Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 309: Mẹ chồng nàng dâu là kẻ địch trời sinh

Trẻ con cảm sốt là chuyện bình thường, trước đây Hi Bảo cũng từng bị sốt. Những lần trước, thằng bé còn có thể cuộn tròn trong lòng mẹ, không ngừng la hét khó chịu, hoặc là dứt khoát khóc to. Đâu giống như bây giờ, không nói tiếng nào mà cứ ngủ mê man, gọi cũng không dậy, lay cũng không có phản ứng.2Kiều Tâm Duy sở trán của bé, nóng đến mức không dám chạm tay vào. Trên đầu và trên người không có chút mồ hôi nào, mồ hôi ra không được, sốt cao sẽ không giảm.

Chỉ đợi có năm phút, nhưng cô cảm thấy giống như trải qua năm năm dài. Cô không thể không bế Hi Bảo qua tìm y tá. “Cô y tá,6tình hình của con tôi không ổn, có thể cho chúng tôi vào trước được không? Cô nhìn đi, trông thằng bé thế này có phải bị lên cơn co giật không?”

Y tá an ủi một câu không lạnh không nóng, “Lên cơn co giật không phải như vậy, tâm trạng của cô tôi hiểu, nhưng xin cô không nên lo lắng quá.” “Nhưng mà,7nhưng mà...” Kiều Tâm Duy sốt ruột đến mức sắp khóc. “Đã giúp cô đăng kí số thứ tự rồi, hôm nay rất đông người, bác sĩ cũng không thể phân thân ra được. Cô nhìn người ta đang chờ kia, cô vội, người ta cũng vội.” Lòng Kiều Tâm Duy nóng như lửa đốt nhưng lại bị đẩy trở về. Đại sảnh và hành4lang toàn người là người, có rất nhiều trường hợp cả một nhà vây quanh một đứa bé, cô ôm Hi Bảo muốn ngồi cũng không có chỗ. Cô lấy di động ra, lại thử gọi điện thoại cho Giang Hạo một lần nữa, vẫn tắt máy như cũ. Giang Hạo, rốt cuộc anh làm sao vậy? Tại sao mỗi lần bọn em cần anh6nhất lại không tìm được anh?! Cô bất lực vô cùng, rơi vào đường cùng đành phải gọi đến nhà họ Giang. Ở nhà họ Giang, Lâm Thái Âm nghe máy. “A lô, ai vậy?” Kiều Tâm Duy cũng không để ý nhiều đến thế, nói thẳng vào chủ đề, “Mẹ, Hi Bảo phát sốt. Bây giờ con đang ở bệnh viện nhi, nhưng mà quá đông người, không biết phải đợi bao lâu.” “Cái gì?!” Lâm Thái Ấm giật nảy cả mình, “Làm sao con không báo với mẹ sớm một chút, giờ các con đang ở đâu vậy?” “Đang ở đại sảnh của khoa cấp cứu ạ.” Lâm Thái Ấm quả quyết nói, “Được, mẹ sẽ liên hệ với viện trưởng ngay lập tức, con đợi ở yên đó, mười phút sau mẹ đến.”

“Vâng.” Kiều Tâm Duy thoáng an lòng một chút. Mặc dù quan hệ giữa cô và mẹ chồng không tốt, nhưng vào những lúc kiểu này, một câu của mẹ chồng giống như một viên thuốc an thần.

Vừa cúp điện thoại được một phút, trên loa phát thanh đã gọi tên, “Giang Tại Hi, Giang Tại Hi.” Kiều Tâm Duy nghe thế, nhanh chóng ôm con trai đến. “Ở đây, chúng tôi ở đây.” Trước quầy của y tá có hai bác sĩ mặc áo khoác trắng đang đứng. Cô cũng không biết xưng hô với họ như thế nào, “Bác sĩ, mau khám cho con tôi, thằng bé vẫn đang phát sốt.”

