Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 305: Chu tử duệ giải vây

Súng bắn chim đầu đàn mà.

Một là Hồng Thi cảm thấy mình bị một người mới chặn họng quá mất mặt, thứ hai là cũng đã sớm có ý kiến đối với Kiều Tâm Duy rồi. Cảm xúc xấu tích lũy càng nhiều, lúc bùng nổ có uy lực càng mạnh mẽ.

“Kiều Tâm Duy, cô có thân phận gì mà nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó? Ý của cô là nói, mấy người đồng nghiệp lâu năm thận trọng và tận tâm chúng tôi, đều đang lãng phí tài nguyên của công ty à?” Kiều Tâm Duy phủ nhận, “Tôi không có ý này, cô đừng có cắt câu lấy nghĩa. Hơn nữa tôi chỉ nói ra chuyện tôi cho là đúng, không liên quan gì2đến thân phận.” “Chuyện cô cho là đúng? Ha!” Hồng Thi khẽ cười, mỉa mai lại, “Cô cho rằng cô là ai hả, chuyện cô cho là đúng thì nhất định là đúng chắc? Mặc kệ nói thế nào, chúng ta ở chung một tổ, khi chúng tôi còn chưa tan làm, không cho cô tan làm.”

Từ đầu đến cuối Kiều Tâm Duy đều lịch sự nhường cô ta ba phần, nói chuyện cũng đều là giọng điệu không tự ti cũng không kiêu ngạo. Nhưng mà Hồng Thi từng bước dồn ép đúng là làm cô hao tâm tổn trí, cô không thể không nói: “Hồng Thi, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không cảm thấy phần tập hợp tin vắn của cô cần tốn mất thời6gian nửa ngày. Nếu tôi không nhìn lầm, cả buổi trưa cô xem tạp chí làm đẹp, bốn giờ mới bắt đầu động tay vào làm tin vắn. Nếu có vừa nghỉ trưa xong là bắt đầu làm, trước khi tan tâm nhất định có thể làm xong. Thế thì còn cần tăng ca hay sao?”

Hồng Thị trừng lớn hai mắt á khẩu không trả lời được, ậm ừ vài câu mới nói: “Ai xem tạp chí làm đẹp, là tôi đang sưu tầm tài liệu, viết tin vắn không cần sưu tầm tài liệu sao?!” Cô ta thẹn quá hóa giận, chỉ vào Kiều Tâm Duy mắng, “Được đó, Kiều Tâm Duy, nhìn không ra là cô mưu mô như vậy, cô đừng tưởng rằng chỉ có7cô có chỗ dựa.”

Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, nếu lại tranh cãi tiếp, như vậy mới làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người, ảnh hưởng đến chuyện thành tích. Cô ôn hòa nhã nhặn nói: “Chỗ dựa? Trước khi vào Thịnh Thế làm tôi cũng không có người quen biết. Tôi được tuyển qua thông báo tuyển dụng, vào làm một cách công bằng, công chính, công khai.”

“Thông báo tuyển dụng? Ai tin hả, cô đi hỏi thử phòng Kế hoạch chúng ta, trừ cô, có đồng nghiệp nào là dưới cấp nghiên cứu sinh không? Một kẻ chỉ tốt nghiệp đại học chính quy như cô mà muốn dựa vào thông báo tuyển dụng để đi làm ở Thịnh Thể, cô không nằm4mơ chứ?!”

Về điểm này, Kiều Tâm Duy cũng rất khó hiểu. Cô cũng rất ngạc nhiên khi bản thân được Thịnh Thế tuyển vào. Lúc nhận được thông báo trúng tuyển, cô cũng rất kinh ngạc. Nhưng mà cô đúng là được thông báo tuyển dụng tuyển vào như vậy, đây là sự thật. Bằng cấp kém một bậc, cộng thêm hơn hai năm làm mẹ toàn thời gian, ít nhiều cô có hơi tự ti. Trong lúc nhất thời cô không tìm được lời nào để phản bác.

Hồng Thi thấy cô không có lời nào để nói, khí thế tăng vọt, vẻ mặt đắc ý. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói nghiêm túc, “Tôi nhìn trúng năng lực lập kế hoạch của6cô ấy, là tôi tuyển cô ấy vào làm.” Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy trưởng phòng Kế hoạch Chu Tử Duệ đang đứng ở cửa, kinh động đến cả ông lớn của phòng Kế hoạch, chuyện lần này quậy lớn rồi đây.

Cùng lúc, Lý Thiền Vi cũng mở cửa đi ra, chị ta nhìn hai người Hồng Thi và Kiều Tâm Duy, hỏi: “Ôn ào nhốn nháo, lần này là làm sao đây?... Trưởng phòng Chu, anh vẫn chưa về à?” Vẻ mặt Chu Tử Duệ rất nghiêm trọng, anh ta bước từng bước đến, cảm giác quanh người có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Anh ta dừng trước mặt Hồng Thi, còn chưa mở miệng hỏi, Hồng Thi cũng đã sợ tới mức run rẩy, “Trưởng... Trưởng phòng Chu.” Chu Tử Duệ nói bằng lời lẽ chính đáng: “Tôi rất may mắn vì có thể tuyển dụng được một nhân viên tuy chỉ tốt nghiệp đại học nhưng năng lực làm việc thực tế rất cao. Mặc dù bằng cấp của Kiều Tâm Duy không bằng những người nào đó, những năng lực làm việc còn tốt hơn so với người nào đó. Người nào đó dùng thời gian đi làm để nói chuyện phiếm, lúc tan tâm thì giành giật từng giây, tôi đều thấy rõ.”

