Lý Thiền Vi vẫn lúng ta lúng túng. Chị ta không phải là một người yếu thể chịu thua. Trước đây thấy những đồng nghiệp nữ kia giả vờ đáng thương hàng có sự đồng tình trước mặt Chu Tử Duệ, chị ta coi mấy cô gái đó như bị bại | liệt. Bệnh thì tìm bác sĩ, chán thì tìm bạn bè, đến công ty phát bệnh động kinh gì hả?! Chị ta xem thường loại phụ nữ này, nên chị ta cũng sẽ không trở thành loại phụ nữ mà mình chán ghét và xem thường đó.
Kiều Tâm Duy cứng rắn kéo chị ta đi theo Chu Tử Duệ, đến nơi đỗ xe, cô kéo cửa ghế phụ ra nhét Lý Thiền Vi còn đang do dự vào, khoái chí nói, “Nhà tôi ở gần công ty, rất gần, đưa tôi về nhà trước đi.” Chu Tử Duệ2cũng có ý định này. Đã nói đưa chị dâu về, không thể để anh Hạo chờ lâu quá. “Được, vừa khéo tôi muốn về công ty lấy một tập tài liệu. Thiền Vi cô không ngại chờ một chút chứ?” Anh ấy gọi chị là Thiền Vi, lược bỏ họ gọi thẳng tên, cảm thấy thân thiết hơn nhiều. Nhưng thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến chị không bộc lộ vẻ mặt vui sướng ra, bề ngoài vẫn dửng dưng như cũ. “Được ạ, tiện thể tôi cũng trở về văn phòng một chuyến.”
Kiều Tâm Duy ngồi ở hàng ghế sau thực lòng cạn lời. Cô đã giúp đến mức này, tại sao tổ trưởng Lý còn chậm hiểu thế?! Trưởng phòng Chu cũng thật là, đàn ông đầu đất tiêu chuẩn, bên cạnh có một người phụ nữ thầm mến mình lâu như vậy, chẳng lẽ anh6ta không phát hiện ra được một chút nào sao? Kiều Tâm Duy nhìn hai người, một người chỉ lo lái xe, một người chỉ lo nhìn bên ngoài cửa sổ, cô cũng sốt ruột thay bọn họ. Thế là cô đề nghị: “Hai sếp à, bình thường hai người bận rộn công việc như vậy, hiểm khi được tan ca sớm như hôm nay, tại sao không thư giãn một chút?” “Cuối năm bận.” Hai người đồng thanh trả lời, rất ăn ý, nói xong còn liếc nhìn nhau. Chỉ với cái liếc mắt này, Kiều Tâm Duy có thể kết luận chắc chắn hai người này có mờ ám. Cô cũng là người từng trải, trước đây sau khi cô và Giang Hạo kết hôn có một quãng thời gian mập mờ. Cái kiểu ánh mắt này, cô hiểu. Cô lại nói: “Quanh năm suốt tháng đều bận7rộn, khi nào mới hết bận được? Trước đây ở chỗ tôi đi làm, người bận rộn chính là nhân viên cấp thấp, sếp đều rất rảnh rỗi.” Lý Thiến Vi đáp: “Tôi nghĩ lắm, có thật cô đã từng làm ở Viễn Đại hay không đấy. Các sếp ở Viễn Đại đều bận còn hơn bọn tôi.”
“Ha ha, ý tôi là đơn vị tôi làm việc sau này cơ. Ở Lâm Châu, là một thị trấn nhỏ của Giang Nam, nhịp sống còn lâu mới nhanh bằng Đô Thành, rất nhẹ nhàng, rất dễ chịu.”
“Đó là do cô tốt số.”
“...” Câu này khiến Kiều Tâm Duy không có lời nào để phản bác. Không trách người ta được, người ta đâu biết những chuyện cô đã trải qua kia. Bây giờ cô sống rất tốt, nhưng cũng là cô được tái sinh sau khi đã trải qua bao trắc4trở.
Chu Tử Duệ luôn tập trung lái xe chợt mở miệng, vừa mở miệng là đã nói đỡ rất rõ ràng, “Cô cũng không hiểu rõ cô ấy, làm sao cô biết trước đây cô ấy không trải qua nhiều khó khăn chứ?”
Lý Thiến Vi bực tức trong lòng. Chị rõ ràng đã nhận ra, Chu Tử Duệ bênh vực như vậy, cái gì cũng giúp Kiều Tâm Duy, nói bọn họ không có quan hệ đặc biệt, đến chị cũng không tin.
Khách sạn cách công ty rất gần, cách nhà Kiều Tâm Duy cũng rất gần, mới lái xe khoảng mười phút đã đến. “Trưởng phòng Chu, dừng ở cổng là được rồi, cảm ơn anh.” “Đưa cô vào luôn, không tốn thêm thời gian là mấy.” Nói xong, Chu Tử Duệ đã lái xe vào.
