Quái Vật Ở Berlin

Chương 42: Lạc lõng và được tìm thấy

Cảm giác như bị tra tấn khi Anze lấy lại được nhận thức, đầu ông ta đau như búa bổ và toàn thân ê ẩm mỏi nhừ. Ông ta mở mắt nhìn thấy một căn phòng lạ lẫm với sắc vàng chập chờn đến phát bệnh, trong tầm nhìn vẫn còn lờ mờ của ông là một bóng người đang đứng bên bàn làm việc. Anze thử nhấc cơ thể mình lên. Ông ta bất lực.

Đó là lúc ông ta phát hiện mình đã bị guồng lại, mắc kẹt trong một thứ máy móc chẳng ra hình thù gì. Mắt ông ta mở trừng và ông ta xoay chuyển, nhưng dù ông ta có chật vật thế nào, ông ta vẫn không thể thoát ra.

"Giữ sức đi, ngươi sẽ cần đến nó đấy."

Một giọng chua chát cùng tiếng rít đánh động Anze. Bên chiếc bàn kia là Asmodeus, hoàn hảo trong hình dạng con người, đang chăm chú quan sát nạn nhân mới của hắn. Đồng tử Anze co rút lại thành đường thẳng khi ông ta nhìn thấy Asmodeus nhe nanh, rồi chẳng nói chẳng rằng cắm chúng vào miệng ly và tự vắt từ trong khoang miệng ra một thứ chất lỏng màu xanh lục gớm ghiếc.

Asmodeus hòa tan nọc độc của mình với vài loại hóa chất chẳng rõ là thứ chi, trước khi hắn bơm hỗn hợp vừa chế được vào một ống tiêm mới. Anze càng vùng vẫy kịch liệt hơn khi hắn tiến đến gần, nhưng ông ta không hiểu làm sao bản thân lúc này lại không đủ sức phá tung khỏi một cái bẫy đơn giản như thế. Asmodeus tỏ vẻ hơn cả hài lòng, một tiếng cười man dại rung lên từ trong vòm họng khi hắn đứng bên cạnh Anze mà chuẩn bị ống tiêm. Anze quắc mắc và gầm gừ:

"Ta mà thoát được thì bộ da đầu của ngươi không xong đâu."

"Được thôi, ta sẽ đợi." Hắn cười cợt đáp. "Trong lúc đó, sao ngươi không nói xem ông bạn của ngươi đang ở đâu nhỉ?"

"Ta không có bạn." Anze hằm hè. Asmodeus chỉ ngửa đầu ra sau mà cười lớn:

"Đừng có giả vờ hay đóng giả làm anh hùng với ta. Ta biết thừa ngươi có dính líu với tên khốn nhà von Krolock. Nên là... mau nói đi, hắn đâu?"

"Thế làm sao ta lại phải nói?" Anze táo gan hỏi. "Ngươi sẽ thả ta ra chứ? Ta có được đền bù không?"

"Ta e câu trả lời là không, ta chỉ muốn tán gẫu giết thời gian thôi! Ngươi cũng ra dáng một thứ công cụ mua vui, ngươi biết đấy." Hắn chậc lưỡi rồi nhe nhanh. "Dù gì thì ta cũng đã có thứ mình cần rồi." Ánh mắt hắn sáng lên khi hắn nhìn Anze từ trên xuống dưới, và hắn hài lòng rít khẽ, tiếp, "Ngươi có tiềm năng trở thành một thí nghiệm thành công đấy. Giờ thì chỉ là vấn đề thời gian trước khi tên bá tước von Krolock đến tìm ngươi thôi. Lúc đó, ta sẽ có cơ hội bắt hắn trả nợ xưa."

"Ông ấy không nợ nần gì ngươi cả."

"Ồ, nhưng thật ra là có!" Asmodeus xếch môi lên, tiến lại gần mà dựa vào người Anze. "Ta khá ngạc nhiên khi ngươi không biết chuyện giữa ta và hắn đấy. Hay là ngươi giả vờ không biết?"

"Ngươi đoán xem." Anze nhe răng cười, giọng khản đặc. Asmodeus bĩu môi và lắc đầu một cái:

"Thôi, ta không có thời gian để chơi đoán mò đâu. Nói đi cũng phải nói lại, ngươi ở đây rồi, ta chỉ cần có thế." Hắn lại cười vang, và qua khóe mắt mình, Anze có thể một lần nữa thấy được đầu mũi kim nhọn hoắt. Asmodeus không cần tốn sức giữ chặt nạn nhân lại, và, "Thư giãn đi. Chỉ nhói một chút như bị kiến đốt thôi", hắn nói, trước khi tiêm hỗn hợp chất độc kia vào người Anze.

