Phượng Lâm Quy Gia

Chương 1: tai nạn bất ngờ

"Thanh Du, con lại đây ngoại tặng con chiếc vòng truyền đời của nhà mình này." Bà chỉnh chiếc vòng rồi đeo vào tay cho tiểu Thanh Du, đứa bé thích thú ngắm nhìn cười đến tít cả mắt lại.

Một năm sau đó, bà ngoại của Thanh Du qua đời vì bệnh đột quỵ !

Quyển sách đang để úp trên mặt rơi ' bộp ' một tiếng xuống đất, hắn vươn tay với lên chiếc tủ kê ngay đầu giường tắt cái chuông đồng hồ đi.

[5:00 AM]

Gấp gọn chăn màn để vào góc giường xong, Thanh Du đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân như bao ngày, ba mẹ ở dưới nhà lại lớn tiếng cãi vã mấy chuyện lặt vặt như thường lệ, Thanh Du đối với điều này đã cảm thấy quá quen thuộc luôn rồi.

Cậu mặc quần áo chỉnh chu rồi xuống nhà: " con chào ba, mẹ con đi làm." Chẳng cần biết hai người có nghe được lời chào này của cậu hay không nữa, nhưng nghe hay không nghe được thì có chuyện gì?

Sau ngày ngoại mất, cậu cùng ba mẹ chuyển về thành phố sống để tiện cho việc đi học gần trường hơn, lực học của cậu thì tàm tàm thôi. Vậy mà dẫm phải vận may thế nào lại lết thân lên được đại học mới tài.

Hôm nay là cuối tuần nên Thanh Du phải đến làm việc tại quán cafe cách nhà cậu chừng một con phố, vì là nhân viên lâu năm trong quán nên ông chủ rất tin tưởng và giao cho Thanh Du một chiếc chìa khìa khoá dự phòng của quán cafe.

Mở cửa quán thấy vẫn còn sớm nên Thanh Du vào trong lấy chổi ra quét toàn bộ cả quán cho thật sạch sẽ, đang quét thì thằng bạn 'âm hồn bất tán' nó ghé thăm.

Tống Mịch Uyên: " ây dô, tiểu Du này. Mày hôm nay sao đến mở quán sớm vậy!" Đã quá quen thuộc với thằng bạn khốn nạn như này, Thanh Du không định tính toán chấp nhặt gì chỉ nhàn nhạt đáp: " đã biết còn hỏi nhiều, muốn ăn chổi đúng ko."

Tống Mịch Uyên: " haizz, lại bị giấc mơ kỳ lạ kia làm tỉnh xong không nghe nổi ba mẹ mày cãi nhau nữa chứ gì."

Thanh Du: " Ừ. Tao luôn cảm thấy giấc mơ trong những năm qua hệt như đang báo trước một điều gì sắp xảy tới ý."

Tống Mịch Uyên: " dừng. Dẹp mẹ mấy cái chuyện mộng mị này qua một bên đi, tao kể mày nghe chuyện này vui hơn."

Thanh Du: " chuyện gì ?"

Tống Mịch Uyên lôi con iphone XS Max trong túi ra lướt mấy bài báo rồi chuyển sang đưa cho Thanh Du đọc : " nè, bộ truyện mà mày hóng từ mấy năm trước xong đột nhiên drop đúng không. Giờ vị tác giả bộ đó lại ngoi lên thông báo sẽ viết nốt kết truyện này đấy."

Mới nói có mấy câu vui đùa vậy thôi mà mặt trời cũng đã lên cao, khách vào quán gọi đồ uống ngày càng nhiều.

- "phục vụ, cho ly cafe đá ít đường."

- "cho tôi 3 ly sinh tố dâu nhiều sữa phục vụ ơi."

Thanh Du:" này mày cầm, khách đang gọi rồi, tao còn phải ra tiếp nữa. Để chiều nghỉ rồi bàn chuyện này sau." Thanh Du đưa trả điện thoại cho Tống Mịch Uyên rồi chạy ra xem khách gọi gì để còn mang ra.