Hồng Thi không dám thở mạnh, Chu Tử Duệ chính là nam thần trong cảm nhận của rất nhiều cô gái ở văn phòng, bao gồm cô ta, cô ta vẫn luôn hy vọng có thể có được sự chú ý của Chu Tử Duệ, cho dù chỉ là một chút nhỏ nhoi. Nhưng mà hôm nay, trước mặt mọi người, cô ta lại bị Chu Tử Duệ nói đến mức chịu không thấu, trong lòng cô ta vừa tức giận vừa hổ thẹn.

Chu Tử Duệ lại nói: “Nếu cần tăng ca tất nhiên sẽ có thông báo trước. Đương nhiên, nếu nhiệm vụ trong ngày của người nào đó chưa làm xong mà cần phải tăng ca, công ty cũng sẽ không phản đối. Tôi chưa từng nghe nói tan làm đúng giờ lại là sai. Tổ trưởng Lý.” Anh ta đột nhiên hướng lời nói sang Lý Thiền Vi.

Lý Thiền Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, “Vâng, trưởng phòng Chu.” “Về việc tăng ca hay không tăng ca, tốt nhất về sau nên rõ ràng một chút, lúc cần tăng ca thì tăng ca, lúc không cần tăng ca thì đừng lãng phí tài nguyên của công ty.” “Vâng.” Làm cấp dưới của Chu Tử Duệ nhiều năm, Lý Thiền Vi chưa bao giờ nhìn thấy Chu Tử Duệ nổi cơn giận lớn thể. Có điều cô Hồng Thi này, chị ta cũng nhìn rất lâu rồi. Ngại cô ta có quan hệ với Phó tổng giám đốc nên chị ta vẫn luôn không dám làm gì cô ta. Chu Tử Duệ nhìn Hồng Thi, cuối cùng ném ra một câu, “Chỉ có người hiệu suất thấp mới cần phải tăng ca.”

Chu Tử Duệ nói xong thì bỏ đi, các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, có người âm thầm trầm trồ khen ngợi, có người cảm thấy may mắn, cũng có người kêu lên mệt mỏi.

Kiều Tâm Duy biết ơn anh ta từ đáy lòng, người trưởng phòng này cô không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng có thể thấy được, đây là một cấp trên rất tốt.

Hồng Thi uất ức đến mức chảy nước mắt. Lúc cô ta vừa mới vào Thịnh Thế cũng rất phản cảm việc tăng ca, không rõ vì sao mỗi ngày phải tăng ca. Nhưng thời gian lâu rồi, sự tò mò và bất mãn của cô ta đã bị đồng hóa. Thay vào đó, cô ta đã quen mỗi ngày tăng ca, cũng quen sau năm giờ mới tập trung làm việc. Rất nhiều người đều có thói trì hoãn, rõ ràng có thể làm việc xong sớm, lại kiểu gì cũng phải để đến lúc cuối cùng mới làm. Tới giờ tan tầm mới bắt đầu bận bận rộn rộn giành giật từng giây, làm ra vẻ vừa bận vừa mệt vừa chăm chỉ, cho rằng như vậy là sẽ được cấp trên công nhận và đánh giá cao. Lý Thiền Vi nhìn hai cô, Kiều Tâm Duy mang vẻ thản nhiên như không, túi đã đeo lên trên vai, chuẩn bị đi về. Còn Hồng Thi, khóc như hoa lê dính mưa, kẻ mắt bị nhòe, mascara lem ra, nước mắt chảy xuống đều là màu đen.

Lý Thiền Vi khẽ mừng thầm, không ngờ dạy dỗ Hồng Thi, vẫn là nhà phúc của Kiều Tâm Duy, chị ta nói: “Hôm nay muộn rồi, sáng mai sẽ mở họp, hôm nay ai làm xong việc rồi thì tan làm, chưa làm xong thì làm xong rồi hãy tan làm.” Cuối cùng, chị ta còn bổ sung một cầu, “Các tổ trưởng ở lại thêm giờ, mọi người làm xong việc cần được từng tổ trưởng xét duyệt, sau khi đạt tiêu chuẩn mới có thể tan làm. Nhiệm vụ trong ngày cần phải hoàn thành trong ngày. Được rồi, giải tán cả đi, nên làm gì thì làm đó.”

Mệnh lệnh của Lý Thiền Vi khiến cho rất nhiều đồng nghiệp không rõ lý do tăng ca bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra, tổ trưởng Lý cũng không đòi một hai phải tăng ca, mà là đang giám sát nhân viên hoàn thành nhiệm vụ. Mà nhân viên thì cảm thấy cấp trên cũng chưa về, sao mình lại không biết xấu hổ mà về được. Dần dà như vậy, hình thành quy định bất thành văn mỗi ngày tăng ca một tiếng, đây là một vòng tuần hoàn ác tính.

