Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 245

Trước đây cô luôn thích sống cuộc sống như vậy, nhưng giờ nghĩ lại, chỉ có người không có chuyện gì làm mới rảnh rỗi đến vậy. Một chiếc taxi dừng ở cửa tiệm, A Nặc nhanh chóng chạy vào, “A Nặc.” Kiều Tâm Duy vẫy tay ra hiệu cô ở trên lầu. Lát sau, A Nặc đi lên, nói: “Bị tắc đường, cậu đợi lâu không?”

“Mình đang rảnh mà, do mình tới sớm thôi, gọi cafe cho cậu rồi.”

“Cảm ơn, chà, sao chỉ uống nước vậy?” “Ừ, đột nhiên không có hứng thú gì nữa.”

A Nặc ngồi đối diện cô, quan sát tỉ mỉ: “Không phải cậu xin nghỉ về nhà mẹ à? Sao sắc mặt kém thế: Tâm Duy, mình xin nghỉ một ngày ra ngoài chơi với2cậu nhé?”

Giang Hạo từng lén gọi cho cô, hỏi cô có thể đi du học với Tâm Duy không, tất cả chi phí đều do anh lo hết, vấn đề tìm việc sau này anh cũng tìm giúp luôn, cô thấy nên đồng ý với điều kiện tốt này. Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Đừng lo cho mình, cậu còn công việc mà.”

“Tâm Duy, nói thật, mình thấy Giang Hạo vẫn yêu cậu, đàn ông mà, kích động rồi làm sai thôi. Haha, cậu đừng nghĩ mình nói giúp anh ta, ngoại tình là sai, mình thấy cậu không lấy gì mà đi như vậy thì lợi cho Giang Hạo quá, thừa dịp anh ta còn áy náy thì lấy một ít đi.”

Kiều Tâm Duy nhìn A Nặc đầy nghi5ngờ: “Giang Hạo tìm cậu nói gì à?” A Nặc cười cười, đợi một hồi mới nói: “Mình nói thật cho cậu biết, Giang Hạo nói mình nghỉ làm ra nước ngoài với cậu, anh ta sẽ lo mọi chi phí, nếu anh ta không yêu cầu thì sẽ không nghĩ nhiều cho cậu sau khi ly hôn thể đâu.”

“Anh ta nói gì nữa?”

“Chỉ thế thôi, trước khi hai người ly hôn thì có nói với mình rồi nhưng mình chỉ mắng một trận thôi. Trưa qua anh ta cố ý tới công ty mình để nói chuyện này, hi vọng mình suy nghĩ một chút.” A Nặc cầm tay Kiều Tâm Duy nói: “Tâm Duy, mình đứng về phía cậu, nhưng Giang Hạo này ấy à, mình không biết6nói sao nữa, so với đám đàn ông cặn bã thì anh ta là người đàn ông tốt đó.”

Kiều Tâm Duy cười khổ, Giang Hạo đang làm nhiệm vụ mật cao cấp, cô không thể nói sự thật cho mọi người, nếu không bị lộ thì sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng của anh. A Nặc thở dài: “Mình biết cậu đã chết tâm với anh ta rồi, cho dù anh ta làm gì cũng vô dụng nên mình không đồng ý, mình làm theo ý cậu.” Kiều Tâm Duy uống một ngụm nước, lạnh lùng nói: “A Nặc, mình hiểu ý cậu, nhưng mình không muốn liên quan gì đến anh ta nữa, cậu hiểu không?”

A Nặc gật đầu: “Hiểu rồi, ôi, sao ông trời không cho người5ta hạnh phúc được nhỉ?”

“Sao? Cậu có gì khó khăn à?”

A Nặc uống cafe không mở miệng được, cầm thìa khuấy. Kiều Tâm Duy nhìn cô, chỉ nói chuyện của mình mà quên mất bạn, bây giờ nhìn bạn xoắn xuýt mới hỏi: “A Nặc, cậu có chuyện gì hả? Đừng giấu mình, sao vậy?”

