Kiều Tâm Duy nhất thời không nhịn nổi, nhào tới bế con trai lên, nước mắt ào ào trào ra, “Cục cưng, mẹ cũng nhớ con, con ở nhà ông bà nội có ngoan không thế?” “Ngoan ạ, con học chơi cờ với ông nội, ông nội còn khen con thông minh nữa đó. Bà nội, bà làm chứng cho cháu, có đúng không? Bà mau nói cho mẹ cháu biết đi.” “Đúng đúng đúng, Hi Bảo nhà chúng ta ngoan nhất.” Lâm Thái Âm nhìn dáng vẻ không hăng hái của Kiều Tâm Duy thì không kìm được phải lắm mồm, “Thôi được rồi, sao tự nhiên lại khóc? Mới mấy ngày không gặp thôi mà. Đã làm mẹ rồi, đừng có làm ra vẻ như vậy được không?”
Hi Bảo buồng cổ của cô ra, thấy nước mắt trên mặt cô thì bắt đầu chê cười, “Mẹ khóc2nhè, mẹ khóc nhè.”
Kiều Tâm Duy dụi mắt, cười khẽ, “Không khóc nữa, là do con nhớ con trai quá. Từ khi bé sinh ra đến nay, trước giờ đều chưa từng tách xa con mà.” Lâm Thái Âm cảm thán nói: “Loại tâm trạng này mẹ hiểu được, haiz, đừng khóc, đang Tết nhất, khóc cái gì? Này, mặc quần vào cho Hi Bảo rồi xuống dưới chơi đi.”
“Vâng.” Trong nhà có trẻ con đúng là tốt, ngôi nhà nặng nề này chính là nhờ có trẻ con nên mới có tiếng cười nói vui vẻ. Tất cả lực chú ý của mẹ chồng đều đặt trên người cháu, nên sẽ không gây rầy rà với cô, cả ba chồng vẫn luôn buồn bã ở thư phòng, cũng bởi vì nghe tiếng cười vui của cháu mà đi xuống dưới. Trẻ con cái gì cũng không biết, chơi7đến lúc vui nhất lại nhắc một câu, nếu có ba chơi cùng thì tốt. Sau đó tất cả mọi người đều im lặng rất lâu, chỉ có bé vẫn chơi rất hào hứng.
Hi Bảo đạp xe càng ngày càng thuần thục, ở phòng khách và phòng ăn đạp tới đạp lui cũng sẽ không đụng vào đồ đạc. Thím Lý đi ngang qua, bé còn có thể né được.
Giang Chí Trung nhìn cháu trai càng ngày càng nhanh nhẹn, cười nói: “Chờ trời ấm áp lên, tháo bánh xe nhỏ ở phía sau đi, mang ra ngoài đạp.” Lâm Thái Ấm: “Ông già, ông lại nói bậy, tháo bánh xe nhỏ kia đi không phải Hi Bảo sẽ ngã sao? Không được không được, ông ít đưa ý kiến dở hơi đi.”
“Ngã mấy cái mới biết chạy mà, nào có ai học đạp xe mà không ngã?! Con1trai nuôi cẩn thận quá như vậy làm gì?”
“Bây giờ Hi Bảo còn nhỏ, chờ lớn thêm một chút, tất nhiên sẽ biết.”
“Đủ lớn rồi, Á Hạo cũng học đạp xe ở tuổi này.” Lâm Thái Âm vừa nghe là giận sôi máu, “Ông đừng có nhắc A Hạo với tôi. Lúc A Hạo ở tuổi này, một năm ông trở về không ở được đến năm ngày. Hiếm khi trở về một chuyến lại dạy nó đạp xe, nó còn chưa học được ông đã đi rồi. Nhưng nó cứ muốn đạp xe, đi ra ngoài một ngày mà ngã bầm hết cả người, trở về trốn trong chăn không cho tôi phát hiện, cái này ông biết chắc?”
Giang Chí Trung hít vào thở ra một cách nặng nề, không nói chuyện nữa, đối với đứa con trai này, ông có quá nhiều áy náy.
Lâm Thái Âm vừa7mở miệng là không dừng lại được, bà nói: “Vốn dĩ A Hạo kế thừa sự nghiệp của mẹ ông cũng rất tốt, nhưng ông một hai phải bắt A Hạo đi theo con đường của mình, từ nhỏ đã không coi là con người. Ông còn nhớ chuyện kỳ nghỉ hè năm nó mười tuổi không? Ông kéo nó vào quân doanh nhất hai tháng, trở về tôi cũng không nhận ra đây là con trai mình nữa. Vốn dĩ là một thằng bé trắng nõn sạch sẽ, trở về thì thành một đồng than đen. Nó gọi tôi mẹ ơi, tôi mới nghe ra được đây là giọng con trai mình. Ông thì trái ngược, còn xụ mặt mắng nó quá kém, làm ông mất mặt. Khi đó nó mới mười tuổi thôi, nó có thể làm cái gì?!”