Lúc đầu Kiều Tâm Duy định nói bảo vệ gác cổng của khu nhà6này rất nghiêm ngặt, xe bên ngoài muốn đi vào phải điền vào bảng đăng ký, rất phiền phức. Nhưng cô thấy Chu Tử Duệ lái xe đến gần, thanh chắn xe tự động mở, cô rất đỗi tò mò. Nhớ trước đây Hi Bảo bị bắt cóc ở nhà ga, Cảnh Thượng chở cô đến đây, cô nói tìm Giang Hạo mà bảo vệ không tin. Một hai phải là Giang Hạo tự mình gọi điện thoại xác nhận mới được. Cảnh Thượng vừa nóng ruột vừa tức, cứng đầu lái xe xông vào. Sau đó vẫn do Giang Hạo ra một giải quyết việc này.
Cho nên bây giờ, Chu Tử Duệ có thể đi qua mà không bị ngăn cản, cô thật sự rất kinh ngạc.
“Trưởng phòng, anh sống ở đây hả?” Chu Tử Duệ hiểu sự tò mò trong lòng cô, cười đáp: “Tôi thường đến đây, anh cả của tôi ở đây.” “À, hóa ra là vậy, thảo nào, ấy, phía trước rẽ trái, nhà tôi ở trong tòa nhà này.” “Ừ.” Chị dâu, chị không nói em cũng biết rồi. Lý Thiến Vi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng không xa phía trước, nằm ở vị trí trung tâm của toàn bộ khu vực, xung quanh đều là vườn hoa, cách rất xa các tòa nhà khác, lấy ánh sáng rất tuyệt. Hơn nữa, có thể sở hữu một căn hộ ở đây, không chỉ có tiền, còn phải có quyền. Chị đã nhìn kĩ, lúc vừa mới vào, người đứng gác đều là cảnh vệ cầm súng. Chị xem xét Kiều Tâm Duy một lần nữa, có một người chồng quyền thế như vậy, hẳn là cô ấy sẽ chướng mắt Chu Tử Duệ. “Tới rồi, dừng ở chỗ này đi, cảm ơn nhé”. “Đừng khách sáo, cô đã nói suốt đường đi rồi.”
“Ha ha, Trưởng phòng, tổ trưởng, thứ hai gặp lại, cuối tuần vui vẻ.” Kiều Tâm Duy xuống xe, còn cố tình nháy mắt với Lý Thiền Vi. Lý Thiền Vi chỉ xấu hổ vẫy vẫy tay với cô. Giang Hạo chờ ở nhà rất lâu rồi. Nếu không phải chăm sóc con trai, anh đã sớm đi đón cô. Cửa vừa mở ra, anh đã sốt ruột đón đầu, “Tâm Duy, mệt muốn chết rồi phải không? Nào nào, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.” Anh ân cần nhận túi xách trong tay cô, giống như cô vợ nhỏ, “Ngồi xuống, anh đấm bóp chân cho
em.”
Kiều Tâm Duy được cưng chiều mà hốt hoảng, mới về đến nhà đã được đối xử như nữ hoàng, cô thầm cảm thấy bất an, “Anh sao thế, làm sai chuyện gì rồi hả?” “Trời đất chứng giám, có ngày nào anh không hầu hạ em như thế đâu?” Giang Hạo quỳ một chân xuống đất, đặt chân cô lên trên chân mình, cẩn thận mát xa, sức lực và kỹ thuật hết sức tiêu chuẩn.
“Con trai đầu anh?”
“Mấy ngày nay thằng bé không đi nhà trẻ, bài tập bị bỏ lỡ, lúc này đang luyện chữ trong phòng đọc sách.”
“Ha ha, con trai của em quá ngoan, bớt lo. Đúng rồi, nhà trẻ sắp nghỉ đông thì phải?” “Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng.” Kiều Tâm Duy cảm thán nói: “Sướng quá, khi nào em mới có thể nghỉ đông đây?!” “Hà, nếu em đồng ý không đi làm thì ngày nào cũng đều được nghỉ, anh có thể nuôi em.” Kiều Tâm Duy rút lại cái chân càn rỡ của mình, ngồi thẳng dậy, cô nhìn Giang Hạo, hỏi rất đột ngột: “Ông xã, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền?”
Giang Hạo vẫn giữ tư thế nửa quỳ như cũ, giống như một nô lệ bé nhỏ nằm ở bên chân cô, chờ có sai việc bất cứ lúc nào, “Anh cũng không biết, dù sao không để cho hai mẹ con em đói đâu.” Anh thành thật đáp, anh thật sự không biết mình có bao nhiêu tiền vốn và cổ phiếu, số lượng khá khổng lồ, anh chưa từng tính cẩn thận bao giờ. Về việc cho A Nặc vay 30 triệu, Kiều Tâm Duy không phải keo kiệt nên đi so đo, mà thật sự chỉ tò mò anh kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, cô nói: “Lần trước đến quán cà phê của A Nặc, em muốn hỏi là, anh...”