A Nặc ấp úng, nói: “Cái đó, cái đó, dì cả của mình tháng này chưa tới, sáng nay thử thì hai vạch.” “Cái gì?” Kiều Tâm Duy giật mình: “Con ai?”

A Nặc buồn rầu vén tóc, nói: “Tháng trước công ty mình có tiệc, mình uống say rồi làm bậy với đồng nghiệp nam, anh ta có vợ con rồi, không thể chịu trách nhiệm với mình được, sau này bọn mình bảo quên chuyện3này nhưng không ngờ mình lại dính bầu. Mình không thể giữ đứa bé này được.”

“Anh ta biết không?” “Không biết, mình không có ý nói đâu, anh ta đã chuyển việc sang tỉnh khác rồi, cả nhà cũng đi luôn, mình không muốn gây phiền phức, định tìm bệnh viện làm cho sạch và an toàn.” Kiều Tâm Duy vuốt bụng theo bản năng, khi A Nặc bảo tìm chỗ làm, cô cảm thấy bụng dưới mình đau đớn. Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh, cô đã nếm thử mùi vị cốt nhục chia lìa, đấy là loại đau đớn cả đời không thể quên nổi. “A Nặc, cậu làm bậy quá, trước giờ cậu không như vậy.” A Nặc cười khinh thường: “Trước đây? Lưu Kim Nặc trước kia đã chết lúc Mao Lập Bác lừa tiền mình mua đồ lót và lên giường với người phụ nữ khác rồi. Hôm đó mình cũng kích động, ai cũng có nhu cầu sinh lý hết, đàn ông có thì phụ nữ cũng có, mình không thể phá hoại gia đình anh ta mà anh ta cũng không thể bỏ vợ con vì mình, cho nên mình phải đến bệnh viện xử lý, đó là hành động sáng suốt.” Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ, không phải cuộc đời ai cũng thẳng tắp, cuộc đời của người khác trông thì đẹp nhưng nỗi đau đằng sau có bao nhiêu người biết chứ? “Chiều nay cậu rảnh không?” A Nặc hỏi: “Không có gì thì đến bệnh viện với mình, mình không muốn để lâu, dù sao cũng không phải phẫu thuật lớn gì.”

Kiều Tâm Duy nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, nói: “Mình đi với cậu.”

“Ừ, cảm ơn.”

Chiều hôm đấy ở bệnh viện, khoa sản, A Nặc đã vào rồi, Kiều Tâm Duy ngồi đợi bên ngoài. Bệnh viện lớn có nhiều người, bên cạnh có rất nhiều người đợi, có nhiều người đến cùng bạn trai, có người tới với bạn bè, cũng có người đi một mình.

Cô gái nhỏ mới vào chưa được nửa tiếng mà đã ra rồi, mặt vàng nghệ, trông khá tiều tụy, dù sao đây cũng là phẫu thuật gây tổn thương cơ thể.

“Nhanh vậy, có đau không?” Một cậu bé đến đỡ cô bé.

Cô gái nhỏ cau mày, oán hận: “Anh nói xem có đau không, lỗi của anh hết.” “Lỗi của anh, của anh, sau này sẽ chú ý, có cần ngồi chút không?” Cô gái nhỏ không muốn ngồi ở đây chút nào: “Em đã nằm nghỉ trong đấy rồi, đi thôi, em muốn về nhà.”

Hai người rời khỏi đó, Kiều Tâm Duy nhìn theo bóng lưng của họ một hồi, là cặp tình nhân, chắc là đang đi học, không biết sau này họ có kết hôn không, không biết sau này cô bé kia có hối hận không?

Tuổi trẻ như hoa, năm tháng xinh đẹp nhất lại dùng nỗi đau này ghi lại. Phá thai là chuyện cô chưa từng nghĩ đến, cho dù cô nói mình không cần đứa bé này với Giang Hạo, nhưng cô chưa nghĩ tới việc phá thai. Dù mâu thuẫn, nhưng khi cô đứng ở cánh cửa phẫu thuật của khoa phụ sản, cô càng hiểu rõ cô phải chấp nhận, cô nhát gan, cô không nỡ, đó là một sinh mạng nhỏ mà.

