Dương Giai Giai khóc rất thảm thiết, cô nức nở nói: “Vì kết hôn, em khóc bao nhiêu lần anh cũng biết, chuyện khó khăn cỡ nào cũng giải quyết hết, sao có thể bảo bỏ giữa chừng chứ?”
Cảnh Thượng nhìn cô với ánh mắt chờ lời tuyên bố cuối cùng.
“Anh về đi, để em suy nghĩ kĩ đã.”
“Được, em không còn nhiều thời gian để nghĩ đâu.”
“Ngày mai em sẽ nói cho anh biết đáp án, là kết hôn hay chia tay.”
Cảnh Thượng gật đầu: “Được.”
***
Hôm đấy là ngày thảm thương nhất của Kiều Tâm Duy, không bao giờ có thảm nhất, chỉ có thảm hơn. Người gây ra hoàn cảnh thảm thương này cho cô là Giang Hạo, cô hận anh muốn chết.
Nhìn Cảnh Thượng mệt mỏi trở về, Hạng Linh2bật khóc, khóc thảm thiết, bà đau lòng vì con gái mình, cũng trách bà, cho nên bà mắng con bé.
“Con nói đi, nếu cuộc hôn nhân này của Cảnh Thượng không tới nơi tới chốn thì trách ai đây? Mẹ phải giải thích ra sao với ba với cô của con hả? Tâm Duy, mẹ bị kẹp ở giữa, người khác không hiểu nhưng sao con lại không hiểu cho mẹ vậy?”
Kiều Tâm Duy cảm thấy khó chịu, cô cúi đầu giống như học sinh tiểu học đang nhận sai. Không nói đến thành kiến của mẹ, cô biết mẹ cũng khó xử, cái nhà này đã làm hết mọi thứ vì hôn nhân của Cảnh Thượng, ngày cưới sắp đến rối, nếu gặp phải chuyện gì thì không phải chỉ mỗi5mất mặt thôi.
“Con đó, chuyện ly hôn lớn vậy mà không bàn với mẹ là sao? Con giỏi rồi, cái gì cũng tự quyết định được, mẹ nói không được chứ gì? Con có coi mẹ là mẹ không đấy?” Hạng Linh vừa khóc vừa nói, Cảnh Thượng ở cạnh khuyên thể nào cũng không được, Kiều Tâm Duy biết mình không đúng nên cúi đầu để bà mắng.
Lúc này bà cô đẩy cửa vào, không biết bà ta đến khi nào, vừa vào đã mắng người: “Chuyện gì thế? Sao Cảnh Thượng không cưới được? Kiều Tâm Duy, lại là mày, là mày nữa hả? Mày ly hôn rồi cũng kéo Cảnh Thượng theo mới chịu à?”
Chuyện vốn không lớn nhưng qua lời của bà cô thì phình ra gấp mười lần,6không tốn bao nhiêu thời gian, tất cả hàng xóm và bạn bè đều biết chuyện Kiều Tâm Duy ly hôn và hôn nhân của Cảnh Thượng có vấn đề. Cô rất ghét người cô này, từ bé đã ghét rồi.
“Chị dâu, em nói chị rồi, con không hiểu chuyện nhưng chị lớn rồi mà không hiểu là sao? Mấy ngày nữa là Cảnh Thượng cưới rồi, chuyện con gái chị ly hôn thì đừng làm nhà mình liên lụy. Xem đi, nếu giờ Cảnh Thượng không cưới được là do nó hết đấy.” Cảnh Thượng trở mặt, hét lên: “Được rồi, cô, cô im miệng cho cháu, chuyện nhà cháu không đến phiên cô xen mồm.”
Bà có nâng tay đánh ngực ba lần: “Thằng nhóc này, tao đang giúp mày mà mày5nói tao à? Mày đưa cùi chỏ ra ngoài hả? Lúc bé ai nuôi mày lớn? Còn không phải tao à? Bây giờ hay rồi, giúp người ngoài mắng cô mình, mày giỏi lắm!”
Hạng Linh nghe thấy mà đau lòng, bà biết trong nhà họ Cảnh, bọn họ chưa bao giờ xem mẹ con bà là người nhà, con gái bà luôn là người khác trong nhà họ. Cảnh Thượng là người hiểu chuyện, nếu không phải bà ta là cô anh thì anh đã trở mặt từ lâu rồi: “Cô, cô nói chuyện bạc bẽo quá, cô đi ra ngoài đi, đây là nhà cháu, không chào đón cô.”.
