Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 300

“...” Kiều Tâm Duy trợn mắt há hốc mồm, đi theo cấp trên nghiêm khắc như vậy, thật sự có được không đây? Cô bổ sung một cách chân thành: “Tổ trưởng Lý, chị yên tâm, trước kia tôi cũng từng làm kế hoạch, tôi sẽ không làm chậm trễ các đồng nghiệp khác.” “Tôi mặc kệ cô vào đây bằng cách nào, có quan hệ gì với bên trên, tóm lại ở tổ tôi, tất cả đều nhìn vào kết quả làm việc.” Kiều Tâm Duy thành thật nói: “Tôi được công ty thông báo tuyển dụng vào mà, tôi không có quan hệ gì, càng không quen biết người bên trên nào.” Lý Thiền Vi trừng cô, chỉ trích ngay trước mặt mọi người: “Cô không cần phải cố tình giấu giếm, có trưởng phòng Chu chống lưng cũng không phải là2chuyện gì mất mặt, có điều cô phải rõ ràng, ở đây, cả trưởng phòng Chu cũng phải nể mặt tôi mấy phần, tốt nhất là cô đừng làm ra chuyện đầu cơ trục lợi gì đó.” “...” Kiều Tâm Duy cũng không muốn so thiệt hơn với chị ta, nhưng những chuyện không căn cứ đó, cô không thể để mới ngày đầu tiên vào công ty mà đã bị đeo lên lưng không lý do, cô bất đắc dĩ giải thích: “Tổ trưởng Lý, có phải chị có hiểu lầm chuyện gì rồi không? Tôi đã chuyển đến nơi khác ba năm, trước đó không lâu mới vừa về Đô Thành, hôm nay là lần đầu tiên gặp trưởng phòng Chu mà, trước kia chúng tôi không hề quen biết nhau.”

Gương mặt Lý Thiến Vi tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ thật6sự là chị ta nghĩ sai rồi ư? Chị ta hơi nhếch lông mày, nói rất bình tĩnh: “Tôi đây chẳng hiểu tiêu chuẩn tuyển người của công ty nữa.” “...” Kiều Tâm Duy cảm thấy thật quá nhục nhã. Lý Thiền Vi tiện tay cầm lấy một bản kế hoạch trên bàn của Thẩm Ngôn Thanh, mở ra nhìn, sau đó nói: “Trước hết hãy cho tôi xem thử năng lực của cô, ngày mai lúc đi làm, tôi hy vọng có thể thấy bản kế hoạch của cô, cầm đi.” Kiều Tâm Duy nhận lấy văn kiện, đọc sơ qua, chỉ riêng tài liệu thôi đã có một chồng rất dày, ngày mai là phải nộp bản kế hoạch, thể này cũng không khỏi làm khó người khác quá. Thấy cô chần chừ, Lý Thiền Vi mới khiêu khích hỏi: “Thế nào,3không làm được à? Không làm được thì cứ việc nói thẳng, tôi có thể đổi việc dễ hơn cho cô.”

Thường thường chuyện càng khó thì càng kích thích ý chí chiến đấu của người ta: “Được.” Cô đáp: “Ngày mai thì ngày mai.”

Tức thì, trong văn phòng đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, các đồng nghiệp ở tổ khác vốn đang nói chuyện cũng ồ ạt cũng dời ánh mắt qua bên này. Tất cả mọi người đều tò mò, rốt cuộc là người mới như thế nào, dám tiếp nhận việc cố ý làm khó dễ của “Tề Thiên Đại Thánh” đây.

Đôi mắt khẽ nhếch lên của Lý Thiền Vi tràn đầy vẻ khinh thường, chị ta đang nghi ngờ, đang châm biếm, đang chờ xem cô bị chê cười. Lý Thiền Vi cười nói: “Tốt lắm, vậy bây giờ9bắt đầu làm việc đi, buổi chiều đừng quên đi xử lý thủ tục nhậm chức.”

“Được ạ.” Lý Thiền Vi xoay người rời khỏi, tiếng giày cao gót “cộp cộp cộp” giống như tiết tấu nói chuyện của chị ta, nhanh chóng dứt khoát. Đúng là một cấp trên khó đối phó, Kiều Tâm Duy nghĩ thầm. “Cô tên Kiều Tâm Duy đúng không?” Người nói chuyện chính là một đồng nghiệp nam, nhưng tên thì Kiều Tâm Duy thật sự không thể ráp cho khớp nổi.

Thẩm Ngôn Thanh chủ động bước lên trước, tự giới thiệu lại một lần: “Xin chào, tôi tên Thẩm Ngôn Thanh, Ngôn trong tiểu thuyết ngôn tình, Thanh trong núi xanh, ha ha, suýt chút nữa là tôi đã tên Ngôn Tình rồi đấy.”

Kiều Tâm Duy cười khẽ, sự khó chịu và không vui trong lòng được cuốn4trôi, cô vội vàng đưa tay ra bắt tay anh ta: “Ha ha, anh thật hài hước, rất vui được làm quen với anh.”

