Phượng Kinh Thiên

Chương 522: Như thế nào là trung quân (2)

“Ca luôn thúc giục muội nhanh gả cho người khác, nhưng thật ra có những lời này muội đã muốn nói ra từ rất lâu rồi, so với việc gả muội đi, người nên cưới vợ nhất trong nhà chúng ta chẳng phải chính là vị huynh trưởng của muội đây sao?”

Cổ Lăng bị Cố An An nói một câu cảnh tỉnh nhắc nhở, nghe xong liền có vẻ bối rối, lúng túng không1thôi. Những sự thật hắn đã luôn không muốn đổi mặt, không nguyện ý thừa nhận, giờ đây việc tiếp tục lơ chúng đi dường như đã không còn có thể dung thứ được nữa rồi.

Nhìn theo những bước chân khập khiễng không vững của huynh trưởng mình dần rời đi, Cổ An An ngước đầu nhìn mặt trời rực hồng không biết từ lúc nào đã dâng cao đến đỉnh đầu, nàng hy vọng8từ tận đáy lòng mình, những chấp niệm không nên có kia trong trái tim huynh trưởng sẽ ngày một tiêu tan, cũng sẽ không phụ lòng bệ hạ đã phải lao tâm khổ trí bấy lâu nay.

Còn về bản thân mình, nàng tin rằng giữa đêm trường tăm tối ắt cũng có thiên định. Có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ gặp được một mảnh duyên phận thuộc về chính nàng.

Sau những lời2nhắc nhở bàng hoàng kia của Cổ An An, Cổ Lăng vừa về phủ đã bảo người thay hắn đi cáo bệnh, xin nghỉ phép, sau đó tự khóa mình trong phòng. Hành động này của hắn khiến không ít người bên ngoài nghĩ rằng hắn thất vọng về bản thân không được phong tướng nên suy nghĩ tiêu cực. Đến khi những lời này truyền đến tại Bình Duệ, hắn quả thực cũng chẳng4bất ngờ gì, đêm hôm ấy Cố Lăng đã đứng ở tường thành ròng rã cả đêm, người khác thì không biết, nhưng sao có thể giấu được hẳn kia chứ. Đương nhiên, Cố Lăng thật sự đã thua hắn, hơn nữa không chỉ mỗi hắn, mà còn thua cả Văn Vô Hà lẫn Liêu Thanh Vân, thậm chí cả Lâm Duy Đường kia cũng tỉnh ngộ sớm hơn hắn ta rất nhiều. Nhưng chuyện này hoàn toàn có thể tha thứ được. Tên Cố Lăng này, không những kiêu ngạo mà còn có tính cố chấp rất khác người, những người như hắn là kiểu “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Nhưng hôm nay, một người như Cổ Lăng mà cũng khuất phục tự nhận thua rồi... thế chẳng phải đã thể hiện rằng, tất cả bọn họ đều đã bại trận thảm hại rồi hay sao? Nhưng mà, một Cổ Lăng ngạo mạn cứng đầu lại có thể làm được đến bước này, cũng phải khiến hắn phải bội phục muôn phần. Dẫu sao thì... nàng ấy cũng xứng đáng! Bảy ngày sau, Cố Lăng mới có thể phục hồi lại trạng thái bình thường. Sau khi thương triều xong, Cổ Lăng cũng không hề gấp rút rời đi, mà trước những ánh mắt tràn ngập kinh ngạc và lo âu của đám người kia, hắn sải bước về phía Bình Duệ.

“Không biết Bình tướng có thời gian hay không? Hạ quan muốn thỉnh giáo Bình tướng một lát.” Bình Duệ thật lòng có chút bất ngờ, hắn cứ ngỡ rằng cho dù Cố Lăng đã suy nghĩ thông suốt, thế nhưng với cá tính cao ngạo của hắn cũng không thể nhanh như vậy liền... Mãi đến bây giờ, hắn mới thấu hiểu vì sao nàng ấy lại hết lần này đến lần khác cho Cổ Lăng cơ hội rồi.

