Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 296

Kiều Tâm Duy ngậm miệng, cái chân dưới bàn đạp vào chân Giang Hạo một phát, Giang Hạo họ khẽ nói: “Mẹ, sao mẹ bất công thế Lúc bé con cầm tay ăn một miếng mà mẹ còn cầm đũa đánh con.”

Lâm Thái Ấm nguýt anh: “Lúc bé con da dày thịt béo, con không nghe lời nên mẹ đánh con, Hi Bảo nhà chúng ta ngoan này, cháu trai ngoan của bà, cho bà nội hôn một cái nào.” Giang Hạo chịu thua, anh đã hiểu cái gì gọi là ngăn cách của thế hệ rồi.

Tại Hi nhìn mẹ, lại nhìn ba, tự giác nói: “Ba, ba ăn giúp con một miếng được không? Con ăn một miếng là đủ rồi. Con muốn giữ bụng ăn đùi gà, hì hì.” Giang Hạo nhận lấy bắp ngô rồi nói:2“Được, ba ăn giúp con.”

Tại Hi nhìn hai ông bà: “Ông bà nội, cháu đọc Tĩnh Dạ Tứ cho ông bà nghe được không?” Trong sự mong chờ của mọi người, bé ngồi nghiêm chỉnh, lắc đầu đọc thơ, “Tĩnh Dạ Tứ, Lý Bạch, Đầu tường ánh trăng rọi, Ngỡ mặt đất phủ sương, Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.”

(*) Bản dịch thơ của Tương Như.

Tư thế giống một thư đồng nhỏ kèm theo âm thanh bị bộ làm mọi người bật cười rồi khen ngợi không ngớt. Tại Hi đắc ý, thậm chí có chút hả hê: “Cháu còn biết hát nữa nhé.” Bé để đũa xuống rồi bò ra khỏi bàn, vừa hát vừa nhảy trước mắt ông nội: “Sao đỏ lấp lánh tỏa sáng, sau đó lấp lánh sưởi ấm trái tim,6sau đó là trái tim công nông của tôi, hào quang của Đảng chiếu sáng muôn đời.”

Kiều Tâm Duy muốn nói là ăn uống xong rồi hãy diễn văn nghệ, nhưng khi thấy Giang Chí Trung vỗ tay vui cười thì không nói gì. Giang Hạo vỗ tay theo, thấy con trai ngoan ngoãn thông minh như vậy, anh cảm thấy tự hào vô cùng. Anh nói nhỏ bên tai Kiều Tâm Duy: “Em dạy con bài này khi nào thế: Ba anh rất vui, anh chưa từng thấy ông vui như vậy bao giờ.”

“Không phải tôi dạy, học ở nhà trẻ đó.”

“Ha ha, không tệ không tệ”. Tại Hi hát xong, mọi người vỗ tay khen ngợi, bé rất vui vẻ, tung tăng bước đi. Nhưng quá vui thì sẽ dễ buồn, lúc bé bò lên ghế tựa3ăn cơm thì tuột chân, cằm đập mạnh lên bàn: “Oa oa oa oa~” Lúc đập xuống, hàm răng cắn phải đầu lưỡi, Tại Hi đau tới mức khóc òa.

Bé vừa khóc một cái thì cả nhà sốt sắng cả lên, Giang Chí Trung trách Lâm Thái Âm: “Sao bà không đỡ thằng bé?” Lâm Thái Âm tự trách, ôm Hi Bảo dỗ: “Là lỗi của bà nội, bà nội sai rồi, Hi Bảo ngoan nào, không đau không đau, ai ui, bà nội đau lòng quá!”

Kiều Tâm Duy không nói được gì, thật ra việc trẻ con bị ngã là chuyện khó tránh được, lúc cô nuôi Hi Bảo, con bị ngã thì cô sẽ không quan tâm, cô không để ý thì Hi Bảo khóc mấy tiếng rồi tự đứng dậy, càng để ý thì bé sẽ9khóc càng to.

Bây giờ ông bà nội dỗ bé, bé sẽ khóc to cho xem. “Đau, đau, đau.” Tại Hi há miệng, lè lưỡi, nước mắt chảy không ngừng, mắt đỏ bừng: “Mẹ, đầu lưỡi đau quá, đau quá!” Kiều Tâm Duy nói: “Không khóc thì sẽ bớt đau, càng khóc sẽ càng đau, mẹ đếm tới ba, không khóc nào, ba, hai, một, ngừng khóc.”