Bà cô không nghe theo, chỉ thẳng mặt mắng: “Kiều Tâm Duy, mày bị nhà họ Giang đuổi ra ngoài phải không? Tao nói3rồi, cái dạng như mày sao có thể xứng với gia đình cao quý như họ chứ.” “Cô, cô đi về đi.” Cảnh Thượng kéo bà cố ra ngoài.
Nhưng bà cô vẫn quát mắng: “Ly hôn thì mày vẫn là nước đổ ra ngoài, nhà họ Cảnh nuôi mày mười năm, cho mày ăn mày học lên đại học, mày không đền ơn nhà họ Cảnh thì thôi đi, còn chia rẽ Cảnh Thượng và Giai Giai, tao khinh, đồ vô ơn vô nghĩa, sói mắt trắng xui xẻo!”
Cảnh Thượng đẩy bà cô ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại, nhưng bà ta vẫn ở ngoài mắng mẹ con Kiều Tâm Duy. Kiều Tâm Duy im lặng quỳ gối trước mặt mẹ. “Tâm Duy, em làm gì thế, em đứng dậy đi.” Cảnh Thượng kéo lại nhưng cô vẫn quỳ.
Hạng Linh chảy nước mắt không ngừng, bà không ngờ em chồng nịnh nọt bà hơn cả năm nay lại đột ngột trở mặt đáng sợ như vậy. Bà vốn không có chỗ đứng ở nhà họ Cảnh, ngày Tết hay lễ lộc gì cứ phải luôn im lặng ăn cơm với Kiều Tâm Duy, khó lắm con bé mới gả cho Giang Hạo, lúc này bà mới thấy sống lưng mình cứng lên, có tiếng nói trong nhà họ Cảnh, nhưng cuối cùng người ta vẫn khinh, châm chọc, cười nhạo bà.
“Mẹ, xin lỗi, con xin lỗi!”
Cảnh Thượng kéo cô dậy: “Không phải lỗi của em, em nghe cô làm gì, miệng cô không nói được gì hay, em đứng dậy đi.”
Kiều Tâm Duy vẫn cúi đầu quỳ như cũ, cô nói xin lỗi không ngừng. Hạng Linh đánh lên người cô, sức không mạnh, vừa đánh vừa nói: “Con họ Kiểu chứ không phải họ Cảnh, nếu như anh con không nói với cả nhà là con ly hôn thì con định giấu tới khi nào, con giỏi, con tốt lắm, con làm được thì đừng có về nhà.”
Cảnh Thượng đau đầu, anh nói: “Mẹ cần gì phải mắng Tâm Duy như vậy? Con và Giai Giai có cưới hay không cũng đầu liên quan gì đến Tâm Duy, đáng ra mẹ nên giận Giang Hạo chứ? Mẹ là mẹ ruột của Tâm Duy mà, mẹ không thương em ấy à?”
Hạng Linh khóc, sao bà có thể không thương con gái minh chứ? Bà choáng váng suýt nữa ngã nhoài. “Mẹ, mẹ!” Kiều Tâm Duy đỡ bà: “Mẹ, hít thở đều, mẹ yên tâm, con đi tìm Giai Giai, cầu xin chị ấy không giận nữa, hôn lễ của họ sẽ tổ chức đúng ngày, mẹ, mẹ đừng kích động, hôn lễ của anh sẽ thuận lợi thôi.”
Hai mẹ con khóc thảm thiết, Cảnh Thượng không biết nói gì cho phải.
***
Buổi tối, điện thoại Dương Giai Giai mở, Kiều Tâm Duy kích động gọi.
“Alo, Tâm Duy?”
“Chị dâu, em ở dưới nhà, chị có thể ra gặp em không?”