“Cố đại nhân thật khách khí quá, mời.” Bình Duệ nhàn nhạt lên tiếng. Giữa những ánh mắt săm soi suy đoán của quần chúng, hai người lần lượt đi vào Thiên Điện. Hai người họ nói điều gì, người bên ngoài không sao nghe thấy được, nhưng đến ngày hôm sau, lại phát hiện trong triều đã có không ít vị trí văn quan nhìn bề ngoài không mấy được coi trọng nhưng lại vô cùng hữu ích đều đã được thay đổi, mà đấy cũng chẳng phải điều quan trọng nhất, điều khiển người chú ý nhất còn có không ít võ tướng được điều động và bổ nhiệm.

Theo lý mà nói, giờ đây bên ngoài không có địch xâm phạm, bên trong dân chúng cũng chẳng náo loạn gì, tất cả phải gọi là quốc thái dân an, không thể điều binh khiển tướng với quy mô lớn như thế này được. Thế nhưng phàm những việc liên quan đến điều tướng, đều là dự báo trước về một điềm báo chiến sự sắp đến, điều này khiến cho mọi người nhất thời mơ hồ, không hiểu chuyện gì nhưng đồng thời cũng chẳng dám khinh suất lơ là một giây phút nào. ở sương phòng giữa lầu hai tại một trà lâu nào đó, Cố Lăng lấy nước trà đã được ngâm xong đưa cho người ngồi đối diện hắn rồi bảo: “Nếm thử trà đi.” Liêu Thanh Vân nhận lấy chung trà, nhẹ nhấp thử một ngụm nhỏ, hắn hơi nhíu mày, trà này rõ ràng là chát hơn những loại trà khác rất nhiều. Cổ Lăng cũng uống thử một ngụm, gật gật đầu: “Trà này tuy chát, nhưng chất cũng có cái hay, rất là độc đáo.”

Liệu Thanh Vân nhìn hắn không rời, hắn không nghĩ rằng Cổ Lăng đặc biệt mời hắn đến đây chỉ để thưởng trà không thôi.

Cổ Lăng đặt chung trà xuống bàn, cười khổ hỏi: “Thanh Vân, ta rất kém cỏi có đúng không?” Nếu không phải vì Thanh Vân đã nhỏ tiếng gợi ý nhắc nhở An An, nha đầu kia cũng sẽ không ở thời điểm thích hợp mấu chốt ấy mà lên tiếng cảnh tỉnh hắn, có lẽ hắn cũng sẽ chẳng tự nhìn lại bản thân... Nếu đến tận hôm nay hắn vẫn chưa nhận thức được rằng mình đã thua ở đâu, đã sai chỗ nào thì sao? Có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục sai lầm, sẽ sai mãi cho đến khi không còn đường nào để quay đầu được nữa.

Liêu Thanh Vân hơi bất ngờ, nhưng liền lập tức lắc đầu: “Không phải là ta.” Những năm qua, hắn không tiếc gì mà dốc lòng tính toán, nhắc nhở người bạn chí cốt này, nhưng mà hắn hiểu rõ tính bảo thủ của Cổ Lăng, có rất nhiều lời nói ra cho dù có thấu vào tận đáy lòng đi chăng nữa cũng xem như vô dụng thôi.

Cổ Lăng kinh ngạc: “Không phải ngươi sao?”

“Suy đoán một chút cũng không khó lắm đâu.” Ánh mắt của Liêu Thanh Vân hơi mơ màng: “Nếu không thì người cho rằng vì sao Cổ An An lại sùng bái nàng ấy tới vậy?”

Cổ Lăng chán nản quan sát ly trà trong tay mình, thật lâu sau cũng không thấy đáp lời. Nếu như có thể, hắn nguyện ý tiếp tục khư khư cố chấp, ít nhất thì như vậy ở hắn vẫn sẽ còn thứ dũng khí của sự cố chấp, cứng đầu ấy.

Nhưng mà hôm nay, hắn ngay cả một phần dũng cảm để cố chấp cũng chẳng còn nữa rồi. “Thanh Vân, cuối cùng ta cũng đã hiểu.” Cố Lăng nản lòng thở dài một tiếng. Hắn đã từng thầm ngưỡng mộ sự đối đãi rất khác của nàng dành cho Thanh Vân, càng không hiểu nổi vì cớ gì Thanh Vân lại buông tay sớm như thế, nhưng giờ đây, khi phần “rất khác” kia rơi lên người hắn, hắn mới phát hiện cảm giác ấy thể lương đau đớn biết nhường nào. Không phải là nguyện ý đọ sức và vật lộn vì nó hay không, mà khi hai từ “nguyện ý” kia xuất hiện thì có nghĩa là đã nắm chắc phần thua rồi. Giống như không nghe thấy những lời vừa nãy của Cố Lăng, Thanh Vân chỉ cúi đầu, một ngụm rồi lại một ngụm từ từ uống cạn trà trong chiếc chung nhỏ, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Nếu biết ngươi đã hiểu ra, điện hạ nhất định sẽ rất vui.” Cố Lăng tự giễu: “Đều là kẻ trầm luân chốn thiên nhai, có lẽ chúng ta nên uống một vài ly mới phải.”

