Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 320

Hi Bảo bắt đầu hát, vừa hát vừa múa, “Đất nước chúng ta là vườn hoa, hoa trong vườn rất đẹp, ánh sáng ấm áp chiếu lên chúng ta, trên mặt ai cũng tươi cười hớn hở..” Sau đó hai ông bà nội vẫn đưa bé đi, thứ nhất là vì bé đang trong kì nghỉ đồng, còn Kiều Tâm Duy phải tiếp tục đi làm; thứ hai là vì cô thật sự cần một không gian riêng để bản thân phát tiết những cảm xúc bị đè nén mấy hôm nay.

Về việc có đi hay không, cô chỉ hỏi Giang Hạo một vấn đề, “Không phải anh thì không được sao?”

Mà câu trả lời của Giang Hạo là, “Không cần nhất thiết2là anh, không phải trong quân không có ai. Tuy nhiên, so với việc mang theo cảm giác áy náy vì tham sống sợ chết, không bằng để anh chết thì hơn.”

Cô nghĩ, cô sẽ mãi mãi không quên nét mặt và biểu cảm lúc Giang Hạo nói câu “Không bằng để anh chết”. Cô biết, nếu cô ép anh ở lại, có lẽ anh sẽ miễn cưỡng đồng ý, nhưng từ nay về sau anh chỉ sống như một cái xác không hồn. Đó không phải là người cô yêu, càng không phải người ba mà Hi Bảo cần.

Cho nên sau này, cô không nói một câu nào về việc của quân đội nữa.

Trời tối dần, Kiều Tâm Duy mơ màng nhìn7điện thoại, lại một ngày nữa trôi qua, không biết bây giờ Giang Hạo đang làm gì, còn ở Đô Thành hay không. Cô đứng dậy đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh kiếm đồ ăn. Vừa mở ra cô đã sững người, trong ngăn mát có khoảng hai mươi chiếc sủi cảo, gói rất tỉ mỉ, xếp thẳng hàng, có thể nhìn ra nhân bánh rất đầy đặn, có nhấn cải trắng và thịt, cũng có nhận rau hẹ và thịt. Cô lại mở ngăn đông ra, bên trong có hai túi sủi cảo to, gần một trăm cái, đủ để cô ăn một thời gian.

Thì ra nửa đêm hôm qua anh bận rộn trong nhà bếp để làm cái này, suốt1đêm qua anh đều không ngủ. Giây phút này, nước mắt của Kiều Tâm Duy rơi như mưa, đau đớn khóc thành tiếng. Cô cho rằng mình đã đủ kiên cường, cô cho rằng mấy năm nay đã khiến lòng dạ của cô đủ lớn mạnh, nhưng chỉ cần gặp Giang Hạo, sức phòng ngự của cô vẫn vỡ hết.

- --- “Em đừng làm việc quá sức, trong nhà không có chỗ nào cần em phải gánh vác cả, em chỉ cần làm hết giờ là được rồi, nghe chưa?” --- “Thẻ ngân hàng của anh ở đâu thì em đã biết rồi, ôi, cái thẻ kia làm cũng như không, em cũng không dùng, đều để ở đó cả.”

Lời dặn của Giang Hạo7không ngừng quanh quẩn bên tai, anh cũng biết lần này đi là lành ít dữ nhiều, cho nên mới dặn dò cô như giao phó lần sau cuối. Thì ra, điều đau khổ nhất trên đời, không phải phản bội hay lừa dối, mà là chia lìa nhưng không thể làm gì được.

Đối với thân phận vợ của quân nhân này, ban đầu cô mờ mịt, sau đó là bài xích, thậm chí là căm ghét, nhưng đến bây giờ lại là chấp nhận và thấu hiểu. Suốt quá trình này, cuối cùng cô đã cảm nhận được, vinh dự của quân nhân là do đất nước trao cho, mà tính mạng của quân nhân cũng là của đất nước. Tất cả0đều là số mạng, không phải do con người. Mà việc duy nhất cô làm được bây giờ là chăm sóc bản thân thật tốt, nuôi nấng con thật tốt, hiếu thảo với ba mẹ, đợi Giang Hạo chiến thắng trở về, cho dù lúc trở về là người, hay là tro.

Sáng sớm, Kiều Tâm Duy đến công ty, vừa bước vào sảnh lớn trong khu làm việc của phòng Kế hoạch đã nghe Hồng Thi nói mỉa, “Ui, bà mẹ nổi tiếng của tổ chúng ta cuối cùng đã xuất hiện, có mặt mũi thật, xem công ty như nhà mình, muốn thì đến, không muốn thì chẳng thấy bóng dấu.”

