Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 280

“Sắp xong rồi, bị hỏng một máy photocopy và máy tính mà em dùng, mụ Hồng Xuân Yển này đúng là quá dã man, uổng công bình thường chị còn nể cô ta mấy phần” Mã Lệ Lệ vẫn không ngăn được lòng nhiều chuyện, tò mò hỏi: “Thế nào, chủ nhiệm Thái có nói muốn sa thải Hồng Xuân Yến hay không?”

Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Về việc xử trí Hồng Xuân Yến sẽ dán thông báo sau ạ. Chị Lệ Lệ, em còn phải đến Cục cảnh sát, không thể ở lại được, em đi trước nhé.”

Thừa dịp mọi người còn chưa xúm đến hỏi cái này cái kia, cô vọt trước. Sau khi rời khỏi thư viện, cô đi thẳng đến2Cục cảnh sát, tới nơi rồi mới biết chuyện của Hồng Xuân Yến lại có chuyển biển. “Cô chính là Kiều Tâm Duy đúng không?” “Phải.”

Chồng của Hồng Xuân Yến đã bảo lãnh cho cô ta về rồi, ở đây có hai nghìn nhân dân tệ, nói là bồi thường cho cô và con. Mặt khác, ở đây còn có ba nghìn nhân dân tệ, nói là bồi thường cho hư hao tài sản chung của cơ quan.”

“Đây... là có ý gì? Không phải nói muốn hòa giải sao?”

“Cô ta đã đơn phương thừa nhận tất cả sai lầm, cũng chịu bồi thường, nếu cô không chấp nhận thì có thể khởi tố, nhưng cá nhân tôi cho rằng không cần thiết phải khởi6tố, tốn thời gian công sức, nói không chừng cuối cùng còn không lấy được hai nghìn.”

Kiều Tâm Duy nói: “Không, đây không phải vấn đề tiền bạc. Đồng chí cảnh sát, hôm qua chị ta thật sự rất ngang ngược, sao hôm nay lại đột nhiên nhận tội?” Cảnh sát nói: “Tôi nghĩ chắc là chồng cô ta khuyên chăng, cô ta ở chỗ chúng tôi mắng chửi cả đêm, sáng sớm hôm nay chồng cô ta tìm tới, không biết đã nói gì đó, dù sao thái độ của cô ta thay đổi ngay. Nếu cô ta đã nhận tội thì tôi thấy cứ như vậy đi.”

Kiều Tâm Duy cầm tiền, hai cái phong bì rất dày, cảnh sát nói không phải3không có lý, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng cô lại thấy thái độ của Hồng Xuân Yến khá kỳ lạ, cũng nghi ngờ động cơ của cô ta. Phải biết rằng, chuyện Trần Hạ giấu cô ta tìm gái bán hoa, bị phát hiện mà cô ta đến cơ quan quậy phá tìm cô gây phiền phức, không phải đều là bởi vì Trần Hạ phản bội ư? Bây giờ sao lại sẽ vì Trần Hạ khuyên bảo mà sửa lại tính chứ?

Cô không rõ, nhưng cũng không có thời gian và công sức đi làm rõ, chuyện của vợ chồng người ta, không liên quan gì với cô hết.

Về đến nhà, Giang Hạo đã nấu xong cơm trưa, cô9vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi nức mũi.

Giang Hạo đang dạy Tại Hi viết chữ, máu mủ tình thâm, loại quan hệ huyết thống này đúng là trời sinh, hai người họ ở chung với nhau, tốt đẹp hơn cô nghĩ rất nhiều. “Mẹ, mẹ về rồi ạ? Mẹ xem, hôm nay con viết nhiều chữ như vậy nè.” Tại Hi hấp tấp cầm vở luyện chữ bày ra với mẹ. Rất nhiều chữ trong mắt trẻ con thật ra chỉ là hơn nửa trang, Kiều Tâm Duy tươi cười, hỏi: “Ừ, ngoan lắm, vậy con biết những chữ đó không?” “Dạ biết ạ, Kiều. Tâm. Duy. Là tên của mẹ, tên của mẹ thật là hay, chữ ở giữa này nghe hay4nhất.” Kiều Tâm Duy lại gần nhìn, thật đúng là, Giang Hạo lại đang dạy Tại Hi tên của cô, mà chữ Tâm kia chính là ký hiệu hình trái tim, vừa dễ nhớ vừa dễ vẽ, thảo nào Tại Hi nói chữ này nghe hay. “Sao Hi Bảo không viết tên của mình?”