Dương Giai Giai đi tới trước cửa sổ, mở rèm nhìn xuống, cô dựa vào tường hỏi: “Em tới khi nào?” “Một lúc rồi, chị có thể ra ngoài nói chuyện không? Em có chuyện muốn nói với chị.” Dương Giai Giai do dự: “Tâm Duy, chuyện giữa chị và cảnh Thượng không chỉ vì mỗi em, chị biết em muốn nói gì, quên đi, để chị nghĩ kĩ một chút, em về đi.” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn tòa nhà, cô không biết nhà Dương Giai Giai ở tầng nào, cô chỉ nhìn về phía đèn đường, cầu xin: “Chị không muốn gặp em thì em nói qua điện thoại cũng được. Chị dâu, có gì chị cứ trách em, tình cảm của em chưa bao giờ thay đổi cả. Anh là anh trai của em, cho dù em ly hôn thì em sẽ không bao giờ gả cho anh ấy cả, anh ấy vĩnh viễn là anh trai của em.”
“Em không hiểu suy nghĩ của anh ấy nhưng em hiểu suy nghĩ của mình, em hi vọng hai người có thể tiến xa, em thật lòng chúc phúc hai người. Chuyện hôm nay là lỗi của em, em biết chị khó chịu, chị muốn em làm gì thì mới bớt giận, chị nói đi, em sẽ làm ngay.”
Dương Giai Giai nhìn Kiều Tâm Duy ở trên lầu, con người nhỏ bé như vậy, đứng trong gió đêm quật cường, chờ đáp án của cô, cô ích kỷ nói: “Em nói thật? Chỉ cần chị nói thì sẽ làm được?”
“Đúng vậy.” Kiều Tâm Duy kiên định nói. “Em có thể rời khỏi đây chứ?” Dương Giai Giai tàn nhẫn nói: “Không bao giờ xuất hiện trước mặt Cảnh Thượng nữa, đừng bao giờ trở lại nữa hết, em làm được không?” Thật ra cô muốn ích kỷ vì mình một lúc, tình huống lúc đó làm cô rất khó xử. Ai ngờ Kiều Tâm Duy lại đồng ý: “Được, em có thể làm được.”
Đêm khuya, đèn đầu giường Dương Giai Giai vẫn còn sáng, cô không ngủ được, trong đầu không ngừng vang mấy chữ đầy kiên định của Kiều Tâm Duy: “Được, em có thể làm được.”
Mãi mãi không bao giờ trở về: Dương Giai Giai, mày bảo người ta đừng bao giờ trở về có quá đáng lắm không?
Tại nhà họ Cảnh, Kiều Tâm Duy nằm trong phòng, ba mẹ ở ngoài đang nói chuyện, giọng không lớn nhưng có thể nghe thấy rõ, Cảnh Thượng đi ra ngoài hét: “Đừng nói nữa, ngủ!” Sau đó, âm thanh ngừng lại, căn nhà trở nên yên tĩnh.
Cô xoay người, tối hôm nay không ai ngủ ngon cả.
Giang Hạo, Giang Hạo, Giang Hạo, chưa bao giờ cô nhớ một người và cũng hận một người như vậy!
*Cái loa “bà cô” kia không làm nhục sứ mệnh chút nào, sáng hôm sau, khi bọn họ đang ăn sáng thì có mấy người thân gọi hỏi dò.
Sắc mặt Cảnh Trí Thành rất tệ, nói: “Không cưới thì tôi sẽ báo, đừng nghe nó nói bậy. Hai đứa nhỏ chỉ giận dỗi chút thôi, làm gì có cặp vợ chồng nào không cãi nhau chứ?”
Nói xong, Cảnh Trí Thành nhìn Kiều Tâm Duy, ấp úng nói: “Cái đó, tôi không rõ, đừng nói bậy, hôn lễ của Cảnh Thượng không hủy, mọi người cứ đến đúng giờ, không có gì thì cúp đây.” Kiều Tâm Duy im lặng ăn sáng, lời giải thích của cô, sự nghi ngờ của người thân, sự khó xử của ba dượng, nỗi lòng của mẹ, cô đều biết hết. Cảnh Thượng an ủi: “Tâm Duy, đừng nghĩ nhiều được không?” “Ừ, hôm nay em ra ngoài, có hẹn với bạn học.” “Được, đi ra ngoài giải sầu, chuyện ở nhà có anh rồi.”
“Cảm ơn anh.”
“Nếu đã gọi anh là anh thì không cần cảm ơn, em gái ngốc.” Kiều Tâm Duy cười cười nhưng trái tim của cô đang chảy máu.