Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 221

Hai tiết học kết thúc rất nhanh, có thể thấy Tiêu Thiên Ái thích ứng được sinh hoạt trong trường, các học sinh cũng thích cô Tiêu xinh đẹp lẫn tài hoa này.

“Cô Tiêu, chú đằng sau là bạn trai của cô ạ?”

Tiểu Thiên Ái nhìn học sinh đáng yêu, nhìn Giang Hạo2đang đợi, cười sờ đầu học sinh: “Không phải, là người bạn tốt, lớn lên từ bé với cô.” Học sinh gật đầu: “Cô Tiêu, tạm biệt.” “Mai gặp lại.” Thời gian này là lúc ấm áp nhất trong ngày, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đường, cây hoa xanh biếc trên5tường, hoa đón xuân, hoa nhạy bén ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ trẻ trung, im lặng mọc vài đóa nhỏ ở góc tường.

Tiêu Thiên Ái đi dạo trong sân trường, Giang Hạo đeo đàn violin đi dạo với cô ta.

Họ đi dạo trường học một vòng, vừa đi vừa nghỉ, cười6nói, sau đó đi ra cổng trường.

Trùng hợp là đồ đặt kết hôn của Cảnh Thượng và Dương Giai Giai ở gần đây, trùng hợp hơn là lúc này đèn giao thông chuyển đỏ, trùng hợp hơn nữa là Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái vừa ra cổng trường.

Cảnh Thượng nhìn hai người5không chớp mắt, cô gái cạnh Giang Hạo rất quen, nhưng anh không biết đó là ai. “Nhìn gì vậy? Đèn xanh rồi kìa.” Dương Giai Giai tò mò không biết anh thấy cái gì, quay đầu nhìn theo ánh mắt anh: “Đó là em rể của anh mà.” Cô hạ cửa sổ3xe, gọi lớn: “Giang Hạo, trùng hợp quá, sao anh lại ở đây?”

Giang Hạo quay đầu, trái tim anh run rẩy khi thấy ánh mắt tò mò của Cảnh Thượng, cười khan: “Làm vài chuyện thôi, trùng hợp vậy, hai người đi đâu thế?”

Dương Giai Giai cười nói: “Đi trung tâm mua sắm vài thứ, sau đó đi xem rèm cửa.”

Giang Hạo nói chuyện với cô: “Mua ra sao rồi?”

“Còn vài thứ thôi, hôm chúng tôi kết hôn anh nhớ đến nhé, mặt mũi anh lớn nhất đó.”

“Sao có thể chứ, tôi là tiểu bối mà.” Nơi này không hợp để nói chuyện phiếm: “Hôm hai người kết hôn tôi sẽ đến, đã hủy việc hôm đó rồi.”

“Ừ, nghĩa khí lắm, được rồi, chúng tôi phải đi, không ở lại được, lần sau gặp.”

Giang Hạo thơ thẩn vẫy tay, “Hẹn gặp lại.” Cảnh Thượng hoàn toàn không mở miệng nói gì, anh nhìn cô gái ở cạnh Giang Hạo, lại nhìn dụng cụ âm nhạc trên vai anh ta, luôn cảm thấy kì lạ lẫn khó chịu.

Còi xe đằng sau vang lên giục, Dương Giai Giai cũng giục anh đi nhanh, Giang Hạo cũng đang đợi anh lái xe.

Sau đó anh rút lại niềm nghi ngờ, đạp chân ga rời khỏi đó. Mặc dù vẻ bề ngoài của Giang Hạo rất trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại giãy giụa vô cùng, anh biết rõ, đùa với lửa sẽ lộ sớm thôi.

Biết được Giang Hạo về thủ đô, Trương Viễn gọi điện thoại tới, nói Giang Hạo là bà mai của họ nên phải đi cảm ơn một lần. Trong phòng KTV xa hoa, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy bị ba người kia vây lại làm ồn. Đặng Tiểu Chi nóng lòng muốn thử, lần trước cô bị hỏi tới mức không làm được gì, lần này có thể hành Kiều Tâm Duy rồi.

