Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 327

“Kiểm tra ngay.” Lâm Thái Âm nhìn cô nói, “Trên đó ghi nước tiểu lúc sáng sớm tốt nhất, bây giờ con lập tức kiểm tra đi, xong rồi nói cho mẹ kết quả.”

“Mau đi đi, bây giờ kiểm tra là tốt nhất, hai phút chứ mấy, mau lên.” Kiều Tâm Duy bị hành vi lúc nhát lúc dạn này của mẹ chồng làm cho thật sự không nói nên lời. Cô bất đắc dĩ cầm hộp vào toilet. Đọc hướng dẫn ngoài hộp, thụ thai bảy ngày là có thể kiểm tra ra. Thử tính thời gian, Giang Hạo đi vừa vặn đã bảy ngày.

Sẽ không thật sự trúng số chứ? Cô lấy que thử thai bên trong ra. Kiểm tra thì kiểm tra, không tin cái đồ quỷ này. Thời gian từng giây từng2phút trôi qua. Cô ngồi ở trên bồn cầu, đôi mắt dán chặt vào ô biểu hiện trên que thử thai. Lâm Thái Ấm sốt ruột chờ, ở bên ngoài thúc giục, “Xong chưa? Kết quả còn chưa ra sao? Cũng đã năm phút đồng hồ rồi.” Kiều Tâm Duy rầu rĩ đáp một câu, “Dù sao cũng phải để con có thời gian cởi quần chứ ạ.” Cô thở dài, thấp giọng nói vọng ra bên ngoài, “Xong rồi xong rồi.” Cô đi ra ngoài, giao que thử thai cho mẹ chồng, “Một vạch, không có.” Lâm Thái Âm nhìn chằm chằm hồi lâu, không cam lòng nói: “Con có thử cẩn thận không? Còn một cái nữa, thử lại một lần xem.” “Không cần đâu ạ, cái này rất nhạy, không có là không7có, thử lại cũng giống vậy thôi.” “Sao lại không có chứ, con cũng buồn nôn mà.”

“Mẹ, thật sự là bởi vì con ăn no quá mới nôn ra, còn có mang thai hay không tự con có cảm giác mà.” Kiều Tâm Duy hết cách, đúng lúc lôi Giang Hạo ra, “Mẹ, mẹ cảm thấy Giang Hạo sẽ làm con mang thai trong tình huống chưa biết

bản thân còn có thể trở về hay không sao?” “Phì phì, con nói gì vậy, cái gì không biết bản thân còn có thể trở về hay không? A Hạo nhất định có thể trở về!” Nhìn ánh mắt kiên định của mẹ chồng, Kiều Tâm Duy đột nhiên rất đau lòng, bởi vì Giang Hạo mà đau lòng, bởi vì người mẹ này mà đau lòng. Cô1nghĩ, nỗi khổ trong lòng mẹ chồng sẽ không ít hơn so với cô. Cả hai là hai người phụ nữ đồng bệnh tương lân. “Dạ, A Hạo nhất định có thể trở về.” Cô cũng nói một cách chắc chắn, “Mẹ, con thật sự không mang thai.” “Ôi, sao lại không có chứ...” Lâm Thái Ấm vẫn không thể chấp nhận sự thật này, nhìn chằm chằm vào que thử thai, chờ mong vạch đỏ thứ hai có thể xuất hiện.

Kiều Tâm Duy khuyên nhủ: “Mẹ, thời gian còn sớm, mẹ về lại phòng ngủ thêm đi.” Lâm Thái Âm yên lặng bước đi, trong tay vẫn cầm que thử thai, chưa từ bỏ ý định chờ đợi vạch đỏ thứ hai.

Đóng cửa phòng lại, lưng Kiều Tâm Duy dựa vào mặt sau cánh cửa.7Không thể nói là thất vọng, bởi vì căn bản không ôm hy vọng, nhưng trong lòng vẫn có một ít mất mát nho nhỏ. Nếu mang thai, đó cũng là chuyện tốt. Cô sẵn lòng sinh con ra, nuôi nấng con lớn lên, dù cho Giang Hạo không về.

Ba mươi Tết, bên ngoài yên tĩnh hơn so với bình thường. Buổi sáng còn có thể nghe được vài tiếng còi ô tô. Tới buổi chiều, bên ngoài cơ bản không có tiếng ồn nữa. Mỗi nhà đều bận rộn cho bữa cơm sum họp buổi tối. Người nên về nhà cũng đều về nhà cả rồi.

