Vòng chung kết đã đến ngay trước mắt, trên đài lúc này chỉ còn mỗi một người có vẻ ngoài nhìn như trích tiên giáng trần đứng nhìn Thanh Du bằng cặp mặt khinh miệt: " hừ, chỉ là một tên nhóc cũng dám đấu cùng Y Quân* như ta sao, về nhà mà lấy nước tiểu soi lại bản thân mình đi rồi hẵn trở lại đây."
*Y Quân ở đây được coi như danh hiệu nha.
Vì đây đã là vòng đấu cuối cùng rồi nên đan dược cần luyện vốn không còn đơn giản nữa, khán giả đến xem thi đấu dưới đài rất nhiều, hầu hết trong đó ai cũng tỏ ra cười cợt Thanh Du vì không biết tự lượng sức mình. Trong lúc vô tình, Phượng Thanh Du có nhìn lướt xuống dưới khán đài và thấy phuj thân và mẫu thân cũng đến xem hắn thi đấu. Vẻ mặt của mẫu thân biểu hiện ra đầy sự lo lắng, nhiều lúc còn có hành động muốn xông lên định lôi hắn về nhưng lại bị phụ thân hắn giữ lại không cho rời đi, bị ép buộc phải ngồi im.
Khi trước lúc còn ở hiện đại, Phượng Thanh Du tuy cũng có cha mẹ nhưng hắn cứ luôn cảm thấy hai người họ tuy là người một nhà máu mủ tình thâm với nhau thật nhưng so với tình cảm một người dưng cũng chẳng bằng một xíu.
Nhưng lần sống lại này ông trời lại cho hắn được sinh ra trong một gia đình có đầy đủ tình cảm cha mẹ như này, Thanh Du hắn cảm thấy rất hạnh phúc.
Trọng tài cuộc thi hô: " bắt đầu."
Vị Y Quân kia đã mở lò cho dược liệu vào trong lò bắt đầu luyện rồi. Nhìn đến vị trú của Phượng Thanh Du thấy hắn thế mà vẫn chưa hề có động tĩnh gì, vẫn đứng yên bất động ở đấy, nhiều người còn mở ra bàn cá cược để kiếm thêm chút tiền mua vui. Hầu như mọi người ai cũng đều đặt linh thạch cho vị Y Quân kia sẽ thắng mà trong khi đó lại không có lấy một viên linh thạch dù chỉ là hạ phẩm nào được đặt vào ô cược của Phượng Thanh Du.
Bất ngờ, Tống Mịch Uyên lấy ra một viên thượng phẩm linh thạch to chừng quả dừa để vào ô của Phượng Thanh Du: " bản thái tử đặt cược cho Phượng Thanh Du sẽ thắng."
Tiếp sau là phụ mẫu của Phượng Thanh Du cũng đặt cược vào đó với một số lượng linh thạch không hề nhỏ chút nào!
Mặc những người khác nhìn mấy người họ bằng ánh mắt gì thì ba người họ cũng mặc kệ, đã là người thân với nhau thì phải bảo vệ bao che lẫn nhau. Huống chi ba người họ rất tin tưởng Phượng Thanh Du sẽ thắng cái tên tự xưng là Y Quân đang luyện đan trên đài kia. Người khác không biết chứ người làm cha mẹ như họ lại rất rõ ràng, tuy rằng trước giờ chưa lần nào thấy tiểu Thanh Du nhà họ ra tay luyện đan lần nào nhưng nhớ lại vị yêu hoàng đời trước- cũng chính là nói tới cha ruột của Thanh Du- ngay lần đầu luyện đan đã cho ra viên cực phẩm đan dược mà không phải một viên mà là mười viên cực phẩm!
Phượng Thanh Du chắc chắn cũng sẽ được di truyền sự yêu nghiệt này từ cha hắn thôi, dù hiện tại không có năng lực một lò luyện ra mười viên cực phẩm thì ít nhất sẽ cho ra được một viên cực phẩm đi.
Trên đài, Phượng Thanh Du thu hết cảnh tượng ấy vào mắt, khắc ghi vào thâm tâm mình và bản thân cảm thấy tình cảm ấy của mọi người khiến hắn thật sự rất xúc động. Hắn cảm thấy được sự tin tưởng giữa thân nhân, chính tình cảm ấy đã truyền hơi ấm vào tâm hồn băng lạnh của hắn, sưởi ấm cho trái tim hắn biết rằng trên đời này vẫn còn có người quan tâm hắn.
Nếu nhuw phụ mẫu và đứa bạn thân đã tin tưởng mình đến như vậy, Phượng Thanh Du cũng chẳng muốn khiến họ phải thất vọng. Hắn động thần thức để liên hệ cùng chiếc vòng đang đeo trên tay mà khi trước được ngoại tặng.
Lưu Ức: " chủ nhân cho gọi ta."
Phượng Thanh Du bình thản nói điều kiện với nó: " ừ, ngươi chỉ ta cách luyện đan, ta muốn lần luyện đan này phải giành được phần thắng một trăm phần trăm."
Kể cũng lạ, nhờ cái vụ Mịch Uyên lần trước lỡ kéo hắn chạy vào rừng rồi gặp phải yêu thú bị phong ấn đã thành công thức tỉnh món pháp bảo mà ngày trước ngoại tặng hắn. Lúc đó nó nói với hắn rằng: " chủ nhân có muốn lấy tính mạng của tên yêu thú trước mặt này hay không?"
Phượng Thanh Du khi đó cũng sợ lắm chứ, nghe được câu hỏi này như vớ được cọng rơm cứu mạng hắn liền đồng ý ngay tức khắc. Tiếp đó hắn liền mất đi ý thức chìm vào hôn mê nhường lại thân thể cho linh bảo tuỳ ý điều khiển. Cũng chẳng hiểu đoạn thời gian đó đã xảy ra chuyện gì mà khi Phượng Thanh Du tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nơi nào cũng đau nhức, động chút là đau. Đến cả thị lực cũng sụt giảm trầm trọng như xe không phanh lao dốc, khi đó hắn đã thật sự cảm thấy hoài nghi nhân sinh rất nghiêm trọng.
Thấy thời gian thi đấu cũng sắp hết, Phượng Thanh Du ngừng lại việc hồi tưởng mà bắt đầu làm theo sự chỉ dẫn của Lưu Ức tụ hoả đan điền rồi dẫn dắt linh hoả ra ngoài qua lòng bàn tay để luyện thảo dược.
Cách này là dùng ngọn lửa trực tiếp luyện hoá dược liệu thành đan dược đã thất truyền từ thời thượng cổ. Nghe truyền rằng vào thời hồng hoang khi đó nhân tài xuất hiện như mây, yêu thú, ma tộc, nhân tu, tiên nhân sống chung hoà hợp. Các tộc thường xuyên trao đổi kiến thức, tài nguyên,...với nhau. Trong đó có một vị thánh thú Chu Tước rất ham mê luyện đan đã đi trau dồi kiến thức giữa các tộc rồi đúc kết ra một bí pháp luyện đan có một không hai này.
Tại vì bí pháp này quá khó luyện nên sau khi vị thánh thú đó toạ hoá cũng chẳng còn có người thứ hai luyện thành nên lâu dần bí pháp ấy bị mọi người dần lãng quên.