Trương Viễn ngồi cạnh xem kịch hay, anh ta cũng muốn xem Thủ trưởng Giang luôn nghiêm túc sẽ giải quyết thế nào. Trò chơi rất đơn giản, đó là trò đại mạo hiểm truyền thống, có điều chỉ có một lựa chọn là nói thật, bởi vì không ai trong số họ dám bắt Thủ trưởng Giang đi sang phòng bên hỏi số đo ba vòng của gái xinh cả. Năm người ngồi xuống, A Nặc uống cạn ly bia, quay bình rượu hỏi: “Giang Hạo, biết quy tắc chơi không?” “Biết.” Giang Hạo cảm thấy không ổn. “Vậy tôi không nói nhiều, bắt đầu trò chơi.” Bắt đầu xoay một cái, miệng bình chỉ về phía Trương Viễn, A Nặc hỏi ngay: “Trương Viễn, đã lên giường Tiểu Chi chưa?” Trương Viễn gật gù mỉm cười, Đặng Tiểu Chi ngại ngùng ôm má.

Chỗ này chỉ có mỗi Giang Hạo như rơi vào sương mù, anh nhìn Trương Viễn khó hiểu, thở dài nói: “Mấy người chơi lớn thế à?” Anh không phải không hiểu ý vấn đề mà không ngờ Trương Viễn lại chấp nhận chuyện này, anh ta là một luật sư lớn rất nghiêm túc đấy.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Giang Hạo, Trương Viễn cười nói: “Người anh em, đừng trách tôi không nhắc anh, đây chỉ là câu hỏi nhỏ”

Giang Hạo không nói gì. Vòng thứ hai, chai bia nhắm vào A Nặc, cô vỗ tay nói: “Ôi, vận may của Giang Hạo không tệ, nào nào, hỏi đi.” Trương Viễn hỏi: “Khi nào kết thúc độc thân?”

Tiểu Chi vỗ nhẹ vai anh ta, oán hận: “Có biết hỏi không thể? Nếu A Nặc muốn kết thúc cuộc sống FA là chuyện trong một giây, còn cần hỏi à?”

A Nặc giơ ngón tay cái: “Chỉ có mỗi Tiểu Chi hiểu mình, Trương Viễn, giờ tối trả lời anh, tôi muốn kết thúc cuộc sống FA thì chỉ là chuyện trong một giây, tôi có nhiều bạn giường lắm đó.”

Mọi người ồn ào. Giang Hạo nghe tới mức độ người, mấy hôm nay anh đã bỏ lỡ cái gì rồi? Lần này miệng chai nhắm trúng Kiều Tâm Duy, nhắm Kiều Tâm Duy giống như nhắm vào Giang Hạo thôi, A Nặc vui vẻ nhảy tung tăng: “Ha ha, Kiều Tâm Duy, một lần làm mất bao lâu? Không tính dạo đầu.” Mặt Kiều Tâm Duy đỏ bừng, Giang Hạo không cười nổi, ôm Kiều Tâm Duy vào lòng. “Làm gì thế, mau nói đi.”

Kiều Tâm Duy trốn trong lồng ngực Giang Hạo hô: “Nửa tiếng được chưa?” A Nặc và Tiểu Chi đồng thanh: “Được.” Sau đó Kiều Tâm Duy quay, quay đến Đặng Tiểu Chi, Đặng Tiểu Chi làm về mặt tha cho tôi đi.

A Nặc dặn dò: “Hỏi hay vào, không biết hỏi thì mình dạy cậu.” Kiều Tâm Duy vén tay áo lên, cô hỏi: “Đặng Tiểu Chi, lúc cao trào cậu cảm thấy thế nào?” Đặng Tiểu Chi đứng dậy, ngẩng đầu nói: “Bước đi như trên mây.”

Mọi người cười phun. Cuối cùng cũng tới lượt Giang Hạo, A Nặc nói gì đó bên tai Đặng Tiểu Chi, Đặng Tiểu Chi mở miệng hỏi: “Giang Hạo, anh nói thật đi, trong lòng anh còn nhớ về người yêu cũ không?”

Giang Hạo đã chuẩn bị tinh thần trả lời mấy câu hỏi kiều diễm, ai ngờ Đặng Tiểu Chi lại hỏi câu hỏi phổ biến như vậy, mà vấn đề càng phổ biến lại càng khó trả lời. Giang Hạo không nghĩ nhiều, anh đáp: “Trong lòng tôi chỉ có mỗi Kiều Tâm Duy thôi, đừng nói là người yêu cũ, cho dù mười người cũng vậy, nhưng tôi không có mười người yêu cũ.” Nói xong, mọi người cười to, câu trả lời của Giang Hạo coi như được tính, vừa đủ thành ý lại hài hước, câu cuối cùng còn mang hàm ý tự giễu. Anh có thể dùng sứ mệnh của mình để thề rằng, không có sự dối trá nào.