Ngẫu nhiên bên ngoài có vài tiếng pháo, đó là do trẻ con nhà ai đốt pháo ở bên ngoài. Có một tiếng “Đùng” vang lên, sau đó là tiếng0ô tô hú còi báo động, còn có tiếng mắng của hàng xóm, quyện vào nhau. “Mẹ ơi, con cũng muốn ra bên ngoài.” Không đợi Kiều Tâm Duy trả lời, Giang Chí Trung đã giành nói trước, “Hi Bảo, đừng làm bạn với những đứa trẻ ồn ào nhốn nháo đó, không có gia giáo, không lễ phép, không có tiền đồ.” Có thể tưởng tượng, khi Giang Hạo còn nhỏ, cũng trưởng thành dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc ân cần thể này. Hi Bảo nhìn Kiều Tâm Duy một cách cực kỳ đáng thương, Kiều Tâm Duy xoa nhẹ đầu con và nói: “Nghe lời.”

Lâm Thái Âm và thím Lý vẫn bận rộn ở trong phòng bếp. Giao thừa mỗi năm, mẹ chồng đều sẽ tự mình xuống bếp nấu nướng một bàn thức ăn ngon cho cả nhà. Tuy rằng không nhiều người lắm, nhưng lại có rất nhiều món ăn, tràn đây một bàn.

Sắc trời bên ngoài dần dần tối sầm xuống, Gala Xuân phát sóng trực tiếp trong TV cũng đã bắt đầu đếm ngược. Gala Xuân là tiết mục không thể bỏ qua mỗi đêm giao thừa, ông cụ cũng thích xem. Lúc sắp ăn cơm, trong nhà đột nhiên có một cuộc điện thoại, ông quản gia nghe máy. “Phải phải, dạ, Lữ trưởng Thang chào ông... Có ạ, ông chờ một lát.” Giang Chí Trung vừa nghe là điện thoại của Lữ trưởng Thang thì run rẩy đi qua. Sắc mặt của ông cực kỳ trầm trọng. Giây phút đó, trong phòng rất yên tĩnh. Lâm Thái Âm đứng bất động bên mép bàn ăn, Kiều Tâm Duy đứng ở phòng khách, ngừng hít thở. Tựa hồ tất cả mọi người đều có dự cảm, Lữ trưởng Thang sẽ mang đến tin tức về Giang Hạo.

Lúc này, Hi Bảo đang đạp xe bỗng nhiên ngừng lại, bé chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Ba.” Tiếng của con không lớn, cũng không phải giọng điệu chắc chắn. Kiều Tâm Duy vội bịt miệng Hi Bảo lại, sợ tiếng của Hi Bảo quấy rầy ba chồng nghe điện thoại. Giang Chí Trung căng thẳng cầm lấy ống nghe, “Alo...”

Trái tim Kiều Tâm Duy tăng tốc nảy lên thịch thịch thịch, cô không nghe được Lữ trưởng Thang nói gì ở đầu kia điện thoại. Ba chồng cũng không nói lời nào, chỉ là, cô nhìn thấy sắc mặt của ba chồng thay đổi đột ngột, tay cũng không tự giác mà hơi run lên.

Ba chồng run rẩy, trái tim cô cũng run rẩy theo. “Mẹ ơi, ba..” Tại Hi muốn nói chuyện với mẹ, nhưng miệng lại bị bịt kín. “Suyt..” Kiều Tâm Duy nhìn con lắc đầu, ý bảo bé đừng nói chuyện. Từ đầu đến cuối Giang Chí Trung không nói chuyện, vẫn giữ nguyên sắc mặt thay đổi đột ngột đó, không hề biến đổi, cũng có thể nói mặt ông không có biểu cảm. Tóm lại không phân biệt ra được là vui hay là buồn, khiến tất cả mọi người thấy đều hãi hùng khiếp vía.

“Được, cảm ơn.” Nói xong, Giang Chí Trung cúp điện thoại. Cúp rồi, mặt ông vẫn không cảm xúc. Kiều Tâm Duy gấp không chờ nổi hỏi: “Ba, Lữ trưởng Thang nói thế nào?” Giang Chí Trung sầm mặt, chống gậy chống đứng hẳn lên.

Lâm Thái Ấm cũng cho không kịp, “Ông nó, ông mau nói đi, rốt cuộc ông Thang đã nói gì? Có phải A Hạo đã xảy ra chuyện hay không?” Bà đã nghẹn ngào, nước mắt đong đầy ở hốc mắt. Cảm xúc đau thương có thể lây nhiễm, trái tim Kiều Tâm Duy cũng chua xót, tất cả nước đều dồn cả vào tuyến lệ.

