Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 302

Trên đời thực sự có chuyện người này là khắc tinh của người kia, sự tức giận trong lòng Giang Hạo chỉ chốc lát đã hóa thành khói bay, tan đi nhanh như chớp. Anh khẽ nhún vai, bình thản nói: “Được thôi, như em mong muốn.” “Ừ, vậy mới ngoan, anh và Hi Bảo ngoan như nhau, đưa Hi Bảo đi đánh răng đi, con phải ngủ rồi.” Giang Hạo hiểu ý gật đầu: “Nói cách khác, cơ hội cho anh kể chuyện lại tới nữa rồi.” Anh đứng lên, lập tức đi về phía con trai: “Con trai à, lên lầu với bà nào, hôm nay kể cho con truyện Rùa và Thỏ.”

Tại Hi đang chơi vui vẻ nào chịu ngủ, bé ngồi trên chiếc xe nhỏ ba bánh, cẳng chân giẫm đạp trốn rõ nhanh, miệng2còn vừa kêu to vừa cười “ha ha ha ha”, Giang Hạo đành phải đuổi theo bé khắp phòng khách.

“Ha ha ha ha, ba đuổi không kịp con, đuổi không kịp đuổi không kịp.” “Hi Bảo, con chậm lại cho ba, đừng chơi nữa, chúng ta phải đi ngủ rồi.” Tại Hi cưỡi xe trượt tới phòng ăn, đấu đá lung tung vòng quanh bàn ăn một vòng, lại chạy tới phòng khách. Bé trai ở tuổi này đang ở thời kỳ nghịch ngợm, chuyện càng không cho bé làm thì bé càng phải làm. Kiều Tâm Duy nói: “Hi Bảo, con chạy lung tung như vậy sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm dưới lầu, nghe lời đi.” Tại Hi nhìn mẹ đang nghiêm túc, lại nhìn ba đang vui cười, cũng chỉ yên tĩnh được ba giây đồng6hồ, ba giây sau, bé lại trượt xe chạy khắp nơi như kẻ điên. Tốc độ nhanh sẽ khó nắm chắc phương hướng, đầu chiếc xe ba bánh và trái va phải, Tại Hi ngồi trên xe nhỏ cũng ngã trái ngã phải, nhìn mà khiến người ta hoảng hốt. “A!” Xe nhỏ như bị mất khống chế đập vào kệ trang trí, Tại Hi hét chói tai, giây tiếp theo, tay Giang Hạo nhanh nhẹn tóm được đuôi xe, một hồi sợ bóng sợ gió.

Trái tim Kiều Tâm Duy cũng sắp nhảy ra ngoài, buông đũa chạy lại, hai tay xốc vai Tại Hi lên từ ôm bé từ trên xe xuống, chất vấn: “Con nhìn xem, suýt chút nữa thì gặp rắc rối rồi.” Thấy con không sao, cô thả tảng đá trong lòng xuống, nhưng lửa3giận trong lòng càng tăng lên: “Hi Bảo, càng ngày con càng không nghe lời, trước kia mẹ nói một lần là con nghe ngay, bây giờ nói ba lần cũng không nghe, có phải con cảm thấy mẹ sẽ không đánh con hay không?” Tại Hi chơi đến nỗi đầu đầy mồ hôi, vừa rồi đúng thật là cũng bị dọa sợ, bé le lưỡi, kéo tay ba trốn ra phía sau.

“Con ra đây, đứng đàng hoàng lại.” ba ba ba ba, mẹ dữ quá đi, con trốn, con trốn, con trốn luôn.

Kiều Tâm Duy túm con ra, cô thật sự rất tức giận, từ khi tới Đô Thành, con muốn cái gì thì Giang Hạo cho cái đó, thế là bé có phần to gan ra, mẹ nói cũng không nghe. Mẹ hiền chiều hư con, cô9không muốn làm một người mẹ cưng chiều con.

“Kiều Tại Hi, con đứng đàng hoàng lại, đừng có lắc tới lắc lui, đứng đàng hoàng, có nghe hay không?” Nghe thấy tiếng răn dạy, rốt cuộc Tại Hi đã nhận ra mẹ tức giận thật, bé lau trán, rồi khụt khịt mũi, đôi mắt nhỏ tràn đầy nhút nhát và sợ hãi, cả can đảm ngẩng đầu ưỡn ngực cũng không có. Đương nhiên là Giang Hạo che chở cho con, ôn hòa nói: “Không bị thương là được, đừng nghiêm túc như vậy mà, con vẫn còn nhỏ... Nào Hi Bảo, đi lên lầu với ba.”