Tại Hi ngậm miệng, môi run run nhưng ngừng khóc, chỉ “dư” trong cổ. Lâm Thái Ấm lau nước mắt cho bé, đau lòng bảo: “Ôi, bà nội đau lòng quá, nào, bà nội ốm, Hi Bảo muốn ăn gì thì bà nội gắp cho.”

Tại Hi khịt mũi, ngừng khóc nói: “Đùi gà ạ.”. Lúc về nhà, Giang Chí Trung nhét một phong bì đỏ dày cộp cho Tại Hi, bên trong là một4xấp tiền mới, vừa nhìn đã biết vừa lấy từ ngân hàng ra.

Ông nội không nỡ để cháu trai đi, bảo họ thường xuyên về nhà, hiểm thấy hơn là nhắc đi nhắc lại đến ba lần. Lâm Thái Âm không nỡ, lấy đồ ăn vặt và đồ chơi đưa cho bé: “Khi nào nghỉ thì Hi Bảo sang nhà chơi nha, bà nội làm ngô và đùi gà cho cháu.” “Vâng, hẹn gặp lại ông bà nội ạ.” “Ôi, hẹn gặp lại cháu của ông.” Giang Chí Trung và Lâm Thái Âm đứng ở cửa nhìn cả nhà đi xa.

Xe lái vững vàng, Kiều Tâm Duy ngồi phía sau ôm Tại Hi. Lúc này Tại Hi cũng im lặng, ngồi trên xe dễ mệt, bé mơ mơ màng màng giữ chặt túi nhỏ, bên trong toàn là đồ ăn và đồ chơi. Kiều Tâm Duy lấy túi để lên ghế thì Tại Hi kêu lên: “Kẹo của con, kẹo của con.”

“Không lấy kẹo của con, để ở bên cạnh, con cầm sẽ nặng tay.”

Tại Hi gật đầu, dựa vào lòng mẹ nói: “Mẹ, hôm nay cô bảo sắp có đại hội phụ huynh, yêu cầu ba mẹ phải tham gia cùng nhau, có rất nhiều quà nữa đó.” “Ừ, cô giáo có nói với mẹ rồi, ngày mai chúng ta đi nhà trẻ với nhau.” “Được, mẹ phải thắng để lấy phần thưởng về cho con nhé.” “Được.” Kiều Tâm Duy sờ cổ bé: “Ôi, bảo bối thối của mẹ, con xem lưng ướt nhẹp rồi nè, về nhà phải thay đồ nhé.” Tại Hi đưa bàn tay nhỏ ra sờ thử, cười nói: “Mẹ mới là mẹ thổi, mẹ ôm bảo bối thối nên mẹ cũng thối luôn.” Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười, “Ừ, chúng ta đều thối, về nhà thay đồ tắm rửa, sau đó ngày mai lấy giải thưởng lớn.”

“Được.”

Giang Hạo vừa lái xe vừa nói, “Hi Bảo, ngày mai ba sẽ lấy giải thưởng lớn nhất cho con.”

Hôm sau, ánh nắng tươi sáng kết hợp với không khí se lạnh của ngày đông, Kiều Tâm Duy mặc áo khoác lông mới mua cho Tại Hi, chiếc áo màu vàng chanh dày, cho dù bé có lẫn trong đám đông cũng có thể dễ dàng nhận ra. Giang Hạo cầm máy ảnh chụp Kiều Tâm Duy, hôm nay cô mặc chiếc áo khoác lông dê màu đỏ, trông rất rực rỡ xinh đẹp. Kiều Tâm Duy che mặt không cho anh chụp, nói: “Anh chụp tối đủ rồi, chụp Hi Bảo đi.”

Giang Hạo cười: “Em xinh mà.”

“Cút đi.”

Tại Hi một tay cầm tay ba, tay còn lại cầm tay mẹ, ba của bé cao to đẹp trai hơn cả minh tinh điện ảnh, điều này làm bé cực kì đắc ý.