“Con đã quên cách viết thế nào rồi ạ, chú cũng không biết.” “Đồ ngốc” Kiều Tâm Duy ngồi xổm xuống, lấy bút viết ra ba chữ “Kiều Tại Hi”. Tại Hi nhìn thấy chữ cuối cùng phức tạp như vậy, nói thẳng: “Ấy da, khó quá, con vẫn viết tên của mẹ thôi.” Giang Hạo nhoài qua nói: “Hi Bảo Hi Bảo, tên của chú dễ viết, nào, chú dạy cho cháu.” Vì thế, anh viết tên của mình ngay phía dưới tên của mẹ con cô, còn dùng bút vòng ba cái tên lại, “Hi Bảo, xem này, như vậy chúng ta chính là người một nhà” Kiều Tâm Duy lườm, thấy anh đắc ý không khác gì trẻ con, ấu trĩ. Ăn cơm trưa xong, Giang Hạo dọn dẹp, Kiều Tâm Duy và Tại Hi về phòng ngủ trưa, lúc mơ mơ màng màng Tại Hi bỗng nói: “Mẹ, con cảm thấy chú giống như ba con ấy.” Kiều Tâm Duy kinh ngạc hỏi: “Vì sao thế? Con chưa từng gặp ba, sao lại cảm thấy họ giống nhau?” “Con cũng không biết ạ.” “Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, mẹ được nghỉ ngơi mấy ngày, ở nhà chơi với Hi Bảo.”

“Thật vậy ạ?”

“Ừ, mẹ đã lừa con khi nào chưa? Mau nhắm mắt lại, xem ai ngủ trước.”

Tại Hi lập tức nhắm hai mắt lại. Lúc Kiều Tâm Duy ra khỏi phòng thì thấy Giang Hạo đang gọi điện thoại ở ngoài ban công: “Mẹ, ở đây còn có chuyện quan trọng. Không có gì quan trọng hơn cô ấy cả... con không muốn cãi nhau, nếu còn quấy rối nữa thì mẹ sẽ hối hận đấy.”

Cúp điện thoại, Giang Hạo quay lại thì thấy Kiều Tâm Duy, anh giơ điện thoại lên, ngượng ngùng nói: “Em đều nghe thấy rồi à? Là mẹ anh, phiền quá, đừng để ý tới bà.”

Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Tôi mới ra thôi, không nghe lén anh nói chuyện... Được rồi, chỉ nghe thấy một hai câu, anh vẫn nên nghe mẹ anh đi.”

Nhắc tới Lâm Thái Ấm, cô không khỏi nghĩ tới Phương Mân Y vừa ngoan ngoãn vừa trẻ trung đứng bên cạnh bà ngày hôm đó. Cô nghĩ, có lẽ là Lâm Thái Âm thúc giục anh trở về kết hôn, cô không muốn làm chậm trễ chuyện chung thân đại sự của anh.

Cô lại nói: “Người nhớ thương anh ở thủ đô nhiều, quân đội cũng cần anh, anh vẫn nên trở về sớm một chút đi.”

Giang Hạo vẫn câu nói đó: “Em ở đâu thì anh sẽ ở đó.”

“Xì.Kiều Tâm Duy cười khinh thường: “Thôi đi.”

“Anh nói nghiêm túc đấy.” Giang Hạo đi đến trước mặt cô, nghiêm trang nói: “Sau này cuộc sống của anh sẽ lấy em làm chủ, em không muốn phục hôn thì không phục hôn nữa, chúng ta cứ sống như vậy, anh không sao cả.”

“Tôi có sao đấy, sao anh biết tương lai tôi không gặp được người thích hợp? Sao anh biết tương lai tôi sẽ không kết hôn lần thứ hai?” Giang Hạo sững ra nhìn cô, ánh nhìn đau đớn, khuôn mặt cay đắng, oán trách nói: “Em lại kích thích anh.” Kiều Tâm Duy thở dài bất đắc dĩ: “Bỏ đi bỏ đi, không nói nữa, anh cũng sẽ không nghe lời tôi.” Giang Hạo dời đề tài: “Chuyện buổi sáng thế nào rồi?” Xem như tìm được một người để phát tiết, Kiều Tâm Duy nói với vẻ rầu rĩ không vui: “Chủ nhiệm Thái nói để tôi nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bà ấy đã trình báo cáo lên trên xin sa thải Hồng Xuân Yến, chờ được phê chuẩn thì tôi lại quay về đi làm. Nhưng mà việc này cần có thời gian, kết quả cũng không phải sẽ như trong dự đoán của chúng ta, trước khi có kết quả, Hồng Xuân Yến vẫn có thể đi làm như trước.”

Giang Hạo đáp: “Ồ, vậy là em bị sa thải.” Kiều Tâm Duy không muốn thừa nhận điều này, cãi lại: “Đó chỉ là tạm thời thôi, chờ Hồng Xuân Yến đi rồi thì tôi sẽ có thể quay về đi làm.” “Không chắc chắn là chị ta sẽ đi mà.”

