Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 289

“Ừ, đúng vậy.” Kiều Tâm Duy từ từ bước vào, đêm hôm đó khi tới đây tìm Giang Hạo, cô chỉ vội vã cầu xin anh cứu Tại Hi nên không để ý kĩ, nơi này thật sự đã thay đổi rất lớn.

Trước đây nó mang phong cách quý tộc châu u, đẹp để tinh tế nhưng không thực dụng, rất nhiều thiết kế chỉ để cho đẹp mắt, cấu trúc phức tạp, riêng tầng hai là một phòng tập múa, không hề sử dụng được. Ngay cả cách trang trí lúc đó cũng dựa trên sở thích của Tiểu Thiên Ái, đây là việc sau nay cô mới biết. Mà bây giờ, vừa vào cửa thì mắt cô đã sáng rực, khắp nơi đều tỏa ra bầu không khí ấm áp, làn2gió tự nhiên tươi mát như ở chốn điền viên phả vào mặt, bức ảnh kết hôn treo giữa phòng khách mang lại cảm giác “gia đình” rất mãnh liệt.

Kiều Tâm Duy kinh ngạc nhìn chằm chằm bức ảnh kia, trời ơi, sao nó lại ở đây!

Tấm hình này được chụp trong tuyết, Giang Hạo mặc quân trang giống như một dũng sĩ anh hùng, chắn gió cản tuyết cho cơ thể mảnh mai của cô, lúc chọn ảnh cô đã để ý đến bức này, khung cảnh có ý nghĩa rất đẹp, hình ảnh cũng rất đẹp. Tại Hi cũng nhìn thấy bức ảnh lớn đó, bé giật mình vỗ tay: “Oa, mẹ thật xinh đẹp, mẹ của con là người mẹ đẹp nhất thế giới này!” Kiều Tâm Duy hơi thẹn6thùng, ngượng ngùng nhìn tài xế. Tài xế đôn hậu cười mà không nói gì, nhanh nhẹn giúp họ xách hành lý vào nhà. “Anh này, cảm ơn, cái kia... Anh uống trà không?” Kiều Tâm Duy lúng túng hỏi, trước đây cô chưa từng bước vào vòng tròn công việc của Giang Hạo, chỉ biết Giang Hạo có một cảnh vệ riêng tên là Tiểu Phương, còn những người khác thì hoàn toàn không biết, ông anh tài xế này cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Tài xế cười cười từ chối, nói: “Cô Kiều, tôi còn phải đi đón Thủ trưởng Giang nữa, không ở lâu thêm được, hai người nghỉ ngơi trước đi.” Anh ta cố ý xưng hô như thế, cô nói mình không phải là vợ của3Thủ trưởng Giang, vậy thì chỉ có thể gọi cô là “cô Kiều”.

Kiều Tâm Duy xấu hổ gật đầu: “Anh đi thong thả... Tại Hi, nói tạm biệt chú tài xế nào.”

Tại Hi cũng nhanh nhẹn chạy đến, vẫy vẫy bàn tay nhỏ nhắn: “Cảm ơn chủ tài xế, hẹn gặp lại chú tài xế.”

“Hẹn gặp lại.” Tài xế đi, cô nhẹ nhàng khép cửa lại. Kiều Tâm Duy ngắm nhìn bốn phía, còn đi theo Tại Hi nhìn ngắm mọi ngóc ngách. Sau khi sửa lại thì phòng ốc trông rộng hơn, mà ảnh cưới của cô và Giang Hạo có khắp nơi trong nhà, từ lớn đến nhỏ.

Điều hòa đã được bật, cả căn phòng ấm áp như mùa xuân. Phòng khách, phòng bếp, phòng đọc sách, phòng giải trí, phòng9dành cho khách đều ở tầng một, phòng ngủ chuyển lên tầng hai.

Cô định đi lên trên thì chuông cửa bỗng vang lên, cô nghĩ chắc đó là Tiểu Phương.

“Hi Bảo, lát nữa phải gọi là chú Tiểu Phương, nhớ nhé.”

“Dạ vâng.” Kiều Tâm Duy nhìn qua mắt mèo, thấy Tiểu Phương, cô nhanh chóng mở cửa: “Tiểu Phương, xin chào.” Tiểu Phương vẫn như trước đây, khi cười giống một đứa trẻ to xác. Thấy Kiều Tâm Duy và Tại Hi, anh ta rất vui vẻ, vui vẻ thay Giang Hạo: “Chị dâu, xin chào, lâu rồi không gặp.”

Kiều Tâm Duy mất tự nhiên sửa lại lời, cô nói: “Tôi không phải...” “Cháu là Hi Bảo đúng không?” Tiểu Phương thấy Tại Hi, lập tức giơ cái túi lên: “Nhìn xem chú4mang món gì ngon cho cháu này.”

Tại Hi chớp đôi mắt tròn xoe của mình, cười nói: “Xin chào chú Tiểu Phương.” “Ai da ngoan quá, đói bụng chưa, mau đến ăn cơm nào.” Kiều Tâm Duy định chen vào vài lần để sửa lại xưng hô, nhưng đều không thành công. Trong lúc lấy đồ ăn ra, Tiểu Phương nói: “Chị dâu về rồi, chị không biết khoảng thời gian trước đó Thủ trưởng thê thảm đến mức nào đâu, xuất huyết dạ dày, loét dạ dày, đang làm việc thì đau đến nỗi ngất xỉu mới đến bệnh viện.”

“Khi nào thế?” Kiều Tâm Duy kinh ngạc.

“Trước khi mở phiên tòa xét xử bản án, anh ấy phẫu thuật chưa được vài ngày thì phiên tòa bắt đầu, anh ấy luôn đòi đến Lâm Châu tìm chị, nhưng lúc đó không biết chỗ ở cụ thể của chị, làm bác sĩ tức muốn chết, cuối cùng do cơ thể | thật sự không chịu nổi nên anh ấy mới coi như thôi.”

Kiều Tâm Duy nói khẽ: “Thật à, anh ấy không nói cho tôi biết.”

“Ha ha, nghĩ thôi cũng biết là Thủ trưởng không nói cho chị rồi, thật ra mấy năm nay Thủ trưởng rất đau khổ, người khác không biết, nhưng em ở bên cạnh anh ấy cả ngày nên rõ ràng nhất. Em ấn tượng sâu sắc ngày mà Tiểu Thiên Ái bị bắt, một giây trước Tiêu Thiên Ái ngồi lên xe cảnh sát, một giây sau anh ấy đã đeo lại nhẫn cưới của hai người ngay, anh ấy còn nói rốt cuộc có thể đeo nó một cách quang minh chính đại. Chị dâu, mau ăn đi, trời lạnh lắm, không ăn thì nguội mất.” “Được rồi, cảm ơn, cậu ăn cùng nhé?”

“Em ăn rồi, hai người ăn đi.”

“Tiểu Phương, nghe Giang Hạo nói cuối năm nay cậu kết hôn?” “Vâng, em cũng lớn rồi, trong nhà thúc giục.” “Ha ha, được đẩy, chúc mừng.” “Cảm ơn chị dâu, đến ngày đó chị phải đến uống rượu mừng đấy.”

Kiều Tâm Duy mím môi một cái rồi mỉm cười.

“Hi Bảo, ba cháu còn dặn chú mua đùi gà to, ăn ngon không?”

Tại Hi cắn một miếng, sau đó gật mạnh đầu: “Ngon ạ.”

Tiểu Phương lại cuốn một miếng da vịt nướng giòn, bên trong có kẹp dưa leo và tương ngọt: “Đây là món ăn nổi tiếng ở thủ đô, cho cháu này, há to miệng cắn một miếng lớn nào.”

Tại Hi chồm đến, há miệng cho hết miếng da vịt nướng vào, chưa ăn xong, bé đã mừng rỡ hét lên: “Oa, ngon quá, còn ngon hơn cả đùi gà, cho mẹ cháu một miếng nữa.”

Kiều Tâm Duy vội vàng nói: “Mẹ tự ăn, Hi Bảo cũng tự làm đi.”

Tiểu Phương nhìn Tại Hi, cảm thán nói: “Mới đó mà đã lớn như vậy rồi, chị dâu, mấy năm nay một mình chị chắc chắn là rất vất vả, aiz, chị là vất vả vì nuôi con, Thủ trưởng lại đau khổ trong lòng. Anh ấy rất áy náy với chị, còn nhớ chị nữa, nhiều lần em thấy anh ấy ngồi kia thơ thẩn, tàn thuốc bỏng tay mà anh ấy cũng không động đậy một chút nào, em biết chắc chắn là đang nhớ chị.”

Kiều Tâm Duy thoáng khó chịu, cô không theo đuổi vấn đề xưng hô của Tiểu Phương dành cho mình mà nghĩ đến Giang Hạo. Lúc Giang Hạo cứu con trai, cô không hề phát hiện anh vừa làm phẫu thuật.

“Bây giờ bệnh dạ dày của Giang Hạo đã khỏi chưa?” Cô hỏi: “Một tháng nay ở Lâm Châu, tôi không phát hiện ra.” “Chắc là khỏi rồi, phẫu thuật rất thành công, nhưng bác sĩ nói vẫn phải chăm sóc bản thân. Chuyện này ấy hả, ngay cả người nhà cũng bị Thủ trưởng giấu, nói đúng hơn là không muốn cho hai người già lo lắng, phẫu thuật cũng do chính anh ấy ký, không nói cho chị chắc chắn cũng vì không muốn chị lo lắng, Thủ trưởng coi chị còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.”

Kiều Tâm Duy cười khổ lắc đầu.

“Chị đừng bất ngờ nhé, Thủ trưởng muốn từ chức.” “Cái gì?” Kiều Tâm Duy kinh ngạc không thôi, đột ngột ngẩng lên nhìn Tiểu Phương.