Hi Bảo thấy bà nội cứ nói mãi, bèn0chạy tới ngồi trên đùi bà nội, bàn tay nhỏ vòng lên cổ bà, dỗ dành hỏi: “Bà nội, bà làm sao vậy ạ?”
Lâm Thái Âm ôm lấy Hi Bảo và nói: “Bà nội không sao, chỉ nhớ con trai của bà thôi.” “A? Con trai của bà nội không phải là ba cháu sao? Cháu cũng nhớ ba, đã mấy ngày đều không nhìn thấy ba đâu.”
Giang Chí Trung sầm mặt, trong lòng không yên, gợn sóng phập phồng. Lâm Thái Âm cũng không muốn nói nữa, bể Hi Bảo lên: “Đi nào, bà nội chơi xếp gỗ với cháu nhé.” “Vâng ạ, xếp một cây cầu to hơn, cao hơn ngày hôm qua.” Kiều Tâm Duy yên lặng đứng dậy, đi qua đẩy chiếc xe nhỏ của Hi Bảo đến bên cạnh, ngôi nhà này vốn chỉnh tề đến mức hơi trống vắng, hiện giờ chỗ nào cũng bày đồ chơi của Hi Bảo, xe hơi nhỏ, xe đạp, ván trượt, xe đồ chơi, quả thực có thể lập thành một đoàn xe.
Cô nhìn Giang Chí Trung, thấy được sự áy náy trong mắt ba chồng. Cô biết, ba chồng gửi gắm sự nghiệp mình chưa hoàn thành được vào Giang Hạo, mà tất cả yêu thương chưa trao được cho Giang Hạo đều dành hết cho Hi Bảo. “Ba, đừng nghĩ quá nhiều, mẹ chỉ là lắm mồm thôi.” Giang Chí Trung đương nhiên hiểu, ông dời đề tài: “Ngày hôm qua chiến hữu cũ của ba mang đến một cây nhân sâm. Lúc con về chúc Tết cầm theo cho bà con tẩm bổ sức khỏe.” “Không cần đâu ạ, ba để lại cho mình đi.” “Ba không thiếu, mấy thứ này nhiều quá ăn không hết, để lâu cũng không tốt, con cầm đi đi.”
Kiều Tâm Duy không tiện từ chối nữa, “Dạ được ạ, cảm ơn ba.” Đang nói, cô bỗng nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào, buồn nôn, cô vội vàng đứng lên nói, “Ba, con vào toilet cái đã.” Cô cúi đầu chạy thẳng vào toilet, nôn mửa một trận vào bồn cầu, nôn ra hết đồ đã ăn. Thím Lý nghe tiếng động, không yên tâm đi vào xem cô, “Bị làm sao thế?” Kiều Tâm Duy nôn xong thì thoải mái hơn: “Ăn no quá rồi, nôn ra vừa hay có chỗ chứa bữa tối.”
“Hai là cô ăn đồ hỏng rồi chăng?” “Không đâu, thím Lý thím yên tâm, sủi cảo của thím không hỏng đầu, là cháu ăn no quá, thật đấy.”
Thím Lý là người từng trải, nghi ngờ đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Tâm Duy, không phải cô lại có chứ?”
Khéo làm sao, lời này để Lâm Thái Ấm vừa bước vào nghe được, “Có rồi?” Phản ứng đầu tiên của Lâm Thái Âm chính là, “Đừng đi làm nữa, dọn về đây ở, tiện chăm sóc.”
Kiều Tâm Duy dở khóc dở cười, đành phải giải thích, “Mẹ, không phải...” Cô kéo ống tay áo của thím Lý, để thím Lý làm chứng giúp, “Là ban nãy con ăn nhiều sủi cảo thôi, con ăn ba mươi cái nên no quá.”
Thím Lý gật đầu nói: “Dạ, cô ấy cũng ăn được thật đấy, ngày mai chắc là không đủ ăn rồi. Tôi còn phải gói thêm mấy cái, tôi đi đây.” Thím Lý nhân cơ hội chuồn đi, Lâm Thái Âm hơi không cam lòng bảo: “Để phòng ngừa lỡ đâu, phải kiểm tra cho rõ, nếu như có mà tưởng không có, con còn làm theo ý mình như vậy, một người thì phải làm sao?!”