Cười đùa nghịch ngợm, cuối cùng ngoài Giang Hạo ra thì ai cũng say hết.

Ba người phụ nữ cướp micro hát, hai người đàn ông ngồi uống rượu nói chuyện.

Trương Viễn: “Họ ở chung với nhau giống ba bà điên lắm, hôm nay còn lịch sự, hôm đó chỉ có mỗi tôi, câu mà họ hỏi làm tôi cảm thấy như mình bị bức cung.”

Giang Hạo: “Ha ha, có thể tưởng tượng được hình ảnh đó.”

Trương Viễn: “A Hạo, tôi mời anh, dù sao phải có anh tôi mới gặp được Tiểu Chi.” Giang Hạo: “Xác định rồi?”

Trương Viễn: “Xác định, cảm giác này khó nói lắm, trước kia quen nhau rất lâu nhưng không tới được, ai ngờ xem mắt một lần lại thành sau mấy tháng.” Giang Hạo: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà, tôi và Tâm Duy cũng thế đấy. Lúc nào mời uống rượu mừng đấy?”

Trương Viễn: “Trong năm nay, cứ chuẩn bị tiền đi là đẹp.”

Giang Hạo nâng ly rượu: “Chúc mừng.” Đi ra khỏi KTV, gió lạnh thổi tới mức run người, Giang Hạo ôm chặt Kiều Tâm Duy vào lòng, cô ngước đầu cười hỏi: “Ông xã, lúc nãy A Nặc và Tiểu Chi nghịch quá, anh không ngại chứ?” Giang Hạo vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Mấy người hay hỏi mấy câu hỏi không dinh dưỡng này à? Gần đây đang đi bắt dâm đấy, em không biết à? Nhưng anh không để ý, anh biết lúc các em lên cơn thì sẽ rất điên.” Tửu lượng của Kiều Tâm Duy không tốt, gió lại thổi, cô choáng tới mức đứng không vững, cô ôm chặt Giang Hạo, nếu không sẽ ngã mất.

Giang Hạo bế cô, chọc cô kêu mãi.

“Ơ ơ ơ, anh làm gì thế? Thả em xuống.”

“Em đi chậm quá, anh ôm đi còn nhanh hơn.” Nói xong, Giang Hạo bế cô về xe.

***

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh ở khoa phụ sản, Chu Tiểu Y nằm trên giường nhìn trần nhà trắng toát, cô ta cảm thấy mình sắp mốc meo đến nơi rồi. “Kinh Nghiệp, điện thoại của anh đâu?” “Sao?”

“Cho em mượn dùng chút.”

“Làm gì?”

“Không ngủ được nên muốn xem video, điện thoại anh có 3G.” Trần Kinh Nghiệp mắng: “Tới lúc nào rồi mà còn đòi xem video? Em không quan tâm mình thì cũng phải nghĩ cho con chứ!” Chu Tiểu Y tùy hứng: “Em chán muốn chết rồi, nó cũng không sống nổi nếu em chết đâu.”

Trần Kính Nghiệp không đồng ý: “Chưa từng nghe tới chán tới mức chết, bây giờ em không được xem video, bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi cho tốt.” “Em không di chuyển, em đang nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cũng có thể xem show giải trí, dưỡng thai mà.”

“Đừng nói nữa, em nói nữa thì anh về đó.”

Chu Tiểu Y nghe thấy câu nói lạnh nhạt này, tức giận tới mức nhảy dựng, gào: “Trần Kinh Nghiệp, mượn điện thoại anh dùng chút thôi mà lắm chuyện vậy? Em muốn xem thì xem, em nói không có gì là không có gì!”

Tính tình của Chu Tiểu Y còn đáng sợ hơn anh ta nghĩ, thời gian mang thai không khỏe, quá trình dưỡng thai lại nhàm chán, hở chút là giận. “Em đừng gây sự nữa, muộn rồi, em nhỏ giọng chút, em không nghỉ nhưng người khác cần nghỉ.” Chu Tiểu Y cầm túi chườm nóng ném về phía anh ta, tình huống của cô ta đặc thù nên sức không mạnh, túi chườm nóng rơi xuống đất.

Túi chườm rất chặt, vừa ném một cái đã vỡ, nước trong túi chảy ra ngoài, cả sàn nhà tràn ngập nước.

Trần Kính Nghiệp chỉ nhìn mà không nói gì, im lặng dùng chân đá dép bông của Chu Tiểu Y, dép bông dính nước, ướt hết.