Tại Hi vội vàng kéo tay ba: “Anh đừng xen vào, Hi Bảo, con đứng đàng hoàng lại, mẹ còn chưa nói xong.” Bàn tay nhỏ vươn ra của Tại Hi lại rụt4trở về, miệng mếu máo, dáng vẻ đáng thương đó đã sắp khóc rồi: “Mẹ, con sai rồi...” Giọng nói nhỏ như cừu non, khẽ run run. Lúc này là lúc mà mỗi người làm mẹ mềm lòng nhất, Kiều Tâm Duy cũng giống vậy, cô kéo tay con, vẫn hỏi nghiêm túc như cũ: “Tự con nói xem, con đã sai ở đâu?” “Con, con... con không nên chạy nhanh như vậy, sẽ nguy hiểm” “Được, chính con nói ra thì phải nhớ đấy, hôm nay nếu không phải ba con nắm xe lại đúng lúc thì con đã đụng vào đó rồi.” Tại Hi chớp chớp mắt, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, trên mặt vừa là mồ hôi vừa là nước mắt, còn chảy cả nước mũi. Giang Hạo thấy thế, vội vàng bế con lên an ủi: “Hi Bảo không khóc, sau này Hi Bảo phải nghe lời mẹ, đừng chọc cho mẹ giận, đàn ông con trai bị mẹ phê bình vài câu có là cái gì, không khóc không khóc nha.” Ai ngờ Giang Hạo vừa an ủi xong thì Tại Hi lại khóc òa lên, nước mắt nước mũi như tuôn. Kiều Tâm Duy vừa tức vừa bất đắc dĩ nói: “Giang Hạo, anh không thể chiều con như vậy, con bị anh chiều hư đó.”

Giang Hạo lập tức luống cuống chân tay, ôm Tại Hi cố gắng dỗ dành nhưng không ích gì, Tại Hi vẫn khóc oa oa.

“Hi Bảo, con còn khóc thì không cho con tắm bồn bong bóng nữa.”

Vẫn là chiêu này của Kiều Tâm Duy có tác dụng, Tại Hi lập tức ngừng tiếng khóc vang dội, bé bịt lại cái miệng nhỏ của mình lại, giọng nói nghèn nghẹn, vừa thở ra, hai lỗ mũi cùng nhau thổi phồng lên bong bóng nước mũi, thật là vừa tức vừa buồn cười.

Giang Hạo nhân cơ hội nói: “Hi Bảo, chúng ta đi lên lầu tắm bồn bong bóng nhé, tắm xong rồi thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường nghe kể chuyện đi ngủ, mẹ còn chưa ăn cơm, công việc cũng chưa làm xong, chúng ta đừng quấy rầy mẹ, được không?” Tại Hi hiểu chuyện gật đầu, vòng sát vào cổ của ba, ôm thật chặt.

Giang Hạo ôm con trai lên lầu, Kiều Tâm Duy nhìn họ và thở dài thật sâu, quay đầu lại nhìn phòng khách rối tung, trừ lắc đầu thì cô không còn cách nào khác. Cô biết Giang Hạo yêu con, còn có hai ông bà càng chiều cháu đến không chịu được, cái gì cũng theo ý con, hận không thể đưa hết đồ tốt trên đời cho con, sự yêu thương này mang theo nỗi áy náy sâu đậm và đền bù của người nhà họ Giang, yêu thương biến thành cưng chiều, dưới tình huống như vậy, cô càng không thể dung túng cho thằng bé.

“Giang Hạo, xả nước ấm trước, máy sưởi trong phòng tắm đủ ấm rồi hẵng cởi quần áo cho Hi Bảo, bằng không sẽ bị cảm, con đã chảy nước mũi rồi.” Kiều Tâm Duy không yên tâm nói với lên. “Biết rồi, em mau ăn cơm đi.”

Chuyện trong nhà may mà còn có Giang Hạo, nhưng chuyện công việc thì cô chỉ có thể dựa vào bản thân. Cô không rõ vì sao Lý Thiền Vi lại cố ý nhằm vào mình, có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, có lẽ sau này cô đều phải đối mặt với việc Lý Thiến Vi gây khó dễ. Có điều, trải qua quá nhiều trắc trở đã tôi luyện cho cô sự miễn dịch mạnh mẽ, chuyện đau khổ như vậy cũng đã từng chịu đựng được, ngày tháng gian nan như vậy cũng đã vượt qua rồi, cô còn có cái gì phải sợ nữa đây?

Chỉ có người tham lam mới có thể giỏi về mưu mô, chỉ có người hẹp hòi mới không thể hiểu cho người khác. Đổi một góc độ khác ngẫm lại, Lý Thiền Vi rất đáng thương, nhân viên dưới quyền đều có ý kiến với chị ta, trừ năng lực làm việc ra, dường như chị ta không hề được người khác ủng hộ.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Tâm Duy vừa đi vào văn phòng đã cảm nhận được sự đồng tình của những người khác đối với cô, loại ánh mắt này rất rõ ràng. Cô hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng đi đến chỗ ngồi của mình. Còn chưa ngồi nóng mông, Lý Thiến Vi đã ra tìm cô: “Kiều Tâm Duy, lấy bản kế hoạch của cô ra cho tôi xem thử.”

Có thể là chắc chắn sẽ thắng trận, thậm chí Lý Thiền Vi còn không kịp chờ đến khi vào trong văn phòng của mình để nhục nhã cô, mà muốn tất cả mọi người chứng kiến.