Đúng là Hồng Thi, ỷ có người chú làm Phó tổng chống lưng, mới rụt vòi được mấy ngày, bây giờ lại thừa cơ bắt đầu kiêu ngạo. Kiều Tâm Duy không rảnh để ý tới tranh đấu nhỏ trong văn phòng, cho nên luôn mang thái độ mặc kệ với Hồng Thi, nhưng với cấp trên, cô nghĩ mình vẫn nên đưa ra một lời giải thích. Vì vậy, cô đến phòng làm việc của Lý Thiền Vi.

“Vào đi.”

Cô mở cửa đi vào, “Tổ trưởng Lý.”

Lý Thiền Vi ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt dĩ nhiên không tốt, “Cô còn biết đi làm à? Cô tưởng việc kịp thời phát hiện âm mưu của Tào Trạch Khải ở khách sạn là lập công lớn nên làm lơ quy định cơ bản của công ty hả?”

“Không, mấy hôm nay nhà tôi có việc.”

“Nhà ai không có việc riêng chứ? Nhưng cũng không thể im hơi lặng tiếng chơi trò mất tích như cô.” “Tôi xin lỗi.”

Lý Thiền Vi thở dài nói, “Thôi, trưởng phòng Chu đã nói trước với tôi rồi. Kiều Tâm Duy, lần sau cô không đi làm thì nói cho tôi biết trước được không? Tôi mới là cấp trên trực tiếp của cô!”

“Vâng, thành thật xin lỗi chị.” “Bổ sung giấy xin nghỉ phép cho tôi đó, ra ngoài làm việc đi.” Lý Thiền Vi vứt một chồng tài liệu qua, “Trước khi tan làm nộp cho tôi.” “Vâng.” Kiều Tâm Duy không tự giải thích nữa, cứ để công việc làm cô tê liệt đi. Lúc ấy, cô cũng không dư sức để nghi ngờ, tại sao Chu Tử Duệ biết nhà có xảy ra chuyện, cô chưa nói với Chu Tử Duệ mà.

Một khi đã bận rộn, thời gian sẽ trôi qua khá nhanh. Lúc nhàn hạ, cô không quên lướt web xem tin tức mới, nhưng những tin tức chính thức tuyên bố ra ngoài vốn không có bất kỳ cái nào dính dáng tới hành tung của Giang Hạo. Giang Hạo từng nói, có rất nhiều tin tức phải trải qua sàng lọc mới được tuyên bố. Cái gì nên phát, cái gì không nên phát đều phải qua xét duyệt. Cho nên chuyện người bên ngoài biết đến thật ra chỉ là phần nổi của tảng băng thôi.

Nguyễn Tấn gửi tin nhắn WeChat đến – “Có xem tin tức, A Hạo tắt máy, tôi nghĩ chắc tôi đoán được chuyện gì đã xảy ra. Định gọi hỏi em tình hình nhưng sợ ảnh hưởng đến em. Gần đây em thế nào?” Kiều Tâm Duy gõ một hàng chữ, gõ rồi xóa, xóa rồi gõ, gõ rồi lại xóa, cuối cùng cô chỉ gửi đi hai chữ --- “Rất ổn.”

Nguyễn Tân đang họp nhưng nội dung cuộc họp rất chán, anh cũng không chú ý nghe, đọc tin trả lời của cô, anh có thể cảm nhận được sự chua xót và bất đắc dĩ của cô từ hai chữ này. Anh trả lời lại một chữ, “Ừ”.

Nguyễn Tấn trượt màn hình điện thoại, đọc tin tức, về vụ bị đánh lén cũng không có tiến triển thực tế nào, chỉ có chính khách nào đó đưa ra lời bình nào đó thôi. Sắp tới cuối năm, tầm mắt của quần chúng từ từ chuyển sang mùa Tết truyền thống vui vẻ. Nhưng năm nay, đối với nhà họ Giang đã xác định sẵn là không thể nào ăn Tết vui được.

Ngày đi làm cuối cùng, lúc nghỉ trưa, Lý Thiến Vi gọi Kiều Tâm Duy ra cầu thang, ngoài nhân viên vệ sinh phải đi quét dọn mỗi ngày, cơ bản không ai khác tới đây cả. Vì vậy, Kiều Tâm Duy đoán rằng chắc chắn Lý Thiên Vi muốn nói chuyện của Chu Tử Duệ.

“Tổ trưởng Lý, sao thế?”

Lý Thiền Vi nhìn ra cửa, luôn có vài ba người đi ngang qua, chị lầm bầm rồi kéo Kiều Tâm Duy đi xuống hai tầng nữa mới nói, “Cô cũng biết bí mật của tôi rồi, thế cô thành thật nói cho tôi biết, có phải cô đã quen biết với Chu Tử Duệ từ trước không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu, “Tôi xin thề, lúc phỏng vấn xin việc là lần đầu tiên tôi gặp trưởng phòng Chu.” Muốn ngất thật, sao lại hỏi vấn đề này? Không lẽ lời cô nói không đáng tin vậy à?

