Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 46: Đợi Chờ Một Câu Nói

“Tôi nghĩ chuyện này có lẽ sẽ có lợi với cậu, nhưng với cô gái kia thì tôi không chắc.”

“Có lợi với tôi nhưng lại bất lợi với cô ấy? Cậu đừng úp mở nữa.”

“Tối nay tôi cùng Tần Nhã Lam tan ca, cũng vì đi cùng cô ấy mới phát hiện được một sự thật khá là kinh thiên động địa.

Cậu nghĩ xem bây giờ cậu với cái cô Tiết Thụy Du đó đang trong một mối quan hệ bí mật là về cái gì? Tôi nghĩ thông minh như cậu đã nghĩ ra rồi, tôi đã nhìn thấy hôn phu của cô ấy cùng với chị gái của cô ấy cùng nhau uống rượu rồi cùng đi vào khách sạn.

Cậu xem chuyện này có quá bất ngờ rồi không?”

Trình Dục Uy nhướn mày nhìn Cố Vấn Hàn, ngày thường cái tên này cứ có cái tật hay bông đùa, cực kì thiếu đánh nhưng hôm nay Trình Dục Uy thực sự không tìm được một chút gì là bỡn cợt trong cái giọng điệu vốn đã luôn rất dửng dưng kia.

Nhưng cái tin này cũng thật là quá bất ngờ rồi, Trình Dục Uy còn chưa tính đến chuyện điều tra thì đã có người giúp hắn điều tra hộ.

Đúng là tình anh em keo sơn bền chặt này quá sức là tuyệt vời.

“Cậu đi cùng Tần Nhã Lam phát hiện ra Lương Hạo Hiên nɠɵạı ŧìиɦ với Tiết Vân Nhi?”

“Bingo! Cái mớ nhập nhằng này là thứ khiến tôi cứ rơi vào trầm tư suy nghĩ nãy giờ đó.

Cũng rắc rối thật, em rể nɠɵạı ŧìиɦ với chị vợ, như thế cũng quá là phi thường rồi.”

“Cậu đã dặn Tần Nhã Lam đừng nói với Tiết Thuỵ Du chưa?”

“Tất nhiên là tôi đã sớm đánh phủ đầu từ trước rồi.

Chứ với cái tính đó của Tần Nhã Lam khi nhìn thấy người chị em của mình bị phản bội thì đã ngay lập tức nói cho cô gái kia rồi.

Mà cái tên Lương Hạo Hiên kia cũng quá là ngốc rồi, đã ăn mảnh còn ăn trúng người nhà, xem xem có tự huỷ không kia chứ?”

“Cứ trì hoãn Tần Nhã Lam lại, chuyện này cứ để cho tôi điều tra xem sao đã.

Nếu thực sự Lương Hạo Hiên như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không ngồi không mà để yên cho chuyện này đâu.”

“Haha, tôi chỉ nói cho cậu thôi đó, chắc cũng là tin vui nhỉ? Tiết Thuỵ Du mà đá cái tên cặn bã kia rồi thì cậu cũng không có cần phải âm thầm bên cạnh cô ấy nữa.”

“Cảm ơn cậu, nhất định tôi sẽ trả ơn cậu hậu hĩnh.

Còn bây giờ thì tôi đi đây, Thuỵ Du ở nhà đợi tôi rồi.”

Cố Vấn Hàn cũng không có ý định giữ Trình Dục Uy ở lại làm gì nữa, anh nhún vai ý nói không tiễn rồi nhìn Trình Dục Uy rời đi.

Nhìn người anh em đồng cam cộng khổ của mình cuối cùng cũng va vào tình yêu hường phấn mà Cố Vấn Hàn thật sự quan ngại cho bản thân mình quá đi mất thôi.

Khó tính như Trình Dục Uy còn yêu đương được còn anh thì vẫn cứ dậm chân tại chỗ mãi, người kia còn chẳng chịu mở lòng với anh gì cả.

Nhưng không sao, còn thở là còn gỡ, Cố Vấn Hàn không tin trong thời gian dài như vậy làm việc cùng nhau, anh tấn công Tần Nhã Lam mà cô không đổ anh được.

Trình Dục Uy về biệt thự đã là tối muộn rồi, hôm nay hắn vốn không có ý định ra ngoài, chỉ định ở nhà đợi Tiết Thuỵ Du đến mà thôi.

Nhưng cái tên Cố Vấn Hàn kia lại sống chết một hai bắt hắn phải chạy đến chỗ anh, còn nói rằng có chuyện rất quan trọng nên Trình Dục Uy mới cố nén phiền hà xuống đến đó một phen.

Cũng không phải là đi công cốc, chuyến đi này đến chỗ Cố Vấn Hàn có thu thập nhiều hơn mong đợi khiến cho Trình Dục Uy suy nghĩ từ nãy đến giờ, tâm trạng cũng có chút tốt lên hẳn.

Nếu như Lương Hạo Hiên đã phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy rồi thì cái ngày Tiết Thuỵ Du huỷ hôn với anh ta cũng sẽ nhanh chóng đến mà thôi.

Chưa cần đến Trình Dục Uy ra tay mà mọi chuyện cũng đã hòm hòm đâu ra đó rồi, còn chẳng tốn chút công sức nào.

Trình Dục Uy bây giờ cũng đang nghĩ ngợi có phải ông trời đang cố tình kết duyên cho hắn hay không?

Biệt thự vẫn như vậy, chìm trong màu tối đen như mực, chẳng có lấy một ánh đèn điện.

Bình thường cũng thế bây giờ cũng thế, Trình Dục Uy không có thói quen bật điện, hắn cũng chỉ ở thư phòng với phòng ngủ nên bật quá nhiều đèn cũng chẳng để làm gì.

Từ đầu đến giờ, Trình Dục Uy vẫn giữ cho mình một chủ trương tiết kiệm tài nguyên quốc gia là chính sách hàng đầu, đến giờ vẫn không có thay đổi gì.

Tiết Thuỵ Du đến từ sớm rồi, như mọi lần khi không có Trình Dục Uy, cô sẽ tự nhiên lên phòng đợi trước.

Dù sao thì cô đến nơi này cũng không phải lần đầu, cũng không còn xa lạ gì đến nỗi phải khép nép giữ kẽ làm gì nữa.

Đang nằm trên giường đọc sách, cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, Trình Dục Uy về rồi.

Tiết Thuỵ Du giây trước còn đang đắm chìm trong từng câu từng chữ về cuộc đời của một nhà kinh tế học lừng danh, giây sau vừa nhìn thấy Trình Dục Uy đã vội quẳng sách qua một bên, nhào đến ôm chầm lấy hắn, dính lấy người hắn như sam.

“Anh đi đâu bây giờ mới về thế?”

“Anh qua chỗ Cố Vấn Hàn một chút.”

Tiết Thuỵ Du lại bật chế độ cảnh khuyển, ngửi ngửi trên người Trình Dục Uy rồi lại bĩu môi ra nhìn hắn.

“Nửa đêm nửa hôm anh còn chạy đến nhà đàn ông khác, còn uống rượu nữa chứ.”

“Lại còn biết được anh uống rượu, anh chỉ uống có một ly rồi, vẫn còn biết phải về với em.”

“Cái tên Cố Vấn Hàn đó cũng thật tình, nửa đêm nửa hôm còn chẳng cho người ta nghỉ ngơi gì còn báo hại anh chạy sang tận bên đấy.

Có chuyện gì sáng rồi gặp không được sao?”

“Anh không muốn như thế, anh muốn giải quyết xong tất cả mọi chuyện xong rồi mới về ở với em.”

Xem ta vẫn là Trình Dục Uy giỏi, tất cả những lời đường mật mà hắn nói ra, Tiết Thuỵ Du vẫn chưa lần nào cưỡng lại được.

Đúng là hồng nhan hoạ thuỷ mà, cô mê đắm người đàn ông này đến độ hắn nói gì cũng tin rồi, thực sự không còn chút liêm sỉ nào nữa mà.

Trình Dục Uy cởϊ áσ vest khoác ngoài treo lên ghế rồi thuận tay ôm lấy Tiết Thuỵ Du vào lòng, ngồi xuống giường, đặt cô ngồi trên đùi hắn.

Tiết Thuỵ Du cũng chẳng có lạ gì đối với chuyện này, cô thong thả ôm lấy cổ Trình Dục Uy, tận hưởng thời gian yêu đương nồng thắm hiếm hoi.

Trình Dục Uy nhìn cô đầy cưng chiều, không biết có phải là do hắn đang cảm thấy rất vui vì chuyện Cố Vấn Hàn vừa nói hay không nữa, tự dưng hôm nay hắn thực sự rất hạnh phúc.

“Anh sao thế? Từ nãy đến giờ cứ nhìn em rồi cười mãi, bộ có gì vui sao?”

“Anh không biết là việc anh yêu em có lộ liễu quá không nữa?”

“Ý anh là sao thế?”

“Cố Vấn Hàn biết được chuyện của chúng ta rồi.

Cậu ta còn bảo là do ánh mắt khi anh nhìn em không giấu được tình yêu.”

“Cố Vấn Hàn biết rồi sao?”

“Ừm, nhưng em yên tâm, cậu ta không phải là kiểu người thích nhiều chuyện đâu.

Chuyện của chúng ta cũng chỉ có mỗi cậu ấy biết.

Nhưng anh thực sự không nghĩ được rằng anh lại thể hiện lộ liễu như vậy.”

Từ lúc xác định quan hệ mập mờ với nhau tới bây giờ, Tiết Thuỵ Du chưa bao giờ nghe Trình Dục Uy nói với cô mấy lời sến sẩm đơn giản như “anh yêu em” bao giờ.

Có nhiều khi ngẫm nghĩ cô cũng thấy có chút gì đó hơi tủi thân.

Dẫu sao thì phụ nữ cũng nhạy cảm hơn đàn ông rất nhiều, rất dễ suy nghĩ mông lung mấy chuyện không đáng.

Hơn nữa, Tiết Thuỵ Du đối với Trình Dục Uy lại thật lòng thật dạ yêu đương nên khó tránh nhiều lúc suy nghĩ không tốt.

Đồng ý rằng Trình Dục Uy đối với cô vẫn luôn rất tốt, chưa bao giờ làm phật ý cô bao giờ, luôn luôn chiều chuộng cô hết sức có thể, cưng chiều sủng nịch đến tận trời xanh, nhưng thực sự Tiết Thuỵ Du cũng chỉ cần có thêm một câu xác định nữa của hắn làm cho an lòng thôi.

Hôm nay, ngay lúc này, khi đang ngồi trên đùi hắn, chẳng có chút khoảng cách nào mà tự do ôm lấy hắn, Tiết Thuỵ Du cuối cùng cũng đã được nghe câu nói đấy.

Mặc dù chỉ là gián tiếp thôi nhưng trong lòng cô vẫn có chút gì đó hơi vỡ oà, bất ngờ đến độ tim đập nhanh từ nãy đến giờ rồi.

“Em không biết là anh nhìn em có lộ liễu hay không nữa bởi vì từ đầu đến cuối, ánh mắt anh nhìn em vẫn chưa từng thay đổi.”

“Thuỵ Du, anh thực sự rất vui vì người khác cũng có thể nhìn ra là anh yêu em.”

“Dục Uy, từ lúc chúng ta xác định quan hệ với nhau cho đến hiện tại anh chưa từng nói với em câu “anh yêu em”.

Em biết là hơi nhỏ nhen khi nhiều khi lại suy nghĩ bất an khi chưa từng nghe anh nói câu này nhưng hôm nay em đã thực sự rất vui.

Mặc dù vẫn chưa phải là nói trực tiếp nhưng em vẫn rất vui vì có thể từ miệng anh nghe được câu nói “anh yêu em”.

Dục Uy, em cũng yêu anh rất nhiều.”

Ôm Tiết Thuỵ Du trong lòng, nghe cô bộc bạch mấy lời tâm sự từ tận đáy lòng mà Trình Dục Uy có chút không tin được.

Hắn cuối cùng cũng tin được rằng phụ nữ rất dễ tổn thương dù chỉ là những thứ nhỏ nhặt nhất.

Giống như câu nói “anh yêu em” vậy, Trình Dục Uy nghĩ nó không đáng lắm, hắn vốn tưởng chỉ cần hắn chân thành đối xử với cô là được rồi.

Nào ngờ Tiết Thuỵ Du vẫn luôn đợi chờ câu nói này từ hắn, chờ đợi đến mức bất an mà hắn vẫn nào có hay biết gì.

Thực sự bây giờ Trình Dục Uy cảm thấy cực kì có lỗi, nhưng hắn cũng yêu Tiết Thuỵ Du đến mức không thể nào dùng từ ngữ để nói ra nữa rồi.

“Ngốc, anh không nghĩ rằng em sẽ suy nghĩ mãi vấn đề này.”

“Em cũng chỉ cần anh nói gì đó chắc chắn hơn thôi mà.”

“Nếu anh vẫn không biết điều này, cả đời này không nói thì sao?”

“Em không biết nữa, nhưng anh tệ quá! Chỉ có bấy nhiêu thôi cũng kiệm lời không nói cho em.”.