Lập tức, Anze co giật và cánh tay nơi Asmodeus vừa tiêm cho ông ta đau nhức. Khi giọt độc cuối cùng thâm nhập vào trong mạch máu, thì chút sức tàn còn lại của Anze cũng rời bỏ ông ta, cơ thể ông ta lịm đi và nhịp thở cứ mỗi lúc giảm dần, miệng ông ta hé mở mà cố hít lấy không khí. Mắt ông ta ậng nước trong ít giây, rồi ông ta không còn nhìn rõ được gì nữa. Tai ông ta ù đi như đương bị nhét đầu len vải, nhưng ông ta vẫn biết được, Asmodeus đang mỉm cười.

"Phải, hoàn hảo." Asmodeus rít lên, rồi áp từng tấm kim loại của cỗ máy lên người Anze trong khi ông ta mất dần khả năng cử động. Những đầu mũi kim tý hon trên mặt tấm kim loại rơn ran trên da, đánh động Anze, tâm trí ông ta gào lên thúc ông ta phải quẫy đạp mạnh hơn mà bỏ chạy, nhưng Anze chỉ đơn giản là không thể, không thể khi tia sáng dưới đáy mắt cũng đang rời bỏ ông ta. Và cứ thế, Anze để mặc Asmodeus tiến hành cái thí nghiệm quái đản của mình, khởi động cỗ máy. Cỗ máy khép hai cánh cửa lại và nuốt trọn Anze bên trong, những tấm kim loại kia áp chặt vào cơ thể ông ta, và Asmodeus bắt đầu tiêm thêm hóa chất vào trong cơ thể nạn nhân mình.

Anze đã gào lên thảm thiết.

.

.

Johannes và Ludwig chững lại khi Lilith không thể đánh hơi được gì thêm. Họ đã đến được một khu vực hẻo lánh, nơi không có gì lọt vào tầm mắt ngoài những tòa nhà tối om om và những cột đèn đường, nhưng lúc này, chú chó chăn cừu cứ mãi đi lòng vòng một chỗ. Ludwig chau mày buồn bã nhìn bố, ông ấy cũng đáp lại tương tự, rồi quỳ thụp xuống trước mặt Lilith.

"Tao xin lỗi." Johannes nói khẽ, đúng hơn là tự nói với chính mình, khi ông ôm lấy Lilith và nhìn thẳng vào cặp mắt vàng ngây thơ của nó. "Tao e rằng chúng ta mất ông ấy rồi." Môi ông mím lại thành một đường thẳng. Tiếng thở dài của ông rõ mồn một giữa đêm muộn tịch mịch, và Ludwig không yên khi phải nhìn thấy bố mình bỏ cuộc sớm như vậy. Gã cất tiếng:

"Bố đừng ủ rũ như thế, Herbert vẫn chưa liên lạc với chúng ta mà, phải không?"

"Con nói phải..." Johannes thì thầm, chậm chạp đứng lên. "Nhưng bố không thể an tâm được, Ludwig. Giọng nói của ông ấy, nó... nó hoàn toàn im bặt rồi."

"Bố đừng tự làm khó mình quá. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta giữ một cái đầu lạnh và không để nỗi buồn chi phối vào lúc này."

"Thật lòng, bố cảm thấy phẫn nộ nhiều hơn." Johannes lại mím môi và gương mặt ông ấy cau lại. "Chưa bao giờ bố gặp một kẻ thù nào lại quá phận như hắn."

"Nếu có chuyện gì xảy ra với Anze thì con sẽ đảm bảo Asmodeus phải trả giá đắt." Ludwig nghiến răng, nắm đấm giữ chặt bên người khi gã an ủi bố mình. Johannes miễn cưỡng gật đầu, và rồi, bất chợt ông sững lại.

Ludwig nhận ra ngay sự bất động bất thường của mình, khi ánh mắt ông ấy chỉ nhìn vào vô định, nhưng trước khi gã kịp nói gì, Johannes đã chớp mắt, và ông ấy nói, giọng gấp gáp nặng nề, "Herbert tìm được nơi đó rồi."