“Chắc chắn chị ta sẽ đi.” “Em nghe ai chắc chắn?” Kiều Tâm Duy trừng mắt lườm anh, tức giận nói: “Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Anh đừng có tranh cãi với tôi!!!” Giang Hạo gật đầu, hơn nữa đưa tay lên miệng làm dấu hiệu kéo khóa kéo, OK, anh câm miệng.

Đêm khuya, hẻm nhỏ yên lặng đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, Hồng Xuân Yến cầm một con dao phay, chạy về phía khách sạn còn sáng đèn. Bỗng nhiên, ven con đường tối tăm truyền đến một tiếng cười vui vẻ: “Tiểu Phỉ à, không phải đã bám được vào một người đàn ông khăng khăng một lòng với cô rồi à, sao còn ra đây?” “Bát tự còn chưa khớp đâu, anh ta nói muốn ly hôn với quỷ dạ xoa trong nhà, anh ta nói là tôi tin ư? Trừ khi cầm giấy chứng nhận ly hôn tới, bằng không tôi chẳng tin.”

Hồng Xuân Yển nghe ra, không phải là con điểm này đó ư, cô ta nắm chặt dao phay, chém tới phía Tiểu Phỉ ở ven đường.

“Á... giết người rồi.” Tiếng thét chói tai cắt đứt không gian tĩnh mịch trong thị trấn.

Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Kiều Tâm Duy thức dậy đi WC, cô thấy Giang Hạo nằm trên sofa, chăn đã rơi xuống sàn, bước lên nhặt chăn đắp lên cho anh.

Đang muốn nhấc tay, Giang Hạo lại đột nhiên nắm lấy cổ tay nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng.

“Anh giả vờ ngủ à? Buông tay ra!” Kiều Tâm Duy cố sức kéo tay anh ra, tức quá rồi, lại bị gài bẫy.

Giang Hạo cười cười nói: “Anh mới tỉnh mà, may là tỉnh rồi, bằng không vẫn không biết em quan tâm anh như vậy.” Anh vòng lấy eo cô không buông tay, chịu lạnh cả đêm, bây giờ ôm cô rất ấm áp.

“Buông tay ra, tôi mới không phải quan tâm anh, là tôi lo anh bị cảm lạnh sẽ lây bệnh cho Hi Bảo!” “Ồ? Phải không?” “Đúng vậy!”

Lúc hai người đang giằng co, di động bỗng nhiên vang lên: “Suyt suyt suýt, di động của anh, di động của anh, em đừng nhúc nhích.”

“Anh buông tay, anh buông tay ra!” “Không buông, cứ không buông đấy.” Giang Hạo chỉ dùng một bàn tay là giữ chặt cô dễ như bỡn, tay kia cầm di động nhìn màn hình, lại là cảnh sát Mã: “Suỵt, đừng lên tiếng nhé, có chuyện đứng đắn.” Kiều Tâm Duy không cam lòng, nhưng lúc anh bẩm nhận điện thoại, cô cũng không giãy giụa phản kháng, không muốn để người trong điện thoại nghe thấy âm thanh kỳ quái khiến người ta hiểu lầm. “Alo, cảnh sát Mã, gọi tới sớm như vậy có chuyện gì không?”

Giọng của cảnh sát Mã rất nặng nề: “Đêm hôm qua ở cửa khách sạn đã xảy ra một vụ giết người, điều tra về ổ chứa này không thể không bắt đầu rồi.” “Giết người?” Giang Hạo trở nên cảnh giác, Kiều Tâm Duy ở sát bên cũng không tự chủ được mà trở nên căng thẳng, nín thở nghe ngóng. “Đúng vậy, chắc anh biết hung thủ, chính là đồng nghiệp của Kiều Tâm Duy, Hồng Xuân Yến.” “Cái gì?” Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đồng thời kinh ngạc hỏi thành tiếng. “Hồng Xuân Yến dùng dao phay chém chết một gái bán hoa của khách sạn, chuyện xảy ra đột ngột, cảnh sát mai phục xung quanh đó đều không chú ý. Hồng Xuân Yến chém người xong thì bỏ chạy, đến đầu ngõ đã bị bắt, khách sạn cũng bị bao vây rồi. Về chuyện của chị Phan và ông Kim, chỉ sợ đã rút dây đồng rừng.” Kiều Tâm Duy vẫn ở trong trạng thái kinh ngạc, Giang Hạo đã khôi phục lại sự bình tĩnh, anh quyết đoán nói: “Chưa có ai thoát ra chứ?”

“Chưa, lúc ấy phong tỏa hiện trường ngay lập tức, không ai đi vào, cũng chưa có ai đi ra, gái bán hoa và khách làng chơi bên trong đều bị khống chế hết.”