Y tá nhận ra Kiều Tâm Duy, cầm tờ danh sách cô vừa điền nói: “Không phải hai người là Kiều Tại Hi à? Cùng tên không cùng họ.” “Là cùng một người.” Trong giây phút này, Kiều Tâm Duy không rảnh rỗi để đi giải thích rốt cuộc Hi Bảo họ gì, cô trực tiếp nói với bác sĩ. “Ông nội thằng bé là Giang Chí Trung, bà nội thằng bé là Lâm Thái Âm, Giang Hạo là cha của thằng bé.”.

Hai người đàn ông chạy xuống không phải ai khác, chính là giám đốc của bệnh viện nhi và chủ nhiệm của khoa Cấp cứu. Giám đốc vừa nhận được điện thoại của Giang Chí Trung thì nhanh chóng đến đón người. Hai người cho nhau một ánh mắt, chắc là không nhầm đầu, chính là đứa bé này.

“Cô là cô Giang phải không?”

“Phải phải phải.” “Xin chào, nhanh đi theo tôi.” Giám đốc tự mình mở đường dẫn hai mẹ con vào phòng khám bệnh.

Kiều Tâm Duy không thể không thừa nhận xã hội này quá thực tế. Một cuộc điện thoại đã khiến hai mẹ con cô được nhận sự tiếp đón như khách quý, hoàn toàn khác biệt như trời với đất.

Giám đốc, chủ nhiệm, chuyên gia, đều đến phòng khám bệnh, vây quanh Tại Hi kiểm tra một lượt. Kiều Tâm Duy lùi lại phía sau, loáng thoáng nghe các bác sĩ thảo luận. Sốt cao bốn mươi độ, nhịp tim tăng nhanh, hôn mê nhẹ, môi trắng bệnh,... Kiều Tâm Duy nghe mà lòng quặn lại. Nếu như có thể, cô sẵn sàng thay Hi Bảo chịu tất cả khổ cực và tra tấn.

Hi Bảo bị cởi sạch quần áo, chỉ phủ vải bông trên bụng. Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ chuyên khoa, mỗi y tá đảm nhận nhiệm vụ của mình, người lấy máu thì đi lấy máu, người giảm nhiệt độ thì giảm nhiệt độ. Các cô không ngừng dùng nước ấm lau người cho Hi Bảo, hết lần này đến lần khác. “Mau cầm đến khoa xét nghiệm, sau mười phút tôi muốn nhìn thấy kết quả. Các cô tiếp tục giảm nhiệt độ bằng phương pháp vật lý cho thằng bé. Nếu nửa tiếng sau nhiệt độ cơ thể vẫn không giảm, thì hẵng cho uống thuốc hạ sốt... Nước có thể lạnh hơn một chút, hơi ấm là được, còn cả miếng dán hạ sốt nữa, mau cầm miếng dán hạ sốt đến...”

Trong phòng khám rất tất bật, Kiều Tâm Duy dựa lưng vào tường, yên lặng đứng đấy. Lúc này, cô không bước lên gây thêm phiền phức. Bọn họ là nhân viên chữa bệnh chuyên nghiệp nhất. Cô nhìn Hi Bảo mãi, nhìn bé nằm đó chịu khổ chịu tội. Cô vẫn luôn dạy con trai, không thoải mái chỗ nào, chỗ nào bị đụng đau, nhất định phải nói cho mẹ biết, tuyệt đối không nên sợ bị mắng bị phạt mà giấu giếm. Hi Bảo cũng nghe lời, hễ thấy hơi không thoải mái là bé sẽ nói ra, có thể chịu được thì cười nói với cô, không thể nhịn nổi thì khóc lóc nói với cô. Nên buổi sáng hôm nay, có rất yên tâm đi làm, bởi vì Hi Bảo không nói với cô có chỗ nào không khỏe. Một lát sau, Giang Chí Trung và Lâm Thái Ấm chạy đến. Nói mười phút thì đúng mười phút. Vừa nghe Hi Bảo phát sốt, hai ông bà già đến nhanh hơn ai hết.