“Tin đồn về cô và trưởng phòng Chu bay đầy trời, cô không biết à?”

“Tôi có thể làm gì đây? Tôi gặp ai cũng phải nói mình không có quan hệ gì với trưởng phòng Chu, người ta sẽ không nói bậy nữa ư?” Chuyện này cô cũng rất bất đắc dĩ, cũng không biết sao những tin đồn đó lan truyền ra nữa.

Lý Thiền Vi lại nói, “Trưởng phòng Chu còn định mời các đồng nghiệp đi ăn để giải thích chuyện này.” “Không phải cuối năm công ty mới nhân viên đi ăn tất niên à?” “Không, cơm tất niên là tối mai, lần này là trưởng phòng Chu mời riêng, tối nay.” Kiều Tâm Duy cảm thấy độ phức tạp đã vượt quá mong muốn, thì ra cũng không phải bạn an phận làm việc thì có thể giữ mình nguyên vẹn, “Thế bây giờ chị hỏi tôi là có ý gì?” “Tôi cảm thấy trưởng phòng Chu đối xử với cô không bình thường.”

“... Đừng đoán bừa được không tổ trưởng Lý? Tôi có chồng con rồi.” “Cô là nhân viên mới vào, vẫn đang trong thời gian thử việc, bỏ bê công việc không lý do quá ba ngày sẽ bị đuổi, nhưng trưởng phòng Chu bảo cô đã báo với anh ấy, xin khấu trừ vào số ngày phép năm. Người khác không biết nhưng tôi biết, cô chưa từng xin anh ấy đúng không?”

Kiều Tâm Duy không biết nói gì, cái này nằm ngoài dự đoán của cô. “Không chỉ thế, trước kia cũng vậy. Lúc cô mới vào công ty, trưởng phòng Chu cố ý bảo tối để ý cô, cho nên lúc ấy tôi cứ cho rằng hai người đã quen nhau lâu rồi. Kiều Tâm Duy, tôi tin cô không có gì với trưởng phòng Chu, nhưng cô dám bảo đảm là anh ấy không có ý gì với cô không?”

“Chuyện này... chị nên đi hỏi trưởng phòng Chu mới đúng, tôi đâu biết gì.”

Nhìn ánh mắt vô tội của Kiều Tâm Duy, Lý Thiền Vi cảm thấy mình đang cố tình gây chuyện. Chị đã che giấu bí mật lâu như vậy, không ôm hy vọng gì hết, là sự cổ vũ của Kiều Tâm Duy mới làm chị đốt cháy lên hy vọng với Chu Tử Duệ. Nhưng tình hình trước mắt làm chị cũng không nhìn rõ.

Phụ nữ dù giỏi cỡ nào, khi gặp phải tình yêu, chỉ số thông minh đều sẽ là số âm. Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ nói, “Tổ trưởng Lý, nếu không thì thế này, tối nay tôi tìm cơ hội thử anh ấy?”

“Thử? Cô cũng bảo cô đã có chồng con, cô còn thử anh ấy? Không hay đâu. Cô nên tự trọng chút đi.”

“.” Đầu Kiều Tâm Duy đầy vạch đen, “Tổ trưởng Lý, chị nghĩ đi đâu thế? Ý của tôi là nếu có cơ hội, tôi có thể hỏi dò thử xem.”

Lý Thiến Vi cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vẫy tay, “Được, được, tôi lại nói.” “Um.”

Đến bữa tiệc tối, chỉ mình phòng Kế hoạch, ba bàn tròn lớn đầy người, ban đầu ai cũng rất gò bó. Nhưng sau ba ly rượu thì cả đám đều thả lỏng. Thẩm Ngôn Thanh yếu ớt giơ tay lên, “Trưởng phòng, sang năm tôi muốn giải quyết một việc cá nhân, anh có thể cho tôi thêm vài ngày nghỉ không?” Chu Tử Duệ khéo đưa đẩy, đáp: “Giải quyết nội bộ, mọi người cùng đi cùng về không phải là được à? Tôi sẽ cho hai bao lì xì, cậu yên tâm.” Mọi người cười vang, Trịnh Đào trêu, “Tôi muốn báo cáo, tôi muốn báo cáo, hôm qua Thẩm Ngôn Thanh tỏ tình với em gái Trương ở phòng Nhân sự, bị từ chối.” Mọi người lại cười vang, Chu Tử Duệ hỏi, “Em gái Trương tốt đấy, cậu cũng tốt mà, sao lại từ chối? Cần tôi đi nói giúp không?”