Có một ngày, một người xuất hiện, nó có quan hệ máu mủ với bạn, bạn chấp nhận trả giá vì nó, đồng thời không cần nó đáp lại, chỉ mong nó bình an lớn lên, chỉ mong nó ngọt ngào gọi một tiếng mẹ.

Đó là chuyện rất hạnh phúc, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Nghĩ đến đây, chóp mũi cô đau xót, nước mắt suýt đã chảy ra, hơi nước đọng quanh khóe mắt. Nếu Giang Hạo không phải là quân nhân, nếu Giang Hạo không mang sứ mệnh lớn như vậy, hoặc là anh có thể nghĩ cho gia đình nhỏ của mình một chút thì họ đã không bước tới mức này.

Không lâu sau, A Nặc đi ra, gương mặt tiều tụy, cô nhanh chóng đi tới: “Không sao chứ?” A Nặc tức giận nói: “Ai bảo không đau vậy? Mình bị lừa rồi, cậu xem này, mình đau tới mức chảy mồ hôi rồi.” Kiều Tâm Duy cầm khăn tay lau mồ hôi cho cô bạn, khăn ướt đẫm: “Bác sĩ nói cậu thế nào? Cậu đi nổi không?” “Làm xong thì bác sĩ không quan tâm đầu, trong mắt họ thì đây chỉ là phẫu thuật nhỏ cắt miếng thịt thối, bên trong có cô bé chảy máu rồi khóc vì đau, mình thấy ồn nên đi ra.”

Đột nhiên, một tờ khai rơi xuống, A Nặc không biết, cô đạp một cái rồi đi qua.

“Này, cậu làm rơi rồi.” “Tờ khai phẫu thuật đó, rơi thì rơi, thứ này không đem khoe được, cầm về nhà cũng xé vứt thôi.”

Kiều Tâm Duy khom người nhặt lên, thấy A Nặc đi không quay đầu, cô vội nhét vào túi: “Đi chậm chút, mình đỡ cậu đi, A Nặc, tối nay muốn ăn gì? Mình làm cho cậu.”

A Nặc cười: “Mình muốn ăn mao huyết vượng được không?” “Đứng đắn chút nào, đó là phẫu thuật đó, gây hại cho cơ thể.” “Biết rồi, mình xin nghỉ ba ngày, ngày mai anh cậu cưới còn gì? Nhà còn có nhiều việc, cậu về đi, không cần đi với mình đâu.” Kiều Tâm Duy im lặng không tiếp lời, cô không nói quá nhiều với A Nặc, cô không muốn A Nặc làm phiền Giang Hạo. “Sao thế?” A Nặc hỏi. “Không có gì, đi thôi, lát nữa sẽ tới giờ cao điểm mất.”

Kiều Tâm Duy ở dưới lầu rất lâu, đợi khi Cảnh Thượng gọi về ăn cơm thì cô mới lên lầu. Vừa vào cửa thì thấy không khí khá tốt, Dương Giai Giai không nói chia tay, hôn lễ ngày mai vẫn tổ chức như cũ. Nhưng cô thấy Cảnh Ti Thành khá e dè với cô, điều này làm cô thấy khó chịu.

“Ba, anh, có cần con giúp gì không?”

Không đợi Cảnh Thượng mở miệng, Cảnh Trí Thành đã nói: “Không có gì hết, đã chuẩn bị xong rồi, đêm nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt vào, mai sẽ bận lắm. Đúng rồi, Tâm Duy, mai đừng khóa cửa, sáng mai chúng ta sẽ chuyển bánh kẹo sang khách sạn”

“Ba, con không hay khóa cửa.” Cảnh Trí Thành gật đầu: “À, ăn cơm thôi.”

Kiều Tâm Duy không nói được cảm giác này như thế nào, thấy rất xa lạ cũng rất bối rối.