Việc Mịch Uyên xin phụ vương được kết bạn với Phượng Thanh Du dễ dàng được chấp thuận. Đôi bên vốn cùng là yêu tộc như nhau, đặc biệt đối với thân phận tán tu trong giới yêu tộc lại rất được coi trọng. Nhất là những vị có năng lực vượt trội như phụ mẫu của Phượng Thanh Du.
Đây chính là một thế giới tôn trọng quyền lực và sức mạnh. Chỉ kẻ mạnh mới xứng làm vua!
Cũng biết con mình đã vô tình hại người ta phải chịu thương tổn, rất có khả năng ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khoẻ. Long vương cũng đã dự tính đến cả biện pháp sẽ hứa hôn con mình với Thanh Du để bồi tội cùng người ta.
Tạm bỏ qua mấy vụ vớ vẩn đó qua một bên đi, quay lại với nhân vật chính của chúng ta xem người này hiện giờ đang làm việc gì đây.
Hiện tại Phượng Thanh Du đang nổi hứng nên cậu đã mở lòng và lôi theo cả Mịch Uyên cùng đi vào thành trấn lớn bậc nhất đại lục để mua dược liệu luyện đan với mình nhưng cũng chỉ vì nhìn bề ngoài của cat hai người họ vẫn còn là trẻ con nên chủ tiệm bán dược liệu giở trò lừa tiền họ. Mịch Uyên đã rất bất bình khi phát hiện mình bị lừa- dù số tiền nhỏ đó đối với cả hai chẳng đáng là gì nhưng chuyện này diễn ra khiến Mịch Uyên cảm thấy bản thân bị người ta dắt mũi nên bực tức trong người lại không chỗ phát tiết.
Thấy thằng bạn thân mình khó chịu, Phượng Thanh Du tuy rằng không quá để ý tới vụ lừa gạt này vì dù sao người ta mở cửa hàng ra cũng chỉ là muốn kiếm được nhiều tiền thôi. Có điều, không để ý là một chuyện còn muốn giúp bạn thân xả giận lại là chuyện khác.
Trên đường đi dạo Phượng Thanh Du thấy trước cửa một tiệm bán dược liệu luyện đan có treo một bảng thông báo chiêu mộ luyện đan sư ghi: nhân dịp cửa tiệm đã mở ra hơn chục năm, để cảm ơn những vị luyện đan sư, cửa tiệm mở một cuộc thi luyện đan và kính mời tất cả những vị luyện đan sư có thể bỏ ra chút thời gia quý báu để tới cùng thi đấu.
Được biết cửa tiệm này cũng có danh tiếng rất lớn và quen biết sâu rộng, thông báo vừa treo ra mà đã có hơn nghìn tu sĩ luyện đan luyện dược đến đăng kí. Thanh Du thấy nơi này dùng để giúp đứa bạn xả giận rất tốt liền kéo Mịch Uyên đang tức bốc khói trên đầu kéo vào cửa tiệm.
Thấy người đến đăng kí danh sách dự thi chỉ là một đứa bé lên bảy tuổi miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch, người viết giấy đăng kí tỏ vẻ mặt khinh thường còn nói mấy câu châm chọc tỏ ý xua đuổi: "xuy xuy, đi đi. Trẻ con đâu ra lạc vào đây. Mấy đứa đến xem đấu thì đi nơi khác để xem, nơi này là chỗ để đăng kí dự thi. Không phải chỗ để chơi. Hai đứa đi chỗ khác đi đừng có làm mất thời gian những người đằng sau còn đang đến đăng kí."
