Lý trí cùng dục vọng tàn sát lẫn nhau, hắn mất khống chế mà gắt gao ôm Sở Từ, lại không có làm ra chuyện quá mức, liền hôn môi đều trở nên càng thêm mềm nhẹ "Rất thích em."

Sở Từ ngón tay để giữa người hắn, vừa định nói chuyện, đã bị quỷ hút máu ôn nhu mà ngăn chặn môi.

"......"

[ Hắn tựa hồ không muốn nghe ngài thổ lộ.

]

Quỷ hút máu hôn ôn nhu triền miên, Sở Từ miễn cưỡng phân ra một tí lí trí: [ Có sao? ]

[ Thời điểm mỗi lần ngài chuẩn bị nói ra chút hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt hắn, đều sẽ bị hắn hôn lấy, không phải sao.

]

[ Mi quan sát còn rất cẩn thận.

]

[ đương nhiên, hắn chính là nhiệm vụ mục tiêu của tôi mà ].

[ Không, kỳ thật ý tứ của ta là nói, lần sau không cần nhìn.

Mi như vậy sẽ làm ta cảm thấy có người đang nhìn lén.

]

[......]

Trong lúc hôn môi, môi của quỷ hút máu không tự giác dời xuống, dừng lại ở chỗ xương quai xanh của Sở Từ.

Sở Từ nhẹ giọng hỏi: "Muốn cắn sao?"

Ludwig hôn xương quai xanh một chút "Muốn, nhưng là không thể."

"Vì cái gì?"

"Sẽ mất khống chế" Ludwig nâng mặt, cùng cậu đối diện: "Quỷ hút máu mất khống chế rất đáng sợ, sẽ xúc phạm tới em."

[ Hắn rất kháng cự bản năng của hút máu.

]

[ Ta biết.

]

[ Hắn có được lực lượng khủng bố, lại muốn vì ngài biến thành một nhân loại bình thường, thật khó chọn.

]

[ Cho nên hắn mới là nhất quỷ hút máu đáng yêu nhất đấy.

]

Sở Từ bắt tay để trên ngực Ludwig: "Anh từng gặp qua như vậy sao, quỷ hút máu khi mất khống chế."

Ludwig nắm lấy tay cậu, chớp chớp mắt: "Gặp qua, bà ấy giết người yêu của chính mình."

"Bà ấy?"

"Là mẹ của anh."

Ludwig không muốn nhiều lời, chỉ là ở giữa cổ cậu cọ cọ, thanh âm khàn khàn: "Tôi có thể hôn em không?"

Sở Từ lông mi run rẩy: "Có thể."

Quỷ hút máu thật sâu liếc cậu một cái, giương tay khép lại bức màn, ngăn trở hết thảy khả năng ánh sáng tiến vào.

Sở Từ từ động tác này của hắn cảm giác được cái gì, đối với hệ thống nói: [ Mi đi ngủ đông đi.

]

Hệ thống nói: [ OK.

]

Trong phòng đèn thoáng chốc trở nên tối tăm, như là đêm tối cùng tia nắng ban mai luân phiên trong nháy mắt, tựa như ánh mặt trời ảo mộng.

Ludwig bế cậu lên, hướng phòng ngủ đi đến.

Cậu đã tới rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên ở trong phòng ngủ dừng lại.

Bất quá, Sở Từ xem ánh mắt hắn liền biết, hắn vẫn sẽ không làm đến cuối cùng.

Quỷ hút máu ở phương diện chuyện của cậu, ẩn nhẫn khắc chế đến khó có thể tưởng tượng nổi.

Ludwig thành kính mà hôn mỗi một làn da của cậu, động tác cẩn thận, e sợ sẽ xúc phạm tới bảo vật hắn trân quý nhất cũng yếu ớt nhất.

Sở Từ ánh mắt chậm rãi trở nên ôn nhu như nước, ánh mắt lưu chuyển phảng phất giống như ao hồ được tẩm ánh trăng.

"Muốn hôn nữa không?"

Thình lình tiếng chuông đi động đáng gãy quỷ hút máu sắp sửa nói ra câu trả lời, Sở Từ không kiên nhẫn mà lấy di động, đang muốn tắt máy, liền cảm giác được quỷ hút máu trên người không thể phát hiện được mà ngừng một chút.

Cậu ý thức được cái gì, tay tắt máy lướt màn hình, bắt được điện thoại.

Christine như cũ tới mời cậu tham gia yến hội, Sở Từ không chút để ý nghe, cô nàng tựa hồ đã nhận ra Sở Từ thất thần, cười hỏi: "Tiểu bảo bối, em đang hẹn hò sao?"

Quỷ hút máu lại nhẫn nại không được, cúi người từ trong tay cậu nhẹ nhàng lấy đi di động, treo điện thoại: "Không cần đi."

Sở Từ cười một tiếng: "Ân?"

Ludwig cánh tay từ phía sau cậu xoa cái cổ trắng nõn, ở trên xương quai xanh của cậu không nhẹ không nặng mà cắn một ngụm.

Sở Từ cảm giác được răng nanh sắc bén của hắn nhẹ nhàng cọ qua làn da, xúc cảm bén nhọn, cố tình lại vô hại giống một con mèo đã thu liễm móng vuốt.

"Cô ta không phải người tốt, em không cần đi."

Cậu chống lại trán của Ludwig, nhẹ giọng nói: "Vậy còn phải xem anh như thế nào ngăn cản em."

Tác giả có lời muốn nói:

Này còn cần tui dạy cho cậu nên ngăn cản như thế nào nữa à?

- -------------------------------------.