“Cơn say xua đi thiên vạn nỗi sầu, ấy chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi, giống như người đã từng ấy. Cổ Lăng, đã đối mặt rồi, thì đừng lại lẩn tránh thêm nữa.”

Cổ Lăng nhoẻn miệng, cuối cùng vẫn chỉ là một nụ cười gượng gạo không hơn không kém. Hắn không nói lời nào, nếu như có thể, hắn tình nguyện tiếp tục lừa mình dối người, chỉ là thời khắc bây giờ, ước mong xa vời muốn làm điều ấy cũng đã tan tành mất rồi.

Có đội buôn dẫn đường Nguyên Vô Ưu trải qua một hành trình đầy gian nan bôn ba cũng đã vô cùng thuận lợi một cách không tưởng mà tiến vào biên giới nước Sở.

Tại một tiểu trần ở biển quan sau khi tạm biệt với đội buôn kia, Nguyên Vô Ưu lại ngồi lên xe ngựa, chậm rãi thong thả tiếp tục hướng đến kinh thành nước Sở.

Đào Dao điều khiển xe ngựa, một mặt lạnh tanh không cảm xúc, trong lòng vì chủ tử nhà mình ưa tùy hứng làm liều mà bất mãn không thôi. Rõ ràng chính nàng ấy bình thường lúc nào cũng nói rằng sẽ suy nghĩ đến lão nhân này, cơ mà đến lúc ông thực sự dốc lòng chăm chỉ tích cực, nàng ta nào có để tâm đến chút tâm tình của ông chứ.

“Vẫn còn dỗi cơ à, Tiểu Đào Tử?” Nguyên Vô Ưu vén rèm, nhoài nửa người về phía trước, buồn cười nhìn Đào Dao đang bất mãn.

Khuôn mặt Đào Dao căng cứng nhăn nhó, ông thực sự không thể tha thứ cho hành động hết sức tuỳ tiện của chủ tử đã bỏ tất cả cẩm vệ lại nước Đại Nguyên, chỉ mang theo một mình ông rồi tiến vào nước Sở này. Mặc dù vô cùng tức giận, nhưng cũng đã đi qua bao nhiêu chặng đường như xa xôi như vậy rồi, ông cũng không thể không bình tĩnh lại chút ít.

Chỉ là khi suy nghĩ đến chủ tử tuỳ tiện kia, ông lại sầu lo và sốt ruột vô cùng:

“Nếu lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì thế nào đây?” Thấy Đào Dao sau ba ngày dài đằng đẵng cuối cùng cũng chịu mở lời để ý nàng, Nguyễn Vô Ưu thực sự không kiếm được mà muốn giở trò đùa giỡn một chút với vị bảo tiêu đáng yêu nhà mình. Tuy Tiểu Đào Tử đã lớn tuổi nhưng thực sự bản chất lại vẫn còn có chút trẻ con.

“Tiểu Đào Tủ bản lĩnh cao cường, vạn người không ai địch lại, thế nên, một thân một mình cũng không sao cả, không cần lo lắng.”

Lời nàng ấy thốt ra khiến Đào Dao không những vui không nổi, ngược lại còn phiền muộn ấm ức hơn: “Chủ tử, chính người cũng đã từng nói, thế gian này, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, hơn nữa nô tài cũng chẳng biết đến thuật phi thiên độn địa gì, không thể chỉ cần chớp chớp mắt vài cái là có thể đưa người bình an trở về nước Đại Nguyên. Mạng của nô tài thì không đáng gì, có thể vì người đi qua vạn nẻo, dù chết cũng chẳng nề gì, nhưng chủ tử người thì không giống như vậy được, người không thể có bất kỳ điểm sơ suất nào được đâu.”

(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn.