"Ph...ù."
"Cung chủ, cuối cùng huynh cũng đã về...huhuu..."
Phượng Thanh Du mới chạy vội từ dưới núi lên đến cổng chính Tẩu Vi cung đã được chào đón ngay bởi cái ôm ngập tràn nước mắt nước mũi của Hoạ Mi. Nàng thật quá phiền phức đi mà aaaaa.
Hắn đẩy nàng ra khỏi người rồi mau chóng kéo thành một khoảng cách nhất định với Hoạ Mi: " aizz, Hoạ Mi biểu muội, muội đến Tẩu Vi cung này tìm ta là có chuyện gì sao?"
Nghe Phượng Thanh Du hỏi, Hoạ Mi ánh mắt loé sáng tinh ranh, thời gian nó xuất hiện lại nhanh như một cái chớp mắt liền không thấy tung tích nữa, cứ như ánh mắt tinh ranh đó chỉ là ảo giác do hắn tự tưởng tượng ra vậy, nàng tiến đến gần cọ cọ cánh tay hắn năn nỉ: " biểu ca ơi, biểu ca à, biểu ca tốt của ta. Ca có thể nào cho muội thêm 5000 viên linh thạch thượng phẩm nữa được không a~~~."
"Không cho."
"Cho đi mà biểu ca ơi, hưmmm."
" đã nói không cho là không cho."
"Hứ." Hoạ Mi đôi tay chống vào cái eo thon nhỏ kia ngẩng mặt hất hàm hù doạ Phượng Thanh Du : " ca có cho ta linh thạch hay không thì bảo nào!!!"
" ta chính là không cho muội linh thạch đấy, muội tính sao? Đừng tưởng ta không biết muội đã làm những gì ở nhân giới dưới kia đấy nhé."
"Ta đã làm gì nào, huynh kể ra xem." Hoạ Mi đúng là kiểu người điếc không sợ súng, nàng thách thức lại Phượng Thanh Du.
"Ồ, được thôi. Muội a~~~vào sòng bài đánh bạc xong bị lỗ không có tiền trả cho người ta, kết quả bị họ lừa đem bán vào kĩ viện nè, tiếp sau muội vẫn chưa chừa cái tội đó, vẫn chơi bời lêu lổng phá của tiếp. Còn nữ..."
Hoạ Mi thật sợ hãi nha, nàng khẳng định nếu nàng còn không bịt miệng biểu ca lại thì chắc chắn huynh ấy có thể kể ra đủ mọi trò nghịch ngợm của mình ở nhân gian dưới kia ba ngày ba đêm cũng chưa chắc hết đâu: " thôi mà biểu ca ơi~~~ muội chỉ xin huynh nốt lần này thôi, hưmmm~~~đi mà đi mà, huynh cho muội đi mà."
"Ưm ưm ưm." Phượng Thanh Du dùng tay chỉ chỉ vào cái tay đang bịt miệng mình.
Hoạ Mi hiểu ý liền buông tay để Phượng Thanh Du thở : " muội...muội..."
Nàng tiếp tục làm nũng: " đi mà biểu ca~~~." Hoạ Mi giở ra chất giọng nũng nịu ngọt sớt để xin linh thạch của Phượng Thanh Du, hắn dám cá rằng nếu nàng bỏ xuống liêm sỉ của một cao thủ yêu tộc đi làm nũng với nam nhân trên thiên hạ thì sẽ chẳng có ai là không bị nàng mê hoặc tới táng gia bại sản đâu.
"Haiz, thôi được rồi, ta chỉ cho muội nốt lần này thôi đấy. Dù ta có thể kiếm được núi vàng biển bạc nhiều như nào cho muội thì nhanh thôi sẽ bị muội tiêu hết sạch mà." Nói vậy thôi chứ Phượng Thanh Du vẫn lấy ra túi càn khôn bên trong có chứa tới hơn một vạn viên linh thạch thượng phẩm đưa cho Hoạ Mi.
Nhận được linh thạch, Hoạ Mi vui mừng nhảy cỡn lên vui vẻ thơm lên má Phượng Thanh Du một cái 'chụt' rồi vụt chạy đi mất. Hắn cười trừ nhìn nàng một lúc rồi xoay người đi vào chính điện tiếp tục công việc xét duyệt công vụ đang xem dở lúc trước.
"Ai đang ở đó."
Ánh mắt Phượng Thanh Du bỗng chốc liền trở nên nguy hiểm cực kì, huyết vụ trong mắt những lúc bình thường vốn mờ nhạt ẩn hiện mà giờ phút này lại đậm lên thấy rõ. Hắn đánh ra một chiêu về phía tấm bình phong ở góc tường bên trái lại bị một chiêu thức khác chật vật hoá giải.
" ai da, tiểu Du. Là ta nè, Mịch Uyên bạn tốt của ngươi đây. Đang định hù ngươi chút xíu thôi mà ngươi ra tay sao nặng nề quá vậy?"
Thấy là người quen, Phượng Thanh Du thu hồi khí tức bức người quanh thân về lại đan điền: " long cung các ngươi cũng rảnh quá à? Sao ta thấy ngươi suốt ngày long nhong bên ngoài thế."
" long cung chúng ta á, thật ra ai cũng đều rất bận hết rồi, lão cha ta ông ấy không chịu nổi cái tên phá gia chi tử là ta đây nên kêu ta qua chỗ ngươi ở tạm một thời gian."
" nói thẳng luôn là ngươi bị long vương đuổi khỏi nhà đi. Lại còn 'kêu qua chỗ ta ở tạm một thời gian' mắc mệt."
" đó tiểu Du ngươi hiểu ý ta nói rồi đó chứ, hì hì hì hì."
Đành treo lại cây bút về trên giá, Phượng Thanh Du dẫn theo Mịch Uyên đi sắp xếp một căn phòng sạch sẽ cho người kia có thể lui tới đây làm ổ dài hạn trong thời gian tới.
Từ ngày long cung thái tử tới Tẩu Vi cung ở nhờ, bọn hạ nhân liền được mở mang tầm mắt ra một thế giới mới hoàn toàn. Trước đây họ chỉ thường thấy cung chủ nhà họ làm ổ trên bàn làm việc cực ít khi ra ngoài chơi. Mà hiện nay, vị long cung thái tử- Mịch Uyên công tử kia ngày nào cũng sẽ kéo cung chủ nhà họ đi chơi đủ mọi ngóc ngách trong lục giới này luôn.
May cho vị này rằng cảnh giới của cung chủ nhà họ cao đến lạ thường, chứ bằng không chỉ dựa vào cái cảnh giới mèo cào của Mịch Uyên công tử thì đừng nói là tu la giới, đến cả một tiểu tướng của ma giới cũng đủ đánh cho y trọng thương nằm liệt giường nửa năm còn nhẹ.
Trong khoảng thời gian du ngoạn lục giới đó, hai người họ từng có nhân duyên cứu được tiểu nữ nhi của Hồ vương tộc hồ ly.
Bọn họ rất nhanh đã quen thân với nhau, mà nếu so ra còn thân hơn cả huynh muội ruột thịt không chừng. Tiểu muội Băng Ngọc này rất tinh ranh luôn, nàng có mấy lần nhân lúc Phượng Thanh Du ngủ quên mà đi lấy phấn hoa đào tới rắc đầy khắp người hắn làm đám hồ điệp quanh đó đều hướng người hắn đậu xuống. Để đến khi tỉnh dậy thì Phượng Thanh Du phát hiện bản thân chẳng khác nào bị chôn sống bởi đám hồ điệp dày đặc này.
Nhờ vụ hồ điệp lần ấy mà từ đó về sau Phượng Thanh Du liền sợ hoa đào luôn, mà nhất là vườn đào gần động hồ li của Hồ Băng Ngọc lại càng sợ xanh mặt.