Thẩm Ngôn Thanh lại chỉ vài nhãn tên trên bàn làm việc và nói: “Tên của mỗi người chúng ta đều được dán ở đây, vừa nhìn là biết.”

“Ừ, cảm ơn anh.”

Hồng Thi sáp lại thầm thì nói: “Tổ trưởng Lý đối với ai cũng như vậy, cổ đừng để trong lòng, chị ta rất khó ở chung với tư cách riêng tư, tâm lý của gái già còn zin không giống với người thường chúng ta, chị ta rất nghiêm khắc trong công ty, cô phải cẩn thận một chút.” “Ừ, tôi biết rồi.”

“Kiều Tâm Duy, cô kết hôn chưa?”

Bà tám là đề tài đời đời bền vững trong văn phòng, Kiều Tâm Duy thẳng thắn: “Con trai tôi đã ba tuổi rồi.”

Hồng Thi làm ra biểu cảm kiểu thật đáng buồn đáng tiếc làm sao, đồng tình nói: “Thì ra là thế, vậy cô càng phải cẩn thận Tề Thiên Đại Thánh, chị ta hết sức soi mói đối với đồng nghiệp nữ không còn độc thân, ví dụ như tôi, đối với đồng nghiệp nữ đã kết hôn sinh con thì càng hơn thế!”

Kiều Tâm Duy khó hiểu hỏi: “Tề Thiên Đại Thánh?” Cô chỉ về hướng Lý Thiến Vi đi khỏi: “Tổ trưởng Lý ư?”

Hồng Thi gật đầu: “Là hàng tồn của hàng tồn đấy, chị ta đã ba mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, vừa thèm muốn vừa ghen ghét chúng tôi, chúng tôi đều lén lút gọi chị ta là Tề Thiên Đại Thánh.” Kiều Tâm Duy cười thành tiếng: “Ha ha, tôi hiểu rồi.” Đang nói, Trịnh Đào lấy trong máy in ra một tờ danh sách mới được tải về từ trang web của công ty, anh ta nói: “Kiều Tâm Duy, những cái này là giấy tờ và quy trình xử lý thủ tục nhậm chức, cô chuẩn bị đầy đủ hết giấy tờ rồi lại đến phòng nhân sự cũng không muộn.”

“Nhưng tổ trưởng Lý nói buổi chiều phải đi mà.” “Buổi chiều đến phòng nhân sự là để nhận cái danh sách này, cô nghe tôi là chuẩn không cần chỉnh đâu, lúc tôi mới vào làm đã bị chị ta hố một lần, đồng nghiệp phòng nhân sự còn trách tôi thêm việc cho họ.” Kiều Tâm Duy cảm kích gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn mọi người.” Cô vui mừng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có một cấp trên khó đối phó, nhưng các đồng nghiệp khác vẫn rất dễ làm việc chung.

Cô cầm văn kiện và quy trình nhậm chức trở lại chỗ ngồi, các thứ khác trên danh sách đều dễ dàng chuẩn bị, nhưng có một phần báo cáo kiểm tra sức khỏe khá phiền phức, còn phải đến bệnh viện kiểm tra. Cô đặt danh sách xuống, mở bìa hồ sơ ra bắt đầu xem tài liệu, khi nhìn thấy trên đầu đề việt bốn chữ “Tập đoàn Viễn Đại”, cô thấy xúc động một cách vu vơ.

Tập đoàn Viễn Đại, chủ cũ của cô đó. Cô chỉ xem sơ sơ, vào đầu năm sau, Thịnh Thế và Viễn Đại sẽ hợp tác xây dựng một cơ sở dữ liệu đọc lớn nhất cả nước, vấn đề hợp tác đã bàn xong, chỉ còn thiếu việc ký hợp đồng, mà nhiệm vụ của cô chính là viết bản kế hoạch cho lễ ký hợp đồng.

Loại kế hoạch kiểu này nhìn thì đơn giản, nhưng thực tế các tầng quan hệ bên trong rất phức tạp. Nghi thức ký hợp đồng của hai tập đoàn lớn phải cực kỳ long trọng, cấp cao cần tham sự của hai tập đoàn, khách quý cần mời, còn cả phóng viên truyền thông, lớn có quy trình của toàn bộ nghi thức ký hợp đồng, nhỏ có trà nước chiêu đãi, bất kể bước nào cũng đều phải chú ý. Loại kế hoạch này không cần kĩ thuật cao siêu gì, nhưng lại rất rườm rà.

Bỗng nhiên, Kiều Tâm Duy phát hiện, trong những tài liệu này cái quan trọng nhất là danh sách nhân viên tham dự lại không có. “Thẩm Ngôn Thanh, cho hỏi... Chỗ tài liệu này có phải thiểu cái gì hay không?” Vẻ mặt Thẩm Ngôn Thanh mờ mịt: “Phần tài liệu này là tổ trưởng Lý mới đưa cho tôi vào buổi sáng, tôi còn chưa kịp xem, thiếu cái gì?”

