Điều kì diệu đã xảy ra, đáng lẽ ra Phương Thanh Du sẽ luyện đan kịp giờ khi tiếng gõ báo hiệu kết thúc cuộc thi. Lại chẳng ngờ đến việc vì điều khiển nhầm một tia linh hoả mà biến viên đan dược có phẩm chất cực phẩm lên đan dược có chín đan văn chỉ có trong truyền thuyết kia!Đan dược mà có đan văn chắc chắn sẽ gọi đến thiên kiếp để rèn luyện mà đã thế viên đan dược này lại có tới tận chín cái đan văn thì đủ biết uy lực của đợt thiên kiếp mà Phượng Thanh Du chuẩn bị phải đón nhận sẽ lớn tới mức nào rồi đấy. Dưới đài, mọi người bị đợt thiên kiếp đột nhiên kéo đến này doạ cho sợ luôn rồi, ai nấy đều xô lấn chen chúc đùn đẩy nhau chạy tán loạn hết cả lên để tránh việc bản thân cũng phải chịu vạ lây. Ngay cả tên tuyệt sắc mỹ nam tử khi nãy còn hùng hổ tự xưng là Y Quân kia nhìn một màn diễn ra trước mặt cũng bị doạ cho sợ tím mét mặt mày. Đợi cho tám mươi mốt đạo thiên kiếp đánh xuống xong thì trăm dặm xung quanh nơi Phượng Thanh Du đang luyện đan đều bị san thành phế tích, chỉ có duy nhất một vài chỗ do có người tu vi cao cường đứng nên vẫn còn nguyên vẹn được một khoảng nhỏ. Cầm viên đan dược trong tay, Phượng Thanh Du có cảm giác chân tay hiện tại đã bủn rủn hết cả lên, giờ đây hắn chỉ có thể đứng nguyên vị trí, không nhúc nhích được chút nào và hắn cũng đang đợi cảm giác này qua đi rồi tính tiếp. Rất nhanh mọi người đã lấy lại tinh thần trở về, trước khi phụ mẫu của Phượng Thanh Du kịp phản ứng thì đã có mấy lão giả tu vi thâm hậu xông lên định cướp đoạt viên đan dược hiện tại đang nằm trong tay Phượng Thanh Du. Nhận thấy sát khí từ xung quanh đều hướng về chỗ mình mà tới nhưng Phượng Thanh Du hiện tại lại không thể cử động được cơ thể dù chỉ một chút, bỗng chiếc vòng được đeo bên tay trái của hắn truyền ra một cỗ sức mạnh vừa xa lạ nhưng cũng có phần thân quen chạy khắp cơ thể Phượng Thanh Du giúp hắn bộc phát sức mạnh kinh người để giúp hắn có thực lực mà chống lại mấy lão quái đang lai đến và có ý đồ muốn cướp lấy đan dược của hắn. Chẳng ai ngờ nổi trên đời vậy mà có một đứa trẻ tuổi còn nhỏ như thế đã có thực lực và thiên phú khiến người người phải câm nín đến vậy. Một chiêu kia do Phượng Thanh Du bộc phát ra đã hất bay mấy người đang lao đến ra rất xa, trong số đó người bị trọng thương đến mất mạng chiếm tới hơn nửa. Vì dùng lực quá độ nên thân thể Phượng Thanh Du cũng đạt tới cực hạn của sự chịu đựng, thân thể lung lay một chút, trước mắt liền thấy trời đất tối sầm lại rồi trực tiếp ngất luôn tại chỗ. Trong cơn mê man, Phượng Thanh Du thấy bản thân đang ở trong một trận sương mù tối tăm. Đi loanh quanh một hồi lại cảm thấy bản thân nãy giờ chỉ là đang đi vòng tròn nên hắn quyết định đứng lại chờ đợi. Không ngoài dự đoán, mới đứng im được có ba nhịp thở, từ đằng xa liền có một người rẽ sương mù tiến lại gần chỗ Phượng Thanh Du đang đứng. Nhìn người đứng trước mặt đánh giá thật lâu, Phượng Thanh Du chắc chắn: " ngươi là thứ tự xưng là Lưu Ức kia đi." Lưu Ức đáp: " Phải, đó là ta. Đúng rồi chủ nhân, ta hiện tại có điều muốn nói nhưng sợ ngươi không tiếp thu nổi. Ngươi muốn nghe hay không?" Là một người có tính tò mò cao, Phượng Thanh Du hứng thú đáp lại: " cứ nói ra nghe thử xem sao. Ngươi chưa nói thì làm sao mà ta biết được có tiếp thu nổi hay không." Chần chừ hồi lâu Lưu Ức mới dám lên tiếng: " thân thể chủ nhân lúc này đang rất tàn tạ rồi chỉ bởi lí do người đã hai lần sử dụng thần lực quá độ khiến thân thể này đã vượt quá sức chịu đựng. Hiện tại ta có thể giúp người tiếp tục duy trì thân thể này sống tiếp nhưng không quá được hai mươi lăm tuổi người sẽ phải chết vì thân xác tàn phế này..." Thấy Phượng Thanh Du không hề phản ứng quá khích gì, Lưu Ức lại nói tiếp: " nhưng chủ nhân cứ yên tâm, người chỉ cần luyện ra được minh hoả và thánh hoả rồi để thần hồn bước vào đó rèn luyện, tự khắc người sẽ tái tạo ra được một cơ thể mới tốt hơn. Cách này mấy con phượng hoàng kia còn gọi là dục hoả trùng sinh đó thưa chủ nhân." Phượng Thanh Du nghe vậy thấy nghi hoặc hỏi lại: " như lời ngươi nói rằng mấy con phượng hoàng kia, vậy ta là cái con gì? Ta nhớ lúc ta mới nhận thức cái thế giới này thì bản thể của ta cũng là phượng hoàng." Lưu Ức rốt cuộc hiểu ra vấn đề bèn giải thích: " đám phượng hoàng kia sao có thể đánh đồng với thân phận tôn quý của chủ nhân được chứ, thời điểm khai sinh của người và đám phượng hoàng kia thật ra có vài điểm giống nhau nhưng thời gian người trưởng thành thì sẽ khác. Dòng họ chu tước của chủ nhân chính là tổ tiên của loài phượng hoàng kia." " trong vạn vạn sinh linh mới có chỉ một con phượng hoàng được ra đời mà trong nghìn vạn con phượng hoàng mới có một vị chu tước được sinh ra. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ biết thân phận chủ nhân đã cao quý tới chừng nào rồi đó." "Hmm, nghe ngươi nói làm ta cảm thấy bản thân ta rất là giống với động vật quý hiếm cần được bảo tồn khẩn cấp ấy." Phượng Thanh Du mở miệng trêu đù Lưu Ức. Lưu Úc nghe hắn nói vậy tưởng Thanh Du nói thật: " thân phận của chủ nhân có khi còn trên cả quý hiếm luôn ấy chứ." Phượng Thanh Du thật hết sức cạn ngữ với Lưu Ức luôn và không dám nói thêm điều gì nữa.