Thật ra, thân là tổng tổ trưởng, Lý Thiền Vi có thể giải thích. Tuy nhiên, chính bản thân chị ta là một người cuồng công việc, đã có người chịu tăng ca với chị ta, vừa náo nhiệt vừa có thể gia tăng thành tích, hà tất phải đi nói rõ ràng?!

Rất nhiều năm qua, không ai dám phá vỡ quy định này. Mỗi khi có nhân viên mới khơi ra, sẽ có nhân viên cũ đè xuống, từ từ nhân viên mới thành nhân viên cũ, lại cùng những người khác cùng nhau đè ép nhân viên mới.

Đây cũng là một vòng tuần hoàn ác tính.

Trong sảnh làm việc lập tức hiện ra trạng thái phân hóa hai cực: các nhân viên đã hoàn thành công việc vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đạc tan làm, mà các nhân viên chưa hoàn thành công việc, đọc nhanh như gió, múa bút thành văn. Hồng Thi khóc lóc la hét: “Kiều Tâm Duy, lần này tôi nhớ kĩ rồi, chúng ta chờ xem, xem cuối cùng là cô thắng hay là tôi thẳng.”.

Kiều Tâm Duy thở dài, kết quả xấu nhất chính là mình bị đá ra khỏi bộ phận. Công việc mất thì lại tìm thôi, còn có thể thể nào nữa? Cô dửng dưng cười nhẹ, khuyên giải an ủi: “Cô vẫn nên đi vào toilet rửa cái mặt trước đi.” Nhưng điều này trong mắt Hồng Thi, lại là một sự nhục nhã cực lớn, “Cô... Kiều Tâm Duy, cô đợi đó, tôi sẽ nói cho chú ba của tôi, cô đợi đó!” Nói rồi, Hồng Thi khóc lóc chạy về phía toilet, trang điểm be bét rồi, không có mặt mũi gặp ai nữa.

Thẩm Ngôn Thanh vẫn luôn không gia nhập cuộc chiến nói với vẻ mặt thoải mái: “Ôi cha, tổ trưởng Lý trả lời tài liệu được thông qua, tôi cũng phải tan làm rồi, hiếm khi được nghỉ sớm như vậy. Kiều Tâm Duy, về cùng nhau nhé.”

“Được thôi.”

Trịnh Đào giơ tay nói: “Còn tôi nữa, tôi cũng có thể về rồi.” Bởi vì đã qua giờ tan tầm, đồng nghiệp ở các phòng ban khác đều đã về gần hết, thang máy cũng không chen chúc, “Kiều Tâm Duy, trước kia cô thật sự không quen trưởng phòng Chu à?” Có đồng nghiệp tò mò hỏi. Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Thật sự không quen biết mà. Trương Vĩ ở phòng quảng cáo và Trần Tiểu Quân ở phòng tài chính được tuyển vào cùng thời gian với tôi. Thi viết, phỏng vấn, thi vòng hai, tôi đều gặp bọn họ. Nếu mọi người không tin có thể đi hỏi.”

Thẩm Ngôn Thanh nói: “Ai da các đồng nghiệp, mọi người khỏi phải nghi ngờ. Kiều Tâm Duy vào tổ Kế hoạch hơn nửa tháng nay, tôi cảm nhận được sâu sắc nhất. Nhiệm vụ trong tổ một chúng tôi thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với trước kia đó. Mọi người xem tôi này, trước kia tôi đều là người về cuối cùng.”

Trịnh Đào cũng nói: “Đúng vậy, Hồng Thi chỉ làm mấy việc đơn giản, mấy vụ lớn đều đè lên đầu tôi và Ngôn Thanh. Kiều Tâm Duy quả thực chính là vị cứu tinh của chúng tôi.”

Tâm trạng hôm nay giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, phập phà phập phồng. Kiều Tâm Duy từ việc bị đồng nghiệp ngúng nguẩy, chuyển thành được đồng nghiệp khen ngợi, khỏi nói trong lòng vui vẻ biết bao nhiêu.

“Đúng rồi, người chống lưng cho Hồng Thi là Phó tổng giám đốc Cát Quân, Cát Quân là chú ruột của cô ta. Ngày thường cả tổ trưởng Lý cũng không dám làm gì Hồng Thi. Kiều Tâm Duy, cô phải cẩn thận một chút nhé.” Thẩm Ngôn Thanh nhắc nhở.

Trái lại Kiều Tâm Duy không lo lắng, còn cùng các đồng nghiệp bông đùa, “Không sao, cùng lắm thì bị đuổi việc sau đó lại đi tìm việc một lần nữa, một công việc thôi mà.” Lại có đồng nghiệp nhiều chuyện hỏi: “Kiều Tâm Duy, nhà cô không có khoản vay mua nhà sao? Con trai cô không còn nhỏ, đi học cũng cần tiền. Bây giờ nuôi một đứa trẻ, chi tiêu không nhỏ đâu.”