“Đúng vậy, đơn từ chức cũng đã viết xong rồi, chỉ là anh ấy vừa ngồi lên vị trí này mà từ chức ngay, sợ là cấp trên không đồng ý. Lần này anh ấy trở về vì vấn đề từ chức này, anh ấy không nói cho chị à?”

Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Anh ấy không nói cho tôi cái gì cả.”

Tiểu Phương nhìn đồng hồ rồi nói: “Chị dâu, Hi Bảo, hai người cứ từ từ ăn, em có việc phải đi trước.”

“Được, cậu đi thong thả.” Cơm nước xong xuôi, sau khi dọn dẹp đơn giản một lát, Tại Hi nói muốn lên tầng trên xem một chút nên cô kéo Tại Hi chầm chậm lên cầu thang. Đập vào mắt cô là bức tường ở chỗ cầu thang, từ dưới lên trên đều treo ảnh của họ, có ảnh cô dâu, cũng có ảnh thường ngày. Rất nhiều bức ảnh cô không biết đã chụp khi nào, có góc nghiêng, cũng có bóng lưng.

Phòng ngủ chính to gấp đôi phòng ngủ lúc trước, nửa mặt tường là cửa sổ sát đất, hứng ánh sáng rất tốt. Cảm giác giẫm lên mặt thảm mềm mại rất tuyệt, giấy dán tường màu trắng dập nổi tơ vàng khiến cả phòng ngủ chính trở nên ấm áp mà tươi sáng.

Phòng ngủ thứ hai là phòng của trẻ con, lấy trắng và xanh nhạt làm tông màu chính, trên tường và tủ quần áo đểu dán decal phim hoạt hình, bàn học đặt rất nhiều loại đồ chơi dễ thương, giường nhỏ giống như một chiếc xe hơi, bộ ga giường bằng cotton chạm vào rất mềm mại và ấm áp. Tại Hi vừa đẩy cửa ra là chạy vào ngay, có thể thấy trong đôi mắt sáng rực của bé sự thích thú với vùng trời bé nhỏ của riêng mình.

“Mẹ ơi, con rất thích nơi này, thật sự rất thích, sau này chúng ta sẽ ở đây đúng không ạ?”

Kiều Tâm Duy nhìn ánh mắt mong ngóng của thằng bé, chắc chắn nói: “Đúng vậy, đừng nghi ngờ, sau này chúng ta sẽ ở đây.” “Oa, quá tuyệt vời, ba lợi hại quá!” Tại Hi nhảy lên giường, lăn qua lăn lại khắp cái giường nhỏ trông như chiếc xe ô tô, không chịu xuống dưới. Có thể khiến thằng bé tự giác đi ngủ, cũng là một việc rất tốt.

Kiều Tâm Duy ngồi trên giường, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Ban công nhỏ ở ngoài phòng ngủ cũng được sửa lại và đổi mới thành một vườn hoa nhỏ trong phòng, hoa và cây cảnh đa dạng, chỉ tiếc là nhiều hoa lá đã héo úa cả. “Mẹ ơi, con muốn đi ngủ.” “Được thôi.”

“Mẹ ơi, ba về thì mẹ phải gọi con dậy nhé.”

“Được rồi.” “Mẹ ơi, con nhắm mắt lại đây.” “Ừ” Kiều Tâm Duy cười lắc đầu, niềm vui của con trai không là điều giả dối, Tại Hi có thể thích nơi này đến như thế, cô cũng mừng lắm.

Một lát sau, Tại Hi ngủ mất. Kiều Tâm Duy đắp kín chăn cho bé, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Đứng ở cửa chính, tất cả hiện ra trước mắt cô đều mới tinh. Cô chưa từng nghĩ rằng Giang Hạo có thể sửa lại nhà chỉ vì một câu nói của cô, đây là một khoản chi phí không hề nhỏ. Cô lại vào phòng ngủ chính, ở đây cũng treo ảnh cưới của họ, lúc đó họ rất hạnh phúc, có thể thấy được điều đó qua bức ảnh. Trong tủ đồ có rất nhiều quần áo, của cô, của anh.

Kiều Tâm Duy lướt tay trần qua vai áo theo thứ tự, những bộ quần áo đắt tiền mà Giang Hạo mua cho cô trước đây, kỷ niệm sống động ngay trước mắt, giữa họ đã từng có tổn thương, cũng từng có ngọt ngào.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, đột nhiên phát hiện khóe mắt mình đã xuất hiện vết chân chim. Bốn năm nay cô thừa nhận mình đã phải rất vất vả. Trên mặt bàn đặt mỹ phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm cao cấp nhất, xem hạn sử dụng mới biết là mới mua. Cô nhẹ nhàng mở ngăn kéo ra, tất cả đồ bên trong đều là mỹ phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm, đã quá hạn, không ngờ Giang Hạo đều mua dự phòng những món này cho cô hằng năm.

Hốc mắt cô ươn ướt, cô biết mà, về đây thì càng dễ yếu lòng hơn, cô biết mà.