Chủ quán cafe này vốn có thân phận ko nhỏ chút xíu nào, ông hiện đang là một chủ tịch của một công ty ngầm khá danh tiếng, vì hồi trẻ từng có mơ ước được mở một cửa hàng bán đồ uống sống bình dị qua ngày nhưng chỉ trách hoàn cảnh gia đình ko cho phép, nó bắt ông phải vùng lên nắm giữ quyền quản lý công ty.

Khi ông mở quán cafe này, người trong dòng tộc ổng cũng chẳng dám có dị nghị gì, năm đó lại đúng dịp Thanh Du vừa thi cấp ba xong đang trong lúc chờ điểm tốt nghiệp nên rảnh liền đi xin việc để làm thêm kiếm chút tiền tiêu.

Lúc gửi hồ sơ xin việc đến quán, Thanh Du liền được nhận vào làm ngay, ông chủ cũng rất dễ tính với cậu, biết Thanh Du đậu đại học ông còn khen cậu và ko có ép buộc phải nghỉ học ở trường là phải đến làm.

Đấy còn chưa hết, ông còn dặn Thanh Du nếu có mệt thì cứ nghỉ tới khi nào khỏi bệnh thì đến làm, nhiều khi chịu áp lực ở trường gây stress cho Thanh Du nhưng về nhà cũng chẳng ai có thể dãi bày, cậu ra quán trò chuyện cùng ông liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn ko ít.

Buổi chiều cùng ngày khi khách đã vắng vẻ đi nhiều, Thanh Du mới có thời gian cầm điện thoại lên đọc kết cục câu truyện mà cậu đã phải chờ tác giả ngoi lên để lấp hố suốt 4 năm trời.

Tắt màn hình điện thoại, Thanh Du gào thét trong lòng đù má tác giả đấy, để nam chính xuyên gần như là suốt câu truyện đều trêu ghẹo mỹ nam.

Đùng cái kết truyện cho nam chính kết đạo lữ cùng sư muội ổng rồi cả hai về chung một nhà bình yên sống hết đời! Đùa nhau đấy à, cua gắt vậy ai phanh kịp?

Bất ngờ về bất ngờ, đến khoảng 9 rưỡi tối Thanh Du theo thông lệ đóng cửa quán về nhà nghỉ ngơi lại nghe thấy tiếng Tống Mịch Uyên gọi vọng lại: " tiểu Du, mai cùng tao tham dự buổi hội offline cosplay ko?"

Thanh Du kéo cửa xếp xuống khoá lại: " tất nhiên là có rồi, mày biết rằng tao cũng rất thích cổ phong mà."

-" ông chủ, đã tìm thấy mục tiêu."

-"Ừm, chuẩn bị đi, làm việc phải nhanh gọn vào."

Hai thanh niên giờ đấy rồi vẫn chưa có ăn tối, Thanh Du bảo Mịch Uyên đi lên phía trước một đoạn mua nước trước đi còn bản thân cậu thì đi mua KFC ngay quán bên kia đường.

Trên đường vắng vẻ lại xuất hiện một chiếc xe ôtô màu đen đang phóng đi với tốc độ cao, Mịch Uyên hét lớn kêu Thanh Du mau tránh đi nhưng ko được liền chạy nhanh đẩy cậu vào lề đường bên kia.

Lực đẩy rất mạnh khiến Thanh Du mất đà đập mạnh đầu vào gốc cây bên đường, hình ảnh cuối cùng mà cậu thấy được cực kinh hoàng.

Vị trí đáng lẽ ra cậu nên đứng giờ phút đó có một chiếc ôtô đen đi với tốc độ nhanh lao đến. Vì cứu cậu mà Mịch Uyên bị ôtô đó đâm trúng rồi cán qua thân thể.