Phượng Lâm Quy Gia

Chương 11: Sau này nhất quyết phải học bơi

Lại ngay lúc vô tình, Lâm An nhất thời sơ ý mà không để ý gì tới trước mặt mình, y vừa chạy vừa nhìn phía sau xem có truy binh đuổi theo không thì bị vấp phải rễ cây mọc trồi lên mặt đất nên té ngã, y chẳng dám ngừng nghỉ mà lại đứng lên rồi chạy tiếp về phía trước nhưng không may trước mặt là cái vực sâu vạn trượng. Bên dưới tối thui tràn đầy tử khí che lấp hết tầm nhìn người tu hành.

Vốn Lâm An muốn ngược đường cũ trở về để trốn chạy bằng con đường khác nhưng lúc quay người lại thì do đất vách núi khá trơn nên cả người đều bị rơi xuống cái vực kia. Rơi vào tình thế cấp bách, Lâm An nhanh tay lấy từ trong nhẫn trữ vật ra cấp tốc dịch chuyển phù. Loại phù này tuy quý giá đối khó chế thành nhưng hiện giờ không phải thời gian để luyến tiếc sót của, mạng sống quan trọng hơn.

Khi đã chật vật trải qua mọi chuyện rồi, lúc nhớ lại cái ngày này y đã thề rằng bản thân thật sự vẫn luôn bị ám ảnh bởi lần sử dụng tấm bùa dịch chuyển đó.

Đường đường từng là ma quân đại sát lục giới, sau khi trọng sinh trở về quá khứ, y lại lần nữa trở về làm tên phế vật người người coi thường như ban đầu.

Ùmmmm...

Có vẻ giữa dòng sông mới có một vật thể nặng vừa mới rơi xuống nên nơi đó có bắn lên một cột nước nhỏ.

Lâm An bị bất ngờ dịch chuyển rơi xuống giữa dòng sông nên chưa kịp chuẩn bị nín thở gì cả, y vốn không biết bơi. Giãy dụa hô cứu mới có mấy lần mà Lâm An đã đuối hết hơi rồi, y dần lặng người rồi cơ thể chìm dần vào trong nước.

Ý thức lúc đó của Lâm An vẫn đang rất tỉnh táo có điều thân thể lại cạn kiệt sức lực rồi, y thề nếu sau đợt này y còn sống nữa thì y sẽ đi học bơi chứ không bao giờ dựa dẫm phụ thuộc vào tu vi như đời trước nữa. Khi thân thể y tưởng chừng sắp chìm xuốn đáy sông rồi thì Lâm An cảm giác được có người đang bơi đến chỗ y đưa lên bờ.

Lúc còn đang bay trên không trung, Phượng Thanh Du thấy dưới sông có người đang bị đuối nước nên hắn mới hạ xuống. Khổ nỗi hắn vốn không biết bơi, với lại loài chim lửa như hắn cũng rất sợ nước nữa nên việc muốn cứu người dưới sông cũng trở thành chuyện bất khả thi.

Nhưng nếu cứ để mặc kệ người ta như vậy mà chìm vào lòng sông thì cũng không hay.

Đắn đo một hồi, Phượng Thanh Du quyết định huyễn hoá ra một sợi dây thừng buộc vào ngang bụng của mình rồi từ từ đi vào trong nước rồi lặn xuống sông cứu người lôi lên bờ.

" ngươi...ngươi rốt cuộc ăn cái gì mà nặng quá vậy? Mệt chết ta rồi. Kéo ngươi từ dưới đáy sông lên đây làm ta thật mệt."

Vì đã cứu người thì cứu cho chót, may mắn con sông này cách nhà cũ của Phượng Thanh Du sinh sống khi trước không quá xa, hắn kéo Lâm An về nhà, đặt y lên giường rồi xuống bếp đi điều chế thuốc cho y uống cho mau tỉnh.

May mắn cho Lâm An rằng nhờ vụ không may rơi vào sông này mà khí tức của băng vũ cũng bị nước sông rửa trôi sạch đi rồi nên Phượng Thanh Du mới không biết được người xông vào Tẩu Vi cung trộm băng vũ của hắn là y.

Chợt dưới bếp có tiếng đồ sứ rơi vỡ trên đất.

Phượng Thanh Du một tay chống xuống bệ bếp để giữ thăng bằng cho cơ thể, tay còn lại giơ lên xoa hai mắt được ngăn cách bởi một lớp vải mềm đang đau nhức khó chịu: " thật xúi quẩy, không ngờ chứng bệnh này của ta lại tái phát vào ngay lúc này!"

Y phục trên người hắn vì vừa nãy mới nhảy xuống sông cứu người nên đã ướt sũng, giờ đang treo ngoài sân để phơi khô rồi.

Trên người Phượng Thanh Du chỉ mặc có mỗi trung y trắng tinh, bên ngoài khoác thêm chiếc ngoại bào nửa trong suốt như có như không càng tôn lên thân hình thon gọn còn đẹp hơn cả nữ tử của hắn.

Trên mắt bị che lại bởi một dải lụa trắng ẩn đi đôi mắt đào hoa màu huyết hồng xinh đẹp.

Hắn không lấy số y phục có sẵn trong tủ đem ra thay vì nó đã cũ rồi, với lại cơ thể hắn lúc này đã ở tuổi vị thành niên rồi chứ không còn là trẻ con như mấy năm trước kia nữa nên đồ trong tủ kiểu gì cũng đã chật hết rồi.

Dọn dẹp lại mảnh chén dưới đất, Phượng Thanh Du lại lần nữa đổ ra một chén thuốc khác đem về phòng dự định cho Lâm An uống.

Mới mở cửa phòng, Lâm An đã bắt gặp Phượng Thanh Du đang bưng bát thuốc mà khói vẫn còn đang bay nghi ngút, y liền biết hắn không phải người xấu.

" a, công tử tỉnh rồi sao? Ta mới sắc xong bát thuốc này. Người nhất định phải uống nó để đuổi hàn khí còn tồn đọng trong cơ thể do người vừa nãy bị ngã xuống sông đó." Nói rồi Phượng Thanh Du hơi dịch khay gỗ đang đặt bát thuốc để cầm bằng một tay.

Tay còn lại hắn nắm lấy tay Lâm An dắt vào phòng kêu y ngồi xuống ghế rồi bưng thuốc đưa cho y ý bảo kêu Lâm An mau uống.

Uống xong bát thuốc đó, Lâm An cảm thấy thân thể hình như sảng khoái lên nhiều, tâm tình y cũng thả lỏng hơn. Bỗng thấy vị thiếu niên bạch y trước mắt này nhìn rất thuận mắt. Y đặt lại bát thuốc trống không lên bàn: " đa tạ ân công đã cứu ta thoát chết, không biết nên lấy gì để báo đáp. Tại hạ có thể mạn phép xin ngươi cho tại hạ ở lại nơi đây giúp đỡ ân công việc nhà cửa không?"

"Chuyện này...thì..."

" hay ân công đang lo chuyện gia phụ và gia mẫu của người không cho tại hạ ở đây?"

Nhìn thiếu niên đó xoắn xuýt mà y lại có thể liên tưởng tới hình ảnh hắn hệt như chú chim nhỏ mới rời xa cha mẹ và đang tập tững học bay nhưng không may rơi xuống đất rồi bị một con sói già vồ phải mà sợ hãi cho được.