Kiều Tâm Duy không nhanh không chậm lấy trong túi ra tất cả tài liệu, cùng với một cái USB: “Tổ trưởng Lý, chị muốn xem bằng máy tính, hay là tôi in ra cho chị xem?” Lúc này, các đồng nghiệp bên cạnh đều rướn cổ nhìn về phía bên này, còn chưa gặp được người mới nào có thể chạy thoát được Lý Thiền Vi làm khó và mắng nhiếc đâu. Lý Thiền Vi khinh thường cười nhẹ, chị ta chỉ cho rằng cô đang kéo dài thời gian: “Vậy in ra cho tôi xem đi, không thiếu một chút thời gian này.”

“Được, xin chờ một lát.”

Chỉ chốc lát sau, máy in bắt đầu làm việc, xoạt xoạt xoạt nhả ra vài trang giấy, các đồng nghiệp đều kiễng chân lên ngó, đều muốn xem cho rõ ràng. Từ đầu đến cuối, Lý Thiền Vi không hề thay đổi sắc thái cao ngạo, trái lại chị ta muốn xem, một người mới lý lịch thường thường trong vòng một ngày một đêm có thể viết ra cái gì.

Kiều Tâm Duy sửa sang lại hai phần, một phần là chồng rất dày, một phần khác chỉ có hai trang khiêm tốn, cô đưa lên và nói: “Tổ trưởng Lý, phần này là bản kế hoạch nghi thức ký hợp đồng mà Viễn Đại đã xác định, tối thừa nhận trong khoảng thời gian ngắn như vậy, tôi không thể viết ra được kế hoạch tỉ mỉ xác thực được, hai trang này mới là thành quả lao động cả ngày hôm qua của tôi. Đối với vài chi tiết trong đây, tôi có thêm một ít bổ sung, tuy rằng đối phương đã xác định rồi, nhưng nếu chị bảo tôi viết kế hoạch lại một lần nữa, tôi nghĩ là chắc chắn chị cũng cảm thấy có chỗ chưa đủ hoàn thiện.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kiều Tâm Duy tự tin tràn đầy mà nói: “Tổ trưởng Lý, mời chị xem.”

Lý Thiền Vi cũng trợn mắt há hốc mồm, nhiều người như vậy chờ xem trò cười của Kiều Tâm Duy, kết quả bây giờ lại biến thành xem trò cười của chị ta. Thật lâu sau, chị ta mới do dự hỏi: “Sao cô có bản kế hoạch này?” Đây là điều chị ta nghi ngờ nhất, người từng cầm thứ này chỉ có mình chị ta, rõ ràng chị ta đã lấy bản thảo và giấy xác nhận đi rồi, sao Kiều Tâm Duy lại có?! Chẳng lẽ là Thẩm Ngôn Thanh sao chép giữ lại một phần? Không thể nào, Thẩm Ngôn Thanh đang làm một vụ khác, anh ta không có năng suất nhanh như vậy.

Kiều Tâm Duy cố tình đè thấp giọng nói: “Trùng hợp ghê, đúng lúc tôi quen biết người ký tên trên giấy xác nhận.” Sắc mặt của Lý Thiền Vi thay đổi.

Kiều Tâm Duy lại nói: “Tổ trưởng Lý, không bằng trước hết chị cứ xem kĩ đi đã? Nếu chị cảm thấy chỗ tôi bổ sung ổn thì thêm vào, bên phía Viễn Đại có tôi chịu trách nhiệm xác nhận, nếu chị cảm thấy không thể được, vậy cứ trực tiếp ký giấy xác nhận là xong. Thời gian khá gấp, chắc là bên Viễn Đại vẫn đang đợi tin tức.”

Lý Thiền Vi nuốt một ngụm nước bọt, Kiều Tâm Duy lại còn tự cho chị ta bậc thang để hạ xuống, một giây đó, đáy lòng chị ta có cảm xúc lẫn lộn. “Tổ trưởng Lý? Tổ trưởng Lý?”

Lúc này Lý Thiền Vi mới phục hồi tinh thần lại: “Được, tôi xem thử trước đã.” Chị ta cầm văn kiện, nhìn thật sâu vào mắt Kiều Tâm Duy, sau đó đi vào văn phòng. Thành viên tổ một sôi nổi xúm lại đây, đặc biệt là Hồng Thi ưa nhiều chuyện: “Wow, lần đầu tiên tôi nhìn thấy sắc mặt của Tề Thiên Đại Thánh từ trắng chuyển thành đen, lại từ đen chuyển thành xanh ấy nha.”

Thẩm Ngôn Thanh tức giận bất bình: “Làm cái gì thế, dằng dai nửa ngày hóa ra chỉ cần chúng ta xác nhận là xong, grừ, Tề Thiên Đại Thánh này chắc chắn là muốn chỉnh tối. Tâm Duy, may mà có cô, bằng không chắc chắn là tôi chịu nạn rồi.”

Kiều Tâm Duy cười xòa: “Tôi nghĩ không phải tổ trưởng Lý muốn chỉnh anh, mà là muốn cho tôi một lần ra oai phủ đầu đấy, đúng thật là tôi đã biết được sự lợi hại của chị ấy rồi.”