Kiều Tâm Duy thỏa hiệp, không muốn tranh luận mãi với mẹ chồng ở phương diện này. Cũng chỉ là kiểm tra thôi mà, kiểm tra cũng tốt, tất cả mọi người đều yên tâm, “Dạ, có điều việc này cũng không vội. Hôm nào đó đi ra ngang qua tiệm thuốc, mua một que thử kiểm tra là được rồi.”
Lâm Thái Âm không tỏ thái độ, xoay người đi. Nhưng mà, bà đi thẳng đến phòng bếp nói: “Thím Lý, ngày mai lúc thím đi mua thức ăn tiện thể mua luôn que thử thai về, hai cái nhé.”
Đầu Kiều Tâm Duy đầy vạch đen, “Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Cô rất muốn ho ra máu, loại chuyện này mà lồ lộ như vậy có thật sự ổn không? Chẳng qua, cảm xúc của Lâm Thái Ấm rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, còn kéo Hi Bảo hăng hái hỏi, “Hi Bảo, cháu có muốn có người làm bạn không? Cháu muốn em trai hay là em gái? Bảo mẹ cháu sinh thêm một đứa em gái được không? Hai anh em cùng nhau lớn lên, như vậy không còn gì tốt hơn.” Kiều Tâm Duy bẩn loạn quá, cô cũng ngại đi ra ngoài. Buổi tối, hai mẹ con ngủ ở biệt thự nhà họ Giang, tất nhiên là Hi Bảo ngủ cùng với mẹ. Đây vốn là phòng của Giang Hạo, từng được sửa chữa. Ngoại trừ nguyên cả bức tường có giá sách kia còn đó, những chỗ khác đều đã sửa lại.
Vốn đầu giường còn đặt bức ảnh của Tiểu Thiên Ái, bây giờ đã không còn, giường lớn màu be kiểu châu u, được phủ nệm trăm hoa đua nở, thoạt nhìn rất thoải mái. Cô nghĩ rằng cái này có lẽ đều do một mình mẹ chồng ôm việc, | bởi vì Giang Hạo tuyệt đối sẽ không bao giờ chọn loại nệm có màu sắc và hoa văn kiểu này, anh ghét màu sắc sặc sỡ.
Hi Bảo đã rửa mặt xong, nằm trong chăn lật cuốn truyện cổ tích, còn chốc chốc lại hỏi một câu, “Mẹ ơi, khi nào mẹ xong ạ, con muốn nghe kể chuyện.” “Sắp rồi sắp rồi, không phải đang đánh răng đây sao?” Kiều Tâm Duy vừa đánh răng, vừa nhìn mình trong gương, mấy ngày mất ngủ liên tiếp làm quầng thâm mắt đều tăng thêm. Cũng không biết là do ánh đèn, hay là bản thân như thế, cô tự thấy sắc mặt mình hơi vàng vọt. Cô nói với chính mình, Kiều Tâm Duy, không sao hết. Ngày tháng khó khăn hơn đều đã chịu được. Không có gì tệ hơn so với hiện giờ, sau này sẽ chỉ có càng ngày càng tốt hơn. Tuy nhiên nhắm mắt lại, cô vẫn sẽ tưởng tượng đến giờ phút này Giang Hạo gặp phải cảnh khó khăn. Hình ảnh tối đen mơ hồ không ngừng thoảng qua trước mắt cô. Cô nghĩ Giang Hạo có thể đang nhịn đói, có thể bị trúng đạn chảy máu, càng chảy càng nhiều...
“Mẹ ơi, mẹ chậm quá à, xong chưa ạ?”
Tiếng Hi Bảo thúc giục ngắt ngang suy nghĩ của cô, cô tăng nhanh tốc độ, lau khô mặt, vội vàng đi ra ngoài, “Tới rồi, Hi Bảo muốn nghe kể chuyện gì đây?” “Cái này, cái này.” Cô cầm lên xem, Hồng quân trường chinh. Đây... đây nào phải sách cho trẻ em? Không phải đang xem truyện cổ tích sao, Hồng quân trường chính là truyện cổ tích
“Hi Bảo, mẹ kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ cho con được không?” “Không muốn, con muốn nghe cái này. Ngày hôm qua ông nội kể được một nửa thì ông ngủ mất rồi. Hôm nay con muốn nghe xong.” “..” Kiều Tâm Duy hết cách, con trai lớn rồi, đã có chủ kiến, thích cái gì không phải do cô quyết định nữa rồi, chỉ là quyển sách này dày như vậy, ba ngày ba đêm cũng kể không xong đâu.