“Tay em sao lại bị thương?!” Giang Hạo kinh ngạc kêu lên, cắt ngang câu hỏi của cô. “Không sao đâu, nổi bọng nước mà thôi.” “Đừng động đậy, để anh xem thử.” Giang Hạo cẩn thận từng li từng tí gỡ băng dán cá nhân trên tay cổ ra, rồi xem xét kĩ. Đối với vết thương, anh rành rẽ hơn cô nhiều, nên cũng có nhiều tiếng nói hơn, “Thế này không được, dính nước là sẽ bị nhiễm trùng, vết thương cũng chưa rửa sạch sẽ, lỡ đâu bị nhiễm khuẩn sẽ không hay.” Kiều Tâm Duy hơi xem thường, “Có nghiêm trọng như vậy không?”. “Lại đây, anh xử lý giúp em một chút.” Nói đoạn, Giang Hạo kéo cô đi vào toilet, mở tủ sau tấm gương, rồi lục tung lấy ra hòm thuốc, nhíp, kéo, bông gòn, gạc, băng dán, tất cả đều lấy ra. “Không muốn sau này chịu tội thì nghe lời anh, nhìn một chút, mới đầu sẽ hơi đau. Có muốn bể cái ghế vào cho em ngồi không?”
Khi đó, Kiều Tâm Duy vẫn còn xem nhẹ, “Không đến mức đó đâu, vết thương nhỏ ấy mà, không cần.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc, vết thương nhỏ ấy mà.” Cô cường điệu lặp đi lặp lại câu vết thương nhỏ ấy mà, vết thương nhỏ ấy mà.
Giang Hạo mở bàn tay của cô ra và đặt trên bồn rửa tay, sau đó một tay cầm nhíp, một tay cầm kéo, cắt hết những vết bẩn dính chặt vào da thịt và phần da bị hư tổn. Đó là thịt đó, là thịt sống ở trên tay đó. Dù anh có cẩn thận mấy thì nhíp cũng sẽ kẹp đến thịt, có nhẹ nhàng mấy thì kéo cũng sẽ cắt đến thịt, bởi vì da liền thịt. Anh muốn cắt hết những mảng da bị bong đi, ít nhiều đều sẽ đụng tới thịt, đụng tới thịt sẽ chảy máu. Đó là thịt sống đó!!!
Kiều Tâm Duy run rẩy một lúc. Cô há to miệng, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra. Tuy nhiên một câu “Đau thì kêu lên, đừng chịu đựng” của anh lại khiến con xúc động muốn kêu la của cô bị đè nén trở lại, không kêu nữa. Không phải chỉ cần nhìn thôi sao, cô có thể nhịn được, nhịn!
Đối với Giang Hạo mà nói, xử lí vết thương kiểu này chỉ là chuyện nhỏ, vài ba động tác là làm xong. Bôi thuốc sát trùng lên trên, rồi dùng băng gạc quẩn lại, hoàn thành.
“Đã nói với em là sẽ hơi đau rồi.”
“Cái này gọi là hơi đau?” Kiều Tâm Duy khẽ gầm lên giận dỗi.
“Ở trong quân đội, cái này cũng không được xem là bị thương.”
Kiều Tâm Duy không có sức để phản bác. Cô đã từng đến doanh trại huấn luyện, biết lời anh không sai. Cũng có thể là cuộc sống dạo gần đây của cô quá thoải mái, người cũng trở nên khó chiều, bị thương chút xíu đã cảm thấy khó có thể chịu nổi. Đổi lại là trước kia, thái rau cắt phải tay gì đó, cô đều chẳng rên một tiếng.
Giang Hạo thấy cô kìm nén đến mức trán rịn mồ hôi, anh cũng đau lòng, nửa ôm lấy cô và nói: “Được rồi mà, anh hôn một cái là hết đau ngay.”
“... Em không phải là trẻ con lên ba, anh đừng có dùng chiêu này dỗ em.” Cô đẩy ngực anh ra, thật sự rất đau, cô rầu rĩ nói: “Công lao của em lớn như vậy, đáng lẽ phải thưởng tiền cho em. Kết quả là sếp chỉ đưa em về nhà, thật không công bằng. Dùng tiền tài tầm thường đập chết em đi có được không?”
Giang Hạo ra sức gật đầu, “Ừ, anh phải tìm sếp của em nói chuyện đàng hoàng, đây là tai nạn lao động đấy.” “Thôi đi, anh đừng đột ngột đến chỗ làm gây sức ép làm em thêm phiền là em đã cảm ơn anh rồi.” “Anh muốn làm chỗ dựa cho em, không cho người khác ức hiếp em mà.” “Khụ khụ, cảm ơn, không cần.” Hai người đấu khẩu anh một câu em một câu, sớm đã quên béng vụ ba mươi triệu kia mất rồi.