Phượng Thanh Du trong mắt hơi gợn lên một tầng huyết vụ nhưng cậu đã gằn nó xuống, đổi một chất giọng nhẹ nhàng, nói: " thứ nhất là ngươi tự biết điều rồi viết giấy đi, thứ hai là ta sẽ cho nơi này trở thành tro bụi ngay tức khắc. Ngươi có thể chọn một trong hai điều kiện trên." Tên kia bị Phượng Thanh Du doạ cho sợ suýt tè ra quần liền luống cuống vội vàng viết cho cậu một bản giấy dự thi. Nhận được thứ mình cần, Phượng Thanh Du quay trở lại chỗ cũ, dắt tay Mịch Uyên cùng đến nơi chuẩn bị dụng cụ và dược liệu để lát còn dự thi.
Thấy đứa bé đáng sợ kia đã đi, người viết đơn thở ra một hơi. Vừa nãy thôi khi đứa bé kia nhìn hắn có cảm giác như diêm vương lão nhân gia sắp đến cướp đi tính mạng nhỏ bé này đi vậy.
Vì có nhiều người đến dự thi nên ban tổ chức đã để mọi người tự bốc thăm tạo nhóm thi đấu.
Cả ba lần Phượng Thanh Du bốc đều vào phiếu luân không*, người ngoài nhìn vào đều nhìn Thanh Du bằng cặp mặt khinh thường này nọ.
*luân không là không phải thi đấu.
Mịch Uyên nhìn thằng bạn thân mình may mắn suốt thế cũng không nói gì, vòng càng về cuối cao thủ bị loại đi càng nhiều, đến vòng bán kết rồi mà thằng này vẫn chưa tỏ ra chút động tĩnh gì. Tống Mịch Uyên hiện tại chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, hắn hỏi Phượng Thanh Du: " mày nắm chắc phần thắng là bao nhiêu mà trông mày chấn định ghê vậy?"
Ấy vậy mà câu trả lời của Phượng Thanh Du khiến Tống Mịch Uyên suýt thì sang chấn tâm lí, tâm thần phân liệt: " phần thắng thì tao chịu vì đây là lần đầu tiên tao luyện đan, trước giờ chỉ nghe phụ thân và mẫu thân giảng lí thuyết thôi chứ có thực hành bao giờ đâu mà biết."
Vốn cơn tức giận khi nãy mới hạ xuống chưa bao lâu giờ lại bốc lên lần nữa: " tiểu Du à, rốt cuộc mày muốn tao phải sống như nào đây. Đã không nắm chắc phần thắng thì kéo tao vô đây tham gia thi làm cái gì hả?" Thứ cuối cùng hắn đổi lại được từ Phượng Thanh Du là cậu lại trưng ra cái bản mặt như bị thương tâm rất sâu sắc và nhìn hắn, nói: " không phải tao kéo mày vào đây tham gia cuộc thi là để giúp mày giải toả tức giận sao?"
Tống Mịch Uyên đã thật sự câm nín triệt để vì lí do này rất đúng: "..." nhưng mà giờ phải làm sao để đối mặt với thực tế đây, thà đừng lôi nhau tham gia thi đấu còn hơn không. Thật sự hắn lúc này cảm thấy hối hận quá phải làm sao, online chờ gấp cần lời khuyên!!!
Có lẽ thấy chọc thằng bạn sợ như vậy còn chưa đủ, Thanh Du còn nhắc khéo: " tao nói thật nhé, thuốc tao uống giúp mắt có thể nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh cũng sắp hết hiệu lực rồi."
Tống Mịch Uyên nghe xong câu nói ấy liền cảm thấy bản thân như vừa mới bị sét đánh cho cứng người, thổ tào trong lòng rằng ông trời muốn tiệt đường sống của con có phải không vậy trời. Gì mà để vận xui đến liên miên vậy. Lần sau khi ra khỏi nhà chắc chắc phải để ý chân nào bước ra trước mới được. Có thể hôm nay đi chơi quên không xem lịch nên xui vậy rồi.
Thâm tâm tự an ủi vậy thôi chứ Mịch Uyên vẫn khóc không ra nước mắt với cái vận đen xì như cục than của mình ngày hôm nay.