Giang Chí Trung cất giọng hơi run hỏi: “Tình hình của cháu tôi thế nào?” Giám đốc nói: “Lão Thủ trưởng, ngài đừng sốt ruột, chúng tôi đang giúp thằng bé giảm nhiệt độ bằng phương pháp vật lý.” Lâm Thái Âm: “Ôi chao Hi Bảo ngoan của bà, tại sao lại nghiêm trọng đến mức như vậy? Giám đốc, thằng bé không sốt đến bại não gì đó chứ?”

Giám đốc: “Kết quả xét nghiệm đã có, là bị nhiễm virus bình thường, yên tâm. Nếu giảm nhiệt độ bằng phương pháp vật lý không có hiệu quả rõ rệt, cho thằng bé uống một ít thuốc hạ sốt, đợi ra mồ hôi một lúc là có thể hạ sốt. Những trẻ con phát sốt dễ dàng tái đi tái lại, hôm nay vẫn nên ở lại bệnh viện thì an toàn hơn.”

Giang Chí Trung: “Được, nghe ông sắp xếp.”

Sắp đến giờ tan học ngày thường của Hi Bảo, Giang Hạo mở máy. Vừa mở đã thấy vô số cuộc gọi nhỡ của Kiều Tâm Duy, lúc ấy anh mới thấy lòng bất an.

“A lô bà xã, sao vậy?”

Kiều Tâm Duy tức đến mức muốn hộc máu, “Anh làm cái gì mà bây giờ mới mở máy? Hi Bảo bị sốt, cô giáo Trương gọi điện thoại cho em.” “Bị sốt? Bây giờ thế nào? Em và con đang ở đâu?”

“Bệnh viện nhi.” “Anh đến ngay.” Nhiệt độ cơ thể của Hi Bảo đã từ từ hạ xuống, nhưng vẫn còn hâm hấp sốt. Uống thuốc hạ sốt xong, cả người bé đều ra mồ hôi, người cũng tỉnh táo lại, vừa tỉnh dậy là la hét đòi mẹ mớm nước. Lâm Thái Âm nhìn cháu trai bình thường hoạt bát hiểu động giờ ỉu xìu, đau lòng biết bao. Bà đi đến đầu giường, quan tâm hỏi: “Hi Bảo, nói cho bà biết chỗ nào không thoải mái?”

Hi Bảo chớp mắt mấy cái, lông mi ẩm ướt làm ánh mắt của bé trong sáng hơn. Bé chỉ đầu, chỉ mũi, lại chỉ miệng, nói chuyện cũng yếu ớt. “Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này.”

“Nhóc con đáng thương, vậy Hi Bảo nói cho bà nội biết cháu muốn ăn cái gì, bà nội đi làm cho cháu.” Hi Bảo nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng bé xíu đều tăm tắp. “Đùi gà to.” Kiều Tâm Duy bị con trai chọc cười. “Nhắc đến đùi gà là con lại sướng rơn. Không được, chờ khỏi bệnh rồi mới ăn đùi gà được, bây giờ chỉ có thể ăn gì đó thanh đạm thôi.”

“Ừm... Dạ vâng ạ.” Đôi mắt nhỏ sáng ngời lập tức ảm đạm đi khá nhiều.

Lâm Thái Ấm nói: “Vậy bà nội nấu cháo gà cho cháu, thanh đạm, còn có dinh dưỡng. Kiều Tâm Duy, con ra ngoài với mẹ một chút.” Lúc ấy Kiều Tâm Duy không để trong lòng, chỉ cho rằng mẹ chồng dặn dò chút chuyện chăm sóc Hi Bảo đêm nay, cô đi theo mẹ chồng ra ngoài. Ai ngờ, vừa ra khỏi phòng bệnh, mẹ chồng đã bắt đầu hỏi tội một cách công khai.

“Cô đi làm từ khi nào?”

“Từ sau Tết Nguyên đán, gần một tháng rồi ạ.” Lâm Thái Âm trừng mắt nhìn cô, chất vấn: “Kiều Tâm Duy, nhà chúng tôi không thiếu tiền, cô đi làm cái gì chứ? A Hạo cho cô không ít tiền để tiêu mà, sao cô không ở nhà chăm sóc cho Hi Bảo thật tốt mà chạy đi làm để làm cái gì?”

