Phượng Lâm Quy Gia

Chương 12: Ở chung

" không phải vậy... là...là ta sợ ngươi ở lại đây phải chịu vất vả. Mắt ta vốn đã không tốt, chỉ sợ sẽ làm vướng tay chân ngươi thôi."

" không đáng ngại đâu, ân công cho ta ở lại đây, ta giúp ân công cũng được. Mắt người không tốt vậy thì ta sẽ là đôi mắt của ngươi. Được không?"

"Ta...được." Không hiểu sao nghe Lâm An nói vậy mà Phượng Thanh Du đột nhiên cảm thấy hơi ấm lòng, hai bên má cũng hơi hơi phiếm hồng lên, hắn cúi đầu xuống thấp hơn để dấu đi biểu cảm trên mặt của bản thân lúc này: "Ừm...nếu đã như vậy rồi thì ta cũng tự giới thiệu với ngươi, ta tên Phượng Thanh Du. Theo tuổi mụ thì năm nay ta vừa tròn 15 tuổi, phụ mẫu của ta đều là yêu tộc cấp cao, họ luôn bận bịu công vụ nên ít khi về đây lắm, vì vậy ngươi cũng không cần lo lắng gặp phải cha nương ta làm khó dễ đâu. Vậy còn ngươi thì sao?"

" thì ra phụ mẫu của ân nhân là yêu tộc sao. Người thật may mắn." Không hiểu sao hắn nghe ra được từ trong giọng nói của y có mấy phần ghen tị

Y cũng giới thiệu bản thân cho hắn biết: " còn ta tên là Lâm An, tuổi của ta cũng xấp xỉ với ân công thôi. Mẫu thân của ta lại chỉ là một vị tiểu thư bình thường trong nhân gian kia."

"Vậy cha ngươi đâu?"

"Cha sao...?" Y im lặng như đang kìm nén, chỉ tiếc hiện tại Phượng Thanh Du hắn không thể nhìn thấy chứ không hắn chắc chắn sẽ biết Lâm An y hận cha y như nào.

Mặt Lâm An nhăn nhó lại để chưng ra biểu cảm thật đáng sợ. Phải một hồi lâu sau y mới lấy về được sự bình tĩnh, kìm nén lại đôi chút để thu bớt xúc động bản thân.

" nếu ngươi không muốn nhắc tới thì thôi vậy, coi như ta chưa hỏi là được." Phượng Thanh Du rất biết điều mà giải vậy cho Lâm An.

" không sao, cha ta ông ấy hả, ông ta là một tên cặn bã mà ta hận đến tận xương tuỷ, là người gián tiếp hại chết mẫu thân của ta." Y trả lời với giọng đùa cợt khinh thường khi nhắc về người cha nọ.

" ông ấy vốn chỉ là một thư sinh có gia cảnh cũng rất bình thường, không tính là nghèo trong nhân gian. Không biết vì lí do gì mà mẫu thân ta nàng lại đem lòng đi yêu ông ấy, trong nhà bên ngoại chỉ có mỗi mẫu thân ta là con một nên ngoại tổ phụ rất thương mẫu thân ta."

" khi nàng nói muốn lấy cha ta thì ngoại tổ phụ đã lập tức đồng ý, mọi chuyện đều chiều theo ý muốn của mẫu thân ta."

"mẫu thân ta vừa mất, hài cốt chưa kịp lạnh. Cha ta đã nạp cả đống thê thiếp về nhà. Hừ, đã thế ông ấy còn dùng số tiền mà ngoại tổ phụ ta để lại cho mẫu thân ta đem ra tiêu sài phung phí. Ta khinh vào."

" ta...xin lỗi đã làm ngươi phải nhớ lại những chuyện không hay này." Phượng Thanh Du tự cảm thấy bản thân có lỗi lớn khi khiến đứa bé này phải đào bới ra những kí ức không vui đó.

" không sao, dù gì đó cũng là quá khứ rồi. Ta..."

