Pokemon Kaitou Izumi

Chương 610: Chạm mặt, và biến mất!

Team Magmar đang chờ đợi thời cơ, khi các thần thú chiến đấu mệt mỏi, đó chính là lúc mà bọn ông sẽ đứng dậy thu lợi.

Baker và đám thuộc hạ của mình đều suy nghĩ như vậy, cho đến khi đòn tấn công của Primal Groudon lạc tới chỗ của bọn ông.

Chiêu thức công phá cường đại như muốn nuốt chửng tất cả, Baker vội vàng quay đầu lại chỉ huy cho đám người

“Mau.. mau sử dụng tần số khuếch đại!” Baker vừa chỉ huy Rhyperior toàn lực cản lại kẻ thù, vừa chỉ huy cho Inne và Evaslly.

Có điều ngay khi ông vừa dứt câu, sức nóng đã càn quét một con đường dài tới chỗ của ông.

Vừa mới đáp lời xong, một trong hai bên thuộc hạ của Baker liền bị đốt cháy trong ngọn lửa phẫn nộ.

Ngơ ngác quay đầu lại, Baker liền nhìn thấy hình ảnh đáng sợ của Primal Groudon nhìn ông.

Chiêu vừa rồi không phải là mù đánh, Groudon vẫn là nhận ra được kẻ đã nhúng tay tới ngọn núi lửa.

Thứ làm nó phẫn nộ chính là sinh mệnh con dân của nó bị nghiền nát, bị bóp chết, sau đấy đẩy vào bên dưới lòng đất

Chính là những con Slugma mà nhóm Kaitou chứng kiến, những con pokemon hệ lửa và hệ đá đáng thương bị Team Magmar lợi dụng.

Bọn chúng chết đi mà linh hồn còn chưa hết oán giận, đấy mới là thứ chọc giận Groudon thức tỉnh, hơn nữa còn ở trong trạng thái Primal điên cuồng.

Nghĩ thử xem, liệu có cái thần thú nào chấp nhận được điều này, ánh mắt nó của muốn nuốt chửng tất cả.

“Rhyperior?” Baker kinh ngạc nhìn thấy sang bên cạnh mình.

Con pokemon thực lực quán quân của ông cứ như vậy biến mất, không còn chút xương cốt nào, thậm chí là một giọt máu cũng không.

Vậy mà đã chết? Đã chết?

Quán quân pokemon cứ như vậy bị nuốt chửng bởi con quái vật trước mặt.

“Còn làm gì ở đấy, mau mau ra tay!” Baker la lớn, Inne bị dọa sợ đến ngã bệch xuống, một mùi khai bốc lên.

Mặc dù làm trong cái thế giới tăm tối này đã nhiều năm, Inne vốn dĩ cũng không sợ cái chết, nhưng nó sợ ánh nhìn của Groudon đang hướng về.

Hơn nữa, hắn giống như nhìn thấy được, từng chút một từng chút một, những linh hồn ở bên trong ngọn lửa thiêng đang bay lượn.

Những con pokemon nhỏ bé mà bọn chúng ra tay hồi trước đều đang oán hận trừng mắt về phía bọn họ, làm cho cơ thể của Inne phát run, không dám làm cái gì.

“Chết tiệt, ngươi bị dọa ngu rồi, cút đi!” Baker nhìn thấy thuộc hạ của mình vậy mà nhát gan đến vậy liền phát cáu.

Thậm chí nỗi mất mát khi mất đi Rhyperior liền bị ép qua, dù sao chỉ là một con pokemon không còn thần trí, Baker cũng không nghĩ quá nhiều.

Hắn chỉ là tiếc cái giá trị của Rhyperior mà thôi, Baker tự mình chạy đi muốn bật lên cái tần số mà tổ chức bọn họ nghiên cứu bấy lâu này.

Lập tức một tần số chói tai vang vọng lên khắp nơi, bọn hắn đang tính chờ đến khi Groudon gặp mặt Kyogre, nhưng không ngờ phải ra tay sớm như vậy.

Máy móc thiết bị đều bị nung chảy một cách dễ dàng, nhưng mà thứ này hẳn là có tác dụng đi?

“Là Team Magmar?” Steven Doge cau mày nói, ở trong tình trạng này rồi mà bọn chúng còn ảo tưởng được sao?

Đúng là một lũ điên, bọn chúng nghĩ rằng đến cả Ho-Oh còn không cản được Groudon, ngươi nghĩ rằng một chút âm thanh nhỏ bé đấy có thể làm gì.

Sức mạnh của Primal Groudon tuyệt đối không phải bình thường có thể cản lại, trừ khi nó ở trạng thái gốc thì may ra.

“Ngu xuẩn!” Wallace thở dài, nếu như Team Magmar mà im lặng bỏ trốn, có khi còn có một cơ hội.

Hiện tại, coi như bọn chúng lộ diện vị trí của mình, như đang khiêu khích tất cả tồn tại phía trên.

Đôi khi, có những tổ chức hắc ám rất mạnh mẽ, nhưng cũng có những kẻ điên hoàn toàn không biết tự lượng sức mình.

Team Magmar này hiển nhiên nằm ở vị trí thứ hai, bọn chúng không tự nhận biết địa vị của mình.

Quả nhiên, một chiêu Fire Blast liền được bắn ra đến vị trí của bọn chúng, Ho-Oh cũng lười ngăn cản chiêu thức này.

Đến cả Ho-Oh còn từ chối những sinh mệnh ngu xuẩn, bọn họ lại càng không có lý do can thiệp.

Chỉ hi vọng rằng sau khi tiêu diệt được Team Magmar, Primal Groudon sẽ nguôi giận bớt đi phần nào.

Bất quá điều này là không thể nào, chỉ có chậm chạp thuyết phục lấy đối phương, nhưng là cần phải có một sức mạnh hoàn toàn lấn áp lấy Primal Groudon!

Đúng lúc này….

“ẦM!”

Origin Pulse!

Thật nhiều cột sáng màu xanh bắn lên bầu trời, bắn về phía của Primal Groudon, và điểm xuất phát của nó chính là những đường văn cổ xưa trên người Kyogre.

Sóng thần đánh ập tới, lúc này thật sự là thảm họa chính thức diễn ra.

Chiêu thức mà duy nhất một cái pokemon sở hữu!

Sở hữu đặc tính Vùng biển của sự khởi đầu, Primal Kyogre đã xuất hiện.

Điều mà không ai muốn cuối cùng cũng diễn ra, Wallace thở dài

“Drake và Glacia vẫn là thất bại ư?”

Nước và lửa chạm mặt vào nhau, đồng dạng đặc tính, đồng dạng chiêu thức, nước của Kyogre không gây tổn thương được cho Groudon, ngược lại, lửa của Groudon không gây tổn thương được cho Kyogre.

Giữa hai cái thần thú này chỉ có mãnh liệt va chạm, ngạnh cường chiến đấu mới có kết quả.

Vấn đề là mỗi khi bọn chúng đánh nhau, liền đồng nghĩa với việc Hoenn bị tàn phá thêm một phần.

“Đây là… tận thế, và sự khởi đầu ư?”

Phoebe thở dài, cô gần như không biết mình phải làm gì nữa.

Hai cái thần thú của Hoenn đều đã xuất hiện, duy nhất Rayquaza còn chưa tới để cản lại bọn chúng!

Bất quá chờ đợi tới lúc Rayquaza xuất hiện thì mọi thứ đã bị nghiền nát hết rồi.

“Ho-Oh… biến mất?” Axender vẫn còn đặt hi vọng vào Ho-Oh, tuy nhiên khác với Groudon, nó không có miễn nhiễm với chiêu thức hệ nước.

Bị bắn chứng bởi Origin Pulse, Ho-Oh vẫn là kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đấy cũng không có ngã gục xuống.

Mà là hóa thành một ngọn lửa sinh mệnh thật lớn, đem các sinh linh ai oán bị chết oan xung quanh nơi này mang đi, hi vọng được tái sinh một kiếp mới tốt hơn.

Ngọn lửa giận của Groudon và Kyogre nhất thời chậm lại một chút, tuy nhiên nếu đã thức tỉnh, liền đại biểu cho việc phải có một trận chiến diễn ra.

Tụi nó nhìn thấy Ho-Oh muốn giảng hòa trước khi biến mất, nhíu mày một chút, xông rồi vẫn là tiến lên tấn công.

“Ah… đây là cơ hội mà ngươi để dành cho ta sao?” Kaitou cười khổ nhìn lấy Ho-Oh biến mất.

Vật phẩm của hệ thống gọi đến Ho-Oh không ngờ cũng nhân tính như vậy, bất quá… cảm ơn rất nhiều, Ho-Oh

Lúc này giải quyết được các sinh linh bị chết thảm, nổi giận của hai cái thần thú hiển nhiên là đã được nguôi bớt phần nào rồi.

Tuy nhiên, bọn chúng vẫn là cần phát tiết sự khó chịu trong người, nổi giận dữ không thể nói nguôi là nguôi được.

“Kaitou! Lên thôi!”

“Được rồi, ta sẽ ở bên cạnh ngươi mà!” Kaitou hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn lại phương hướng của Shiratori, nhíu mày lắc lắc đầu quay lại, tiếp đến vỗ mạnh vào lưng của Yveltal.

Hắc ám thần lần nữa phóng lên.

Vừa bị dịch chuyển rời đi, đồng thời nghe lấy lời xin lỗi của Kaitou, Shiratori hai mắt trợn tròn, vội vàng hét lớn

“Kaitou!!!!”