“Mẹ, ban ngày Hi Bảo đến nhà trẻ, chỉ cần đưa đón là được rồi, huống chi Giang Hạo cũng ở nhà.”

“Nhìn xem nhìn xem, có người làm mẹ như cô sao, có người mẹ nào không có trách nhiệm như cô không? Con trai ruột của mình còn không quan trọng bằng mấy đồng tiền dơ bẩn đúng không? Dù sao A Hạo cũng là đàn ông, nó có công việc của nó, công việc của nó không cần thông báo với cô.”

Kiều Tâm Duy lập tức cảm thấy vừa uất ức vừa khó chịu. Trong hoàn cảnh này, cô không muốn cãi nhau với mẹ chồng, “Mẹ, con vào trong Hi Bảo.” Ai ngờ, Lâm Thái Âm di chuyển một bước chặn cửa lại, “Thế nào, không còn lời nào để nói hả? Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Kiều Tâm Duy, cô đừng tưởng rằng A Hạo đón cô về là có thành trời rồi. Tôi cho cô biết, không có ai làm vợ và làm mẹ như cô.”

“Mẹ, con không muốn cãi nhau với mẹ.”

“Tôi nói với cô mấy câu thì cô không kiên nhẫn nổi nữa. Nếu cô có thể chăm sóc A Hạo và Hi Bảo thật tốt, cô muốn đi làm cái gì thì làm cái đó, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Cô từ chức đi, nhà họ Giang chúng tôi không thiếu mấy đồng tiền lương kia của cô.”

Lòng Kiều Tâm Duy run lên. Câu nói này của mẹ chồng Giang Hạo cũng từng nói. Nhưng mà, từ trong miệng Giang Hạo nói ra là tình yêu thương và nuông chiều vô hạn, mà từ trong miệng mẹ chồng nói ra, là sự khinh thường và khinh bỉ vô tận..

Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào mẹ chồng, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Mẹ, con tôn trọng mẹ nên gọi mẹ một tiếng mẹ. Con chỉ muốn nói, thứ nhất, công việc của con là tự do của con. Thứ hai, không ai có thể yêu con của con bằng chính con cả.” Không nói nhiều, nhưng từng chữ một đều rất sâu sắc. Giây phút này, ánh mắt Kiều Tâm Duy rất gai góc. Sau khi trải qua rất nhiều lần nhẫn nhịn, bánh bao cũng có gai. Lâm Thái Âm lập tức bị ánh mắt của cô làm ngẩn ngơ, nhất thời nói không nên lời. “Tâm Duy, mẹ” Giang Hạo ba chân bốn cẳng chạy đến, “Hi Bảo đâu?” Lâm Thái Ấm ra hiệu bằng mắt với Kiều Tâm Duy, cảnh cáo cô ngậm miệng lại. Kiều Tâm Duy im lặng lùi ra sau một bước, không nói gì cả. “Hi Bảo ở bên trong, con mau vào xem con trai con đi.” Lâm Thái Âm mở cửa, dẫn Giang Hạo vào trong, trước khi quay người vẫn không quên lườm Kiều Tâm Duy và nói nhỏ một câu. “Từ chức, có nghe chưa?!”

Kiều Tâm Duy không có lời gì để nói. Mẹ chồng không hề trách móc Giang Hạo đến muộn, thay vào đó bà ta bực mình chuyện cô ra ngoài đi làm. Một mặt, cô biết ơn sự sắp xếp đúng lúc của mẹ chồng, một mặt khác lại chán ghét sự cay nghiệt và ích kỷ của bà. Đương nhiên, mẹ chồng không phải đối xử với ai cũng cay nghiệt, trái lại, bà là một người rất nhiệt tình và rất hào phóng. Nhưng chỉ riêng đối với cô con dâu là cô, bà tỏ ra cay nghiệt mười phần.

Mẹ chồng nàng dâu là kẻ địch trời sinh, lời này không sai một chút nào.