Hi Bảo gỡ tay mẹ ra, bản thân nhanh nhẹn trèo từ trên xe nhỏ xuống, bé nhấc chân nhảy lên sofa, lại nhảy tới trên cửa sổ, chỉ ra bên ngoài nói: “Ba trở về rồi, đúng là ba đó, ba ơi...” Bé kêu to với Giang Hạo bên ngoài, “Ba ơi, ba!” Tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong bóng đêm tối tăm, đèn đường tỏa ánh sáng vàng ấm áp, phía dưới là hai người đội mũ quân đội và mặc áo gió dài đi tới, một người trong đó đỡ một người khác, càng đi càng gần, mặt cũng càng ngày càng rõ ràng. Giang Chí Trung phản ứng lại đầu tiên, không giấu được nụ cười, ông nói: “Tốc độ đúng là nhanh thật.” Giây tiếp theo, tất cả mọi người đều chạy về phía cửa, vội vã đi mở cửa. Ngoài cửa gió lạnh tàn sát bừa bãi, thổi đến mức không mở được mắt. Trong màn đêm, Tiểu Phương đỡ Giang Hạo từ từ đi tới. Giang Hạo cao hơn Tiểu Phương nửa cái đầu, nhưng mà rõ ràng là Giang Hạo đang nghiêng về phía Tiểu Phương, hình ảnh này thoạt nhìn không tốt cho lắm.

“Ba!” Hi Bảo xông ra ngoài, bổ nhào lên hai chân Giang Hạo, “Ba, ba đi đâu vậy? Ba ôm con đi.” Giang Hạo cổ hết sức cong eo, động tác cực kỳ không linh hoạt, “Hi Bảo, giờ ba chữa ôm con được, mệt quá ôm không nổi, để ba nghỉ ngơi một chút rồi lại ôm con, được không?”

Kiều Tâm Duy kéo con trai lại, cô nhìn Giang Hạo, vui sướng đến ngỡ ngàng. “A Hạo,” Lâm Thái Âm vui quá mà khóc, nắm quần áo nhìn kĩ anh, “Con trai, đúng là con sao? Con đã trở lại rồi.”

“Đương nhiên là con, không phải con chẳng lẽ là quỷ hồn của con sao?” Giang Hạo vẫn một mực nhìn Kiều Tâm Duy cười ngây ngô. Giang Chí Trung không nói gì, ánh mắt vốn sắc bén giờ phút này trở nên hết sức êm dịu, khóe miệng ngẫu nhiên treo ý cười.

Giang Hạo đi đến trước mặt ba, trịnh trọng nói một câu, “Ba, con trở về rồi, đã hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi.” Khoảnh khắc hân hoan này, chào nghiệm theo nghi thức quân đội nhất định sẽ càng trịnh trọng hơn, Giang Hạo cũng muốn, những tay phải của anh nhấc lên được một nửa thì không nhấc nổi nữa, đành phải xấu hổ buông xuống.

Giang Chí Trung tiến lên cầm tay phải của anh nói: “Trở về là tốt rồi, ở nhà dưỡng thương cho khỏe đi.”

“Vâng.” Lâm Thái Âm mời Tiểu Phương cùng ăn cơm tất niên, Tiểu Phương thẹn thùng cười đáp: “Cảm ơn, nhưng mà quân đội cũng đang ăn mừng, cháu còn phải trở về phục vụ văn nghệ cơ ạ. Hôm nay nhiệm vụ của cháu chính là đưa Thủ trưởng vừa xuống máy bay về đến nhà một cách an toàn. Nhiệm vụ hoàn thành rồi, cháu còn phải trở về. À, một lát quâny sẽ đến đây xem lại vết thương cho Thủ trưởng.”

“Vậy được rồi, năm mới vui vẻ. Các cháu đó, đều phải bình an nhé. Cha mẹ người thân trong nhà đều cho các cháu trở về đấy.”

“Ôi, cháu biết ạ, vậy cháu đi đây, tạm biệt mọi người.”

“Tạm biệt, đi thong thả.”

Tiểu Phương đi rồi, lực chú ý của mọi người lại quay về trên người Giang Hạo. Rất rõ ràng, Giang Hạo đã bị thương, đi đường đều có vẻ cố hết sức. Trên quân trang bên trong áo gió dài của anh có rất nhiều vết máu, anh vẫn chưa kịp thay quