" cha, mẫu thân... con đã lớn rồi, hai người đừng coi con như con nít mãi vậy chứ."
Điều Thanh Du vừa mới nói đều là sự thật không gì chối cãi được, tính ra năm nay cậu cũng đã hai mươi tám tuổi rồi( thân thể lên bảy tuổi còn linh hồn đã tròn hai mươi tám). Cái gì cũng ngăn cấm không cho phép được lại gần, chỗ này cản chỗ kia chắn. Tưởng cậu là trẻ lên ba sao? Cha nương họ đây là đang phạm vào luật xâm phạm quyền tự do của cậu rồi!!!
Trong lúc phụ mẫu không để ý tới, cậu đã lén rời khỏi long cung đi lên trên bờ dạo chơi ngắm cảnh, chẳng ngờ lại có cơ hội gặp lại thằng bạn hãm tài khi xưa vì cứu mình nên gặp phải tai nạn cũng xuyên theo.
"Tránh...tránh ra cho đi nhờ."
"Á!" Bị người phía sau đẩy khiến Thanh Du ngã úp mặt vào cát, đã thế người đẩy cậu còn ngã đè lên cậu nữa, thế mới oái oăm. Phải dùng hết sức lực mới đẩy được người đang đè trên người cậu xuống, cả hai nhìn thấy mặt nhau liền ngạc nhiên nhưng người kia lại phản ứng nhanh hơn Thanh Du một bước. Mịch Uyên chẳng nói chẳng rằng đã nắm lấy tay Thanh Du kéo theo cậu chạy trốn khỏi đội binh sĩ đang đuổi theo phía sau hắn.
" thái tử đang ở bên kia, mau đuổi theo bắt người về."
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Đợi cho đội binh sĩ chạy qua bụi cây um tùm nơi hai người đang trốn, Mịch Uyên mới có thể thở ra ngụm trọc khí vốn mãi luôn bị đè nén trong người bao lâu nay. Hắn ngồi bệt xuống đất ngay sát bên cạnh Thanh Du: " phù, cuối cùng cũng thoát rồi. Mệt quá."
Cậu xoay người đè Mịch Uyên nằm xuống nắm cổ áo hắn tra hỏi: " thời gian qua rốt cuộc mày đi đâu, làm gì mà sao tao tìm mãi vẫn không có tung tích của mày."
Thấy Mịch Uyên chỉ im lặng không nói, Thanh Du buông cổ áo hắn ra, bất lực ngồi trên nền đất co cụm người lại rồi ôm đầu gối tủi thân khóc: " Mịch Uyên mày ác lắm, khi mới đến nơi này tao sợ lắm mày biết không hả?"
" được rồi, được rồi đừng khóc nữa. Không phải giờ chúng ta gặp lại nhau rồi sao? Từ giờ tao sẽ không bao giờ bỏ rơi mày nữa đâu. Hứa đấy." Mịch Uyên để yên cho Thanh Du phát tiết đủ rồi mới dám tiến lại gần ôm cậu dỗ dành. Hình ảnh hai đứng bé chỉ khoảng bảy, tám tuổi ngồi dỗ nhau thật sự rất đáng yêu luôn!
Trong thời điểm cảm động như vậy nhưng hai người vẫn không quên việc mình đang làm hiện giờ là gì, từ trên nền cỏ phát ra những tiếng 'xào xạc' 'xào xạc' dù nhỏ nhưng không khó để nhận ra. Đến lúc đội binh sĩ tiến tới rẽ bụi cây ra đã không còn thấy bóng dáng hai đứa trẻ ở đấy nữa rồi, chúng ngay từ thời điểm nhận ra có tiếng bước chân dù cho nó có rất nhỏ và họ đang cách thứ phát ra tiếng động đó chừng trăm mét đã nắm tay nhau chạy vào sâu trong rừng rồi.
Lần theo dấu chân, đội binh sĩ phát hiện thái tử nhà họ vậy mà đã bước vào khu vực cấm địa của toàn bộ yêu giới rồi!
Khi trước còn có yêu hoàng tại vị nên tà vật bị giam trong khu rừng này mới an ổn không dám ra ngoài gây hoạ nên mới có được quang cảnh yên lành như bây giờ. Nay thái tử tuổi còn nhỏ như vậy lỡ chạy vào nơi nguy hiểm này, liệu hắn còn cơ hội đi ra không đây?
Cảm thấy bên người thiếu thiếu gì đó rất quan trọng nhưng không nhớ ra nổi là gì, phu thê Tần-Giao vào đến yến tiệc rồi nghĩ một hồi mãi mới nhận ra. Nhi tử của họ đã đi đâu rồi? Bắc Hải trước giờ rất nguy hiểm. Nhất là nơi đang giam cầm 'vị kia' chỉ cách long cung rất gần, lỡ như nhi tử tiểu Thanh Du của họ đi nhầm vào nơi đấy thì phải làm sao đây! Họ còn mặt mũi nào đi gặp mặt yêu hoàng tiền nhiệm nữa?
Cùng thời điểm phu thê Tần-Giao tìm long vương nhờ phụ giúp tìm tung tích của Thanh Du thì đội binh sĩ được phái đi bắt thái tử cũng trở về thông báo tin Mịch Uyên đã chạy nhầm vào cấm địa cùng một đứa bé nam cũng trạc tuổi.
Vốn không mấy để ý nhưng khi nghe binh sĩ tả lại ngoại hình và y phục mà đứa bé đi cùng thái tử chạy nhầm vào cấm địa thì Tề Khắc Giao tí thì xỉu tại chỗ. Đó không phải đang nhắc tới tiểu Thanh Du của họ hay sao? Bé trai khoảng bảy tuổi mặc hồng y rực đỏ, sau lưng thêu lên hoạ tiết kim phượng chẳng phải là bộ đồ nhi tử họ hôm nay mặc sao?
Việc này quá nguy hiểm rồi, nếu không nhanh lên đi cứu thì có khi phu thê họ sẽ không thể cứu nổi tiểu nhi tử của họ nữa!
Chỉ biết khi mọi người phát hiện ra tung tích thì Phượng Thanh Du đã bị thương nặng, chảy máu rất nhiều còn Mịch Uyên nằm bên cạnh lại chỉ vì mệt quá nên ngất thôi, long vương cũng cảm thấy có lỗi với phu thê Tần-Giao nên cũng đã đưa ra đề nghị với họ để ông có thể góp chút sức vào để cùng trợ giúp việc trị thương cho Thanh Du.
Nể tình long vương đã khẩn cầu tha thiết nên hai người đành phải đồng ý để ông trị thương cho Phượng Thanh Du xem như nào. Có điều...
Y sư sợ tới run rẩy cả người: "xin long vương bớt giận."
Long vương giận giữ đạp y sư ngã dúi dụi: " hừ, bớt giận sao? Ta nuôi ngươi làm gì không biết, có mỗi việc trị thương cho một đứa bé thôi cũng làm không xong là sao!"
Người y sư nọ dù sợ vẫn cố gắng giải thích: " thần đúng là cố gắng hết sức rồi, vị tiểu công tử này đã bị thương tổn rất nặng tới kinh mạch, nếu có chữa thì sẽ để lại di chứng ở mắt."