Cuối cùng, họ tìm đến được công viên giải trí kia, tọa lạc xa tít khỏi khu dân cư thưa thớt của phía bắc thành phố, Herbert cùng hai người kia đến sau Johannes và Ludwig vài phút. Alfred tạo một vòng tròn phép để giữ Pip và Lilith an toàn bên ngoài, Johannes gật đầu và kiểm tra tình trạng của tất cả, trước khi họ cùng nhau tiến vào công viên bị lãng quên. Herbert đưa mắt dáo dác nhìn, vừa rảo bước bên cạnh bố mình, cậu vừa hỏi:

"Bố cảm nhận được thầy không?"

"Có." Johannes ngâm dài, tông giọng nhiều phần nghiêm trọng hơn là thích thú. Ông nghểnh cổ ra như quạ và đáp, "Ông ấy tỉnh lại rồi, nhưng lại hoàn toàn im lặng."

"Ông ấy còn sống là tốt rồi." Ludwig đi phía sau nói chen thêm. "Bố có định vị được ông ấy ở đâu không?"

"Không may là không." Johannes lắc đầu. "Chúng ta phải lật tung cả nơi này lên."

"Chúng ta có nên chia nhóm ra không?" Sarah và Alfred cùng hỏi. Johannes chắc nịch trả lời:

"Không được."

"Ờ thì, con nghĩ đó chính là nơi chúng ta cần đến." Herbert thông báo, chỉ tay vào một toàn nhà phía xa, hoàn toàn tối đen với một căn phòng duy nhất còn sáng đèn.

"Mắt của xạ thủ có khác." Ludwig chép miệng. Herbert không cản được nụ cười của mình.

Và họ tiếp tục đi.

Tòa nhà họ tiến vào đã quá hoang tàn để có thể nhận ra trước kia nó là gì, khi bây giờ bên trong chỉ còn bàn ghế đổ vỡ cùng đất đá và bụi bẩn. Sự thinh lặng bao trùm đến ngột ngạt. Một cảm giác độc hại, nặng trịch đè lên họ, vấy bẩn cả không trung nhưng lại kéo họ về phía trước. Sợ hãi nhói lên trong lồng ngực những người nhỏ tuổi nhất, khi âm thanh bước chân lẫn những tiếng thì thầm văng vẳng từ trên trần nhà cứ liên tục phát ra, và càng lên cao, những thanh âm đó càng rõ rệt. Cầu thang dường như kéo dài đến vô tận, nhưng đến một lúc, giọng nói nguyền rủa của Asmodeus vang lên trong không trung:

"Ái chà, chà, những vị khách quý cuối cùng cũng đã đến." Hắn ta thậm chí còn khúc khích. "Hệt như ta mong đợi."

"Chơi trốn tìm đủ rồi, mau lộ diện đi!" Johannes nói to, chỉ để nhận về một tiếng cười man dại.

"Ta e rằng mình đang bận tiếp chuyện ông bạn của các ngươi mất rồi."

Johannes lập tức nổi điên lên khi kẻ kia nhắc đến Anze, "Thả ông ấy ra! Ngươi làm gì ông ấy rồi?"

Asmodeus chỉ chậc lưỡi, "Ồ, việc này, việc kia... Ta lấy những gì mình muốn, và đổi lại, ta trả cho hắn còn nhiều hơn gấp bội! Nhưng đáng buồn khi phải nói thả hắn ra là việc các ngươi phải tự làm. Hắn đang đợi các ngươi này."

"Ngươi nên cẩn thận cái đầu mình đi, nếu ông ta bị hại dù chỉ một sợi tóc!"

"Ngươi thật thiếu kiên nhẫn, nhỉ? Thế thì nhanh lên. Ông bạn của ngươi đang rất chật vật giữ cho mình toàn thây đấy."

Và với một tràng cười điên loạn giọng nói của Asmodeus tan biến. Từ lúc này cả năm người bọn họ đã có thể thấy được ánh đèn phát ra từ một phòng lớn phía trên, không chần chừ gì nữa và gầm gừ trong cổ họng, Johannes liền bật nhảy cao và mở tung cánh cửa.

Chẳng ai thấy bóng dáng Asmodeus bên trong, ở đây chỉ còn giấy tờ lẫn dụng cụ của hắn trên mặt bàn, và một cỗ máy kỳ lạ ở đầu kia căn phòng. Cỗ máy rít lên một tiếng và tỏa khói ra khi cảnh cửa của nó bật mở. Johannes nheo mắt nhìn. Những người còn lại đến vừa kịp lúc để cùng chứng kiến với ông, và từ trong làn sương khói trắng và dày kia, xuất hiện Anze Afanas.

___________________________________________

Nguồn ảnh: Igor Burlakov.