“Đây là kế hoạch nghi thức ký hợp đồng của Thịnh Thế và Viễn Đại, nhưng không có danh sách nhân viên tham dự bên phía Viễn Đại.”

“Tôi cũng không biết chuyện này, cô phải hỏi tổ trưởng Lý thôi.” “Ừ, được rồi.” Kiều Tâm Duy gom hết can đảm đi gõ cửa văn phòng của Lý Thiền Vi, lại chỉ đi vào có một phút đồng hồ rồi ra rất nhanh.

“Chị ta nói thế nào?”

“Chị ấy nói tôi tự nghĩ cách.” Thẩm Ngôn Thanh thở dài, rất đồng tình với cô: “Haiz, đây là nỗi khổ của nhân viên mới đến mà, vừa đến thì phải nếm mùi cấp trên ra oai phủ đầu.” Cuối cùng, anh ta còn vỗ ngực: “May là phần kế hoạch này giao cho cô, bằng không kẻ gặp họa là tôi rồi.”

Hồng Thi cũng an ủi: “Tâm Duy, cô phải tập quen đi, quen rồi là ổn, Tề Thiên Đại Thánh này thường xuyên như vậy, chị ta coi việc cố ý làm khó dễ người khác là niềm vui.” Kiều Tâm Duy rất bất lực, cũng rất bất đắc dĩ, cô cảm nhận một cách sâu sắc, người giống như Lý Thiền Vi, làm sao có thể trở thành tổ trưởng, làm một lãnh đạo, chẳng lẽ không phải nên có tiêu chuẩn cơ bản nhất là phẩm chất hay sao?

Giang Hạo rất khó hiểu, vì sao ngày đầu tiên Kiều Tâm Duy đi làm đã phải tăng ca, anh làm một bàn đồ ăn ngon chờ cô về, lại chờ được điện thoại của cô nói phải tăng ca. “Ba ơi, sao mẹ còn chưa về ạ?” Ngay cả Tại Hi cũng có ý kiến.

Giang Hạo dỗ dành Tại Hi: “Hi Bảo đói bụng rồi nhỉ? Nào, chúng ta ăn cơm trước, mẹ còn đang làm việc.”

“Nhưng mà làm việc cũng phải ăn cơm mà, mẹ không ăn cơm sẽ bị xỉu.”

Giang Hạo cũng không yên tâm, đành phải nói: “Hi Bảo ăn trước, ăn xong rồi chúng ta mang cơm cho mẹ nhé.”

“Dạ vâng.”

Nếu Chu Tử Duệ vẫn còn ở đó, anh phải tra hỏi cậu ta đàng hoàng xem đây là chuyện gì, sao vừa đến đã bắt người ta tăng ca hả?!

Lúc này Kiều Tâm Duy đang gõ bàn phím, đây là công việc mà cô quen thuộc và còn yêu thích thật lòng, bận một chút cũng không hề gì, quan trọng là cô không muốn vừa vào làm đã để cho Lý Thiền Vixem thường.

Công ty tan làm lúc năm giờ rưỡi, nhưng phòng Kế hoạch có quy định bất thành văn, sau khi tan làm thì mọi người đều sẽ tăng ca khoảng một tiếng, tổ trưởng và thành viên đều giống nhau. Có vài người đã làm xong việc rồi, nhưng vì cấp trên chưa về nên cũng ngại về trước, dần dà thành ra mỗi ngày đều phải tăng ca một tiếng.

Cho nên, khi Giang Hạo ôm Tại Hi xuất hiện ở cửa phòng Kế hoạch, phòng làm việc và hành lang vẫn đèn đuốc sáng trưng. “Mẹ, mẹ ơi.” Tại Hi nhìn thấy Kiều Tâm Duy, vui vẻ gọi to, suốt một ngày không nhìn thấy mẹ, bé rất nhớ mẹ.

Giọng trẻ con trong trẻo phá vỡ sự yên tĩnh trong văn phòng, mọi người sôi nổi ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, ngay cả Lý Thiền Vi mới vừa ra khỏi văn phòng cũng cảm thấy rất tò mò. Kiều Tâm Duy giật mình đứng lên: “Ngại quá, là chồng và con trai tôi.” Cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, có trách cứ, cũng có cảm động: “Giang Hạo, sao anh lại đưa Hi Bảo đến đây?”

Tại Hi dang hai tay nhào về phía cô; “Mẹ, con và ba mang cơm tới cho mẹ mà, mẹ giận ạ?” Kiều Tâm Duy bế con trai lên và nói: “Suyt, Hi Bảo nhỏ tiếng chút nha, mẹ không giận, chỉ là bất ngờ thôi.” Cô dùng ánh mắt chất vấn nhìn Giang Hạo. Giang Hạo đành phải nói: “Hi Bảo nói em không ăn cơm tối sẽ bị xỉu, anh sợ em xỉu ở đây.” “...” Kiều Tâm Duy vừa tức vừa buồn cười, cũng cạn lời.