Trên cửa vườn trẻ có treo băng rôn -- Chào mừng tham gia đại hội phụ huynh của vườn trẻ Tiểu Thụ Miêu.

Giang Hạo nhìn băng rôn, cười nói: “Đây là đại hội thể dục thể thao của trẻ em trong truyền thuyết đấy à?” Kiều Tâm Duy: “Anh cũng biết cơ đấy.” “Ừ, đương nhiên rồi.”

Các hạng mục trong đại hội thể dục thể thao bao gồm: đạp bong bóng, hai người ba chân, cướp đuôi nheo ngang hông, tớ mang giày cho ba gì đó, rất nhiều trò chơi. Mọi người đều tham gia tích cực, chỉ cần tham gia sẽ có quà, ba người đứng đầu sẽ có quà đẹp và to.

Trong trò hít đất, đứa bé ngồi trên lưng ba, ba hít đất liên tục, ai hít nhiều thì thắng, trò chơi thể lực này không làm khó được Giang Hạo. Có ông bố hít đất không thẳng tay được, lúc hít thì làm ngã bé, có bố ban đầu làm tốt nhưng làm vài cái thì mệt, đừng nói là lưng, cánh tay và chân cũng không thẳng nổi. Tại Hi ngồi trên lưng Giang Hạo, còn để giúp ba: “36, 37, 38, 39, 40... Haha, ba, chúng ta thắng rồi, họ ngã hết rồi.”

Giang Hạo bắt đầu đùa giỡn, hít đất bằng một tay, người vẫn thẳng tắp. Kiều Tâm Duy đứng bên cạnh nói: “Được rồi, đủ rồi đó.”

Giang Hạo ngừng, xoay lại bể Tại Hi, hai ba con vỗ tay chúc mừng: “Hi Bảo à, giải nhất thứ mấy rồi?” Hi Bảo đưa bốn ngón tay: “Giải nhất thứ tư rồi, ba giỏi nhất.”

Chơi tới mức đứa bé chảy mồ hôi đầy người, nhiệt độ hôm nay là âm độ mà chơi nửa ngày đã chảy đầy mồ hôi.

Đại hội thể thao kết thúc, mọi người nói lời tạm biệt, Kiều Tâm Duy cầm tay Tại Hi, Giang Hạo ôm quà trong lòng, có đồ dùng học tập, có thú nhồi bông. “Hôm nay hai người chơi quá mức rồi, hôm qua mới tắm xong, hôm nay chơi lại chảy mồ hôi.” Tại Hi cười hì hì: “Mẹ thật là, có ai tham gia đại hội thể dục thể thao mà không chảy mồ hôi chứ?”

Giang Hạo đồng ý: “Đúng thế, vận động thì sẽ chảy mồ hôi, trưa nay Hi Bảo muốn ăn gì?” “Ăn lẩu ạ.”

“Được, đi ăn lẩu.” Nói xong, Giang Hạo nói khẽ bên tai Kiều Tâm Duy: “Con trai thích ăn lẩu giống em đó, haha.” Kiều Tâm Duy cảm thấy anh nói có ý sâu xa, cười như trộm. Xe dừng ở tiệm lẩu, Kiều Tâm Duy nhìn nhìn, nơi này rất quen thuộc, có rất nhiều chuyện cũ đã từng xảy ra ở đây. Đó là nơi đầu tiên hai người hẹn hò, tiệm lẩu này vẫn đang kinh doanh, hình như được mở rộng hơn, có vẻ bán rất đắt khách.

Giang Hạo ôm con trai, nói: “Hi Bảo, ba kể chuyện cho con nghe nhé, chuyện của ba mẹ.” “Được ạ.” Kiều Tâm Duy nghe vậy thì ngăn lại: “Giang hạo, đừng kể chuyện bậy cho con trai.”

“Em nói về cái gì?”

“Anh...”

Giang Hạo bế con trai đi vào tiệm, tìm chỗ trống ngồi xuống, anh nói: “Đây là nơi hẹn hò đầu tiên của ba mẹ, là tiệm lẩu mẹ con thích nhất. Hi Bảo, hôm nay chúng ta ăn nhiều một chút nhé!”

Tại Hi gật đầu nói: “Vâng ạ.”