Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 19: 19 Chương Lượng

Nhờ lời nhắc nhở của Bùi Chi, cô kịp thời dừng bước, Chương Lượng hoàn toàn không biết đến sự có có mặt của cô, đúng lúc đó cậu ta mở miệng: “Đã bảo không có hứng thú với Toán rồi còn gì, bây giờ lại đến thi, cậu có ý gì?”

Lúc này Lâm Triều Tịch mới để ý Bùi Chi đang cầm túi đựng bút, đúng là mới nộp bài thi ra.

Cậu không mặc bộ vest đồng phục bảnh bao của trường Thực nghiệm, chỉ mặc một bộ đồng phục thể thao bình thường.

Áo màu xám nhạt rộng thùng thình, khoá áo kéo cao hết mức, che khuất cằm, tuy người đối diện đang bừng bừng lửa giận thì cậu vẫn chẳng có ý định lên tiếng, như thể ngay giây sau sẽ quay người bỏ đi cũng nên.

Hầy… Bùi Chi thực sự quay người bỏ đi.

Học bá Chương từ bé đến lớn chưa bị ai phớt lờ bao giờ, lao lên trước một bước, hùng hổ túm cổ áo Bùi Chi: “Đừng có giả bộ, muốn có thành tích để nổi bật chứ gì, còn ra vẻ không thèm quan tâm, tôi ghét nhất loại người như cậu.”

Lâm Triều Tịch cũng không biết rốt cuộc giữa hai người họ có ân oán gì, nhưng nghe ý Chương Lượng thì có vẻ bạn nhỏ Bùi Chi tuy học giỏi nhưng thái độ thờ ơ, còn chú bé học bá Chương Lượng biết bên cạnh mình có một kình địch như thế thì rất dè chừng.

Ánh mắt bạn nhỏ Bùi Chi vẫn lạnh lùng, như lời Chương Lượng đã nói, dù bị xách cổ áo thì cậu vẫn hờ hững đến nỗi khiến người ta tự phải thấy ngượng.

Nói một cách phũ phàng thì là… “đừng động vào tôi”.

Nhưng trong hoàn cảnh thế này, chú bé học bá Chương Lượng nào biết sợ là gì, cho nên cậu ta vẫn túm chặt cổ áo Bùi Chi.

Thế là ngay giây sau, bả vai Bùi Chi chuyển động.

Bùi Chi của tuổi 12 hành động rất quyết đoán, cậu túm ngược lại Chương Lượng, bẻ quặt tay cậu ta ra sau, tiến hai bước đè cậu ta dán mặt lên cột đá cẩm thạch, sau đó buông tay, lùi lại, bỏ đi.

Chương Lượng bùng nổ, cậu ta vừa phải chịu một nỗi nhục lớn lao, đứng xa ra khỏi trụ đá cẩm thạch, hét về phía Bùi Chi: “Cậu tốt nhất nên thông minh một chút, đừng có đến trại hè, bằng không biết tay tôi.”

Tản mạn thờ ơ?

Bùi Chi?

Lâm Triều Tịch không khỏi há hốc vì ngạc nhiên, mà lúc này, cuối cùng bạn nhỏ Chương Lượng cũng nhận ra sự có mặt của cô, chậm chạp quay đầu lại.

Thế là cô đứng há cái miệng đầy kẹo nổ bùm bùm, trơ mắt nhìn nhau với Chương Lượng.

Đáng sợ nhất là những màn yên tĩnh bất ngờ.

Hai người đứng im như tượng, cuối cùng vẫn nhờ tiếng bước chân càng lúc càng xa của Bùi Chi phá vỡ sự im lặng.

Bạn nhỏ Chương Lượng giật thót, cúi đầu làm bộ chỉnh lại cặp sách.

Cậu ta quay lại nhìn về phía Bùi Chi rời đi, chắc là cảm thấy không thể đi lẽo đẽo sau lưng Bùi Chi được, cho nên khẽ cắn môi đi về phía cô.

Lâm Triều Tịch muốn đi vệ sinh, chỉ có thể đi về phía trước.

“Thứ trường rác rưởi.” Khi đi ngang qua nhau, Chương Lượng lầm bầm mắng một câu.

Tôi động vào cậu bao giờ? Lâm Triều Tịch nhếch miệng, thầm nghĩ bạn nhỏ à cậu đúng là hình tượng vai ác điển hình, lại còn là loại gợi đòn bậc nhất.

“Ban nãy cậu căng thẳng lắm phải không?” Cô đứng lại, tò mò hỏi.

Chương Lượng cũng đồng thời dừng bước, mờ mịt không hiểu ra sao.

“Tức là lúc ban nãy nạt nộ cậu bạn kia kìa, cậu căng thẳng lắm chứ gì?”

Bạn nhỏ Chương Lượng tái mét ngay tức khắc, cực kì tức giận.

“Nếu không căng thẳng thì bạn Chương Lượng sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản cơ chứ.” Lâm Triều Tịch chẳng cho Chương Lượng cơ hội hỏi “tôi sai chỗ nào”, nhanh chóng hỏi tiếp: “Cậu biết 1234×7890+973260-518+3144-10712146 bằng bao nhiêu không?”

Chương Lượng cúi đầu, mặt tối sầm, mím môi không nói gì, biểu cảm đã nói lên hết thảy.

“Bằng 0 đấy.” Lâm Triều Tịch đáp: “Đây là câu hỏi Bùi Chi thuận miệng đặt ra, cậu ấy đã thông minh thế rồi mà cậu còn bảo cậu ấy thông minh chút đi, đây là lỗi logic.”

“Muốn, chết, hả?” Chương Lượng cao hơn cô một cái đầu, khi cúi xuống trông lại càng lạnh lẽo, đáng tiếc chất giọng non nớt của trẻ con bán đứng cậu ta, vẫn chỉ là một bạn nhỏ cố tỏ vẻ ông lớn tàn nhẫn.

Lâm Triều Tịch bật cười, lâu rồi chưa nghe mấy cuộc đối thoại não tàn của học sinh tiểu học, ngẩng đầu nói với bạn nhỏ Chương Lượng: “Đừng để tôi phải nhìn thấy cậu, thấy lần nào đánh lần đấy.”

Nói xong cô đổ nốt kẹo nổ vào mồm, nhai răng rắc, em gái lưu manh của trường học rác rưởi chứ gì, mở to mắt mà xem kĩ thuật diễn của anh Tịch.

Trên đường về Lâm Triều Tịch vẫn rất hân hoan, tới khi đến công viên trông thấy Lão Lâm, cô mới thấy chân mình bỗng mềm nhũn.

Cô chợt hiểu ra vì sao Bùi Chi bảo cô đừng lại gần, có lẽ bạn nhỏ Bùi Chi biết con người Chương Lượng chẳng phải tốt đẹp gì nên mới tốt bụng nhắc nhở cô đừng dính dáng vào.

Thế rồi cô vẫn tự tìm đường chết, quên béng mất mình chỉ là học sinh tiểu học.

Đằng xa, trò chơi xe lửa của công viên tu tu xuất phát, Lão Lâm đang đứng trông, các bạn nhỏ sẽ phất tay với ông mỗi khi tàu chạy qua, Lão Lâm cũng đáp lễ chào lại, gương mặt tươi cười, cũng không hề hút thuốc.

Lâm Triều Tịch đứng dưới tàng cây ngắm một lúc rồi Lão Lâm mới nhìn thấy cô

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là Lão Lâm chủ động đi về phía cô.

“Thi cử thế nào?” Lão Lâm hỏi.

Mặt trời giữa trưa chói chang, câu hỏi của Lão Lâm vẫn bâng quơ như thường.

Thế mà chỉ một câu ấy thôi, Lâm Triều Tịch suýt thì bật khóc, cô lại nhớ về ngày xưa rồi.

Thi cử thế nào? Tan học muốn ăn gì? Đây là những câu hỏi bình thường nhất, dần dần ít đi theo thời gian, giờ đây nó bỗng nhiên vang lên, khiến ta thấy như mất đi mà tìm về được.

Cách đó không xa là tiếng vui cười của lũ trẻ, tiếng còi xe lửa đồ chơi giòn giã, Lâm Triều Tịch lau nước mắt.

“Sao mà khóc?” Lão Lâm hoảng sợ: “Cúp Tấn Giang không là cái cóc khô gì hết.”

“Không phải…” Cũng chẳng biết là bị câu hỏi vừa rồi của Lão Lâm chạm trúng hay là bị Chương Lượng dọa sợ, cảm xúc trào ra như vỡ đê, chẳng ngăn nổi nước mắt.

Cô nhào vào lòng Lão Lâm, ôm chặt Lão Lâm như con bạch tuộc, vùi đầu khóc một trận đã đời.

Áp lực, căng thẳng, bất lực, cô đơn, bao nhiêu thứ dồn nén bấy lâu ào ào trút xuống, cô chẳng điều khiển nổi mình, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.

Công viên giữa trưa thứ Sáu không có nhiều người dạo bộ, may mà không bị ai thấy.

Lâm Triều Tịch khóc thỏa thuê mới phát hiện Lão Lâm đang tìm thuốc lá, nhìn cô bằng vẻ mặt rối rắm mờ mịt.

“Làm sao thế này?”

“Con…” Lâm Triều Tịch lắp bắp, không biết nên nói sao, cô liếc qua quầy bán quà vặt trong công viên, đánh trống lảng: “Con… con muốn ăn kem túi!”

Bọn họ ngồi trên ghế băng trong công viên, Lão Lâm quả thực mua cho cô một gói kem hiệu Quang Minh trắng muốt.

Lâm Triều Tịch bóc vỏ kem xanh trắng đan xen, cắn một miếng, buốt đến nỗi run lập cập, mũi cũng cứng cả lại.

Đúng lúc có một bạn nhỏ cầm kẹo bông đi qua, màu hồng nhạt, trông như đám mây.

“Sư phụ…” Lâm Triều Tịch lại thốt lên.

“Đủ rồi đấy nhá.” Lão Lâm quá tinh tường.

Lâm Triều Tịch cầm gói kem, tay lạnh buốt, ban nãy Lão Lâm bị cô ôm một lúc lâu, trước ngực sau lưng mướt mồ hôi, cô ngượng ngùng đưa cục kem đã gặm hai miếng cho Lão Lâm: “Sư phụ cũng ăn đi.”  

Lão Lâm không hề chê bai, nhận lấy cắn một miếng ngập răng, cắn to hơn cô nhiều.

Lâm Triều Tịch kinh ngạc, tuy trước kia Lão Lâm cũng thích tranh đồ ăn với cô nhưng lúc nào cũng bắt cô phải ăn nhiều lên, bây giờ nhìn một Lão Lâm mặc kệ đạo lí đã ăn là phải ăn miếng to thế này, Lâm Triều Tịch thấy sao mà xa lạ.

Cô vội vàng giật gói kem về, vừa ăn vừa khai báo với Lão Lâm: “Thực ra… con… chắc là con thi cũng tạm.”

“Cũng tạm là kiểu gì?”

“Thì hình như làm được hết bài.” Lâm Triều Tịch nói, vì để ăn được nhiều kem hơn mà vừa ngẫm lại đề vừa lén lút cắn thêm mấy miếng.

Lần này Lão Lâm không có ý định giành kem với cô nữa, nghiêm túc lắng nghe.

Mỗi khi nghe xong một câu Lão Lâm sẽ hỏi cô đáp án, Lâm Triều Tịch thành thật trả lời.

Cô nói xong đáp án câu cuối cùng, sắc mặt Lão Lâm nặng nề.

Lâm Triều Tịch bất an, hoảng hốt sợ hãi, câu ấy thực sự quá khó, cô cũng không quá chắc chắn.

“Nhóc viết 660?”

“Vầng…”

“Thế thì khóc quái gì?” Lão Lâm rất không vui.

“Dạ?”

“Đúng hết rồi!” Lão Lâm nhìn cục kem trong tay cô: “Lại còn vòi vĩnh.”

“Sư phụ đừng quan tâm đến tiểu tiết làm gì!” Lâm Triều Tịch nhanh nhảu nhét miếng kem cuối cùng vào miệng, tuyên bố chủ quyền.

Phải một lát sau cô mới chợt nhận ra, nếu đúng hết thì có phải cô sẽ được vào trại hè không? Có cơ hội học cùng Bùi Chi?

Đương nhiên, trong số những người học cùng còn bao gồm cả Chương Lượng, mà cô vừa lỡ cười nhạo Chương Lượng mất rồi.

Lâm Triều Tịch thở dài thườn thượt, hối hận không thôi, cô nhét vỏ kem vào tay Lão Lâm, ngồi ôm má chống cằm, cực kì tuyệt vọng.

“Lại làm sao nữa?” Lão Lâm đã không còn niềm tin vào cô.

“Con sắp đi đời rồi sư phụ à.” Lâm Triều Tịch lẩm bẩm: “Sư phụ còn nhớ cái cậu ngày ấy vạch trần vua tính nhẩm không, hôm nay con thấy cậu ấy bị người ta cảnh cáo không được đến trại hè cúp Tấn Giang.” Lâm Triều Tịch kể lại câu chuyện gặp phải Bùi Chi và Chương Lượng cho Lão Lâm nghe, lược bớt chi tiết cô đả kích Chương Lượng.

Để tránh Lão Lâm để ý đến Bùi Chi, cô còn đặc biệt lấy Chương Lượng ra làm câu kết: “Nếu đến trại hè mà gặp phải Chương Lượng thì con biết làm sao đây?”

“Nhóc thích thầm Bùi Chi?” Lão Lâm nghe xong, câu đầu tiên là chính là câu này.

Lâm Triều Tịch chột dạ giật thót, suýt thì cắn vào lưỡi, Lão Lâm ở thế giới nào cũng nghĩ theo hướng này là sao?

“Con là học sinh tiểu học!” Cô nhấn mạnh.

“Thời nay mấy đứa tiểu học không viết thư tình nữa à? Không thể nào, sống gì nhạt nhẽo vậy?”

“Đấy là trẻ con chơi trò gia đình thôi.” Lâm Triều Tịch nghiêm trang.

“Tức là nhóc không muốn chơi trò gia đình với Bùi Chi?” Lão Lâm cười.

Lâm Triều Tịch suýt thì chửi bậy, nhưng vẫn rất là nghiêm trang: “Sư phụ, vấn đề trọng tâm ở đây là côn đồ học đường, có khả năng sắp tới con sẽ đụng phải côn đồ.” Lâm Triều Tịch vỗ ngực: “Quan trọng là Chương Lượng sẽ ra tay thế nào.”

“Ờ.” Lão Lâm nói.

“Sao sư phụ lại ờ?”

“Nhóc sợ gì?”

“Con sợ lúc đến trại hè Chương Lượng sẽ bắt nạt con.” Lâm Triều Tịch nói đi nói lại, như thể đi trại hè là điều chắc chắn.

“Không sao.” Lão Lâm nói.

“Sao mà không sao được!”

“Nhóc là con gái.”

“Con gái thì mới sợ chứ!”

“Nhóc có thể khóc mà.” Lão Lâm cười.

Lâm Triều Tịch nhìn cái áo của Lão Lâm ướt nhẹp vì nước mắt, cảm nhận sâu sắc thế nào mới là trào phúng..