Ọt ọt ọt~~~

Phượng Thanh Du dơ tay lên che miệng cười duyên: " hihi, ra là Lâm An đói rồi sao. Đợi ta xuống bếp làm chút đồ ăn cho ngươi ha."

Hắn rời đi nhưng tay vẫn phải lần mò bám vào xung quanh để dò đường, Lâm An thấy vậy chẳng biết nên nói cái gì nữa, đành lại gần đỡ lấy Phượng Thanh Du giúp hắn tìm đường.

"Mắt ân công như này thì nấu gì được chứ? Hay thôi để ta tự cuống bếp được rồi."

Phượng Thanh Du lắc đầu: "vậy sao cho được, dù gì ta cũng là chủ nhà, ai lại để khách xuống bếp nấu chứ!"

" ta đã đến đây để ở nhờ rồi mà ân nhân còn phân biệt khách với người nhà sao?"

Nghe lời đó hắn cảm thấy cũng rất có lí, nhưng thân là chủ nhà, hắn nhất quyết sẽ không để khách phải xuống bếp nấu ăn, ít nhất là trong ngày hôm nay. Thành ra, Phượng Thanh Du đành phải tìm tới mấy tiểu yêu gần đó để nhờ chúng xuống chợ nhân giới mua giúp hắn chút đồ ăn về.

Hiện tại mắt hắn đang có vấn đề nên không tiện xuống bếp nấu nướng được, mà Lâm An mới tới đây càng không nên để y phải vào bếp.

Cho nên, đi mua đồ ăn sẵn là hợp lí nhất.

Từ ngày có Lâm An đến ở chung nhà, Phượng Thanh Du cảm thấy cuộc sống này sao mà giản dị và dễ chịu tới vậy...chỉ mong được ở lại đoạn thời gian này mãi mãi.

" An An vào uống nước đi rồi làm tiếp."

Nghe Phượng Thanh Du gọi, y đi vào ngồi vào bàn nghỉ ngơi và tiếp nhận cốc trà mà hắn đưa.

" đa tạ A Du nhiều." Hai người tuy mới sống với nhau có mấy tháng nhưng biểu hiện giữa hai người lại như một cặp tình nhân lâu năm vậy đó.

Trà hoa nhài có hương thơm thanh nhẹ, lúc uống thì vị ngọt của cỏ ngọt còn chưa rõ nhưng khi đã nuốt xuống bụng rồi thì hương thơm ấy vẫn sẽ còn đọng lại mãi trong miệng.

Y nghe hắn nói rằng uống trà hoa nhài có tác dụng thanh lọc cơ thể, giảm căng thẳng mệt mỏi, còn có thể trị cả bệnh mất ngủ nữa.

Hiện nay hai người đã sống cùng nhau được tầm nửa năm có thừa rồi, khi Phượng Thanh Du phát hiện ra Lâm An đã bị phế bỏ kinh mạch khiến y không thể tiếp tục tu luyện được nữa, lúc đó hắn lo lắng cho y lắm. Y biết hắn có thể luyện đan, chẳng những có thể luyện mà còn luyện đan rất giỏi nữa là đằng khác.

Nhưng những loại dược liệu quý hiếm dùng để luyện thuốc nối lại kinh mạch khôi phục tu vi cho y kia là từ đâu có được???

Lúc được hỏi về nguồn gốc xuất xứ của nhũng cây thuốc đó chỉ nghe hắn trả lời: " đây là do ta sai mấy con tiểu yêu đi tìm về giúp."

Y cũng không cố hỏi hắn thêm, y đã tin tưởng vào hắn rất nhiều, là Phượng Thanh Du đã sưởi ấm lại trái tim lạnh lẽo của y để nó được đập lại như xưa.

Quá khứ y là một ma quân khát máu tàn bạo coi mạng người như cỏ rác thì đã sao? Hiện tại y chỉ cần có hắn cùng sống bên cạnh, vì hắn nên y đã thay đổi bản thân rất thành công.

Tu vi hoá thần kì của y nhờ thuốc mà Phượng Thanh Du đặc biệt luyện chế cho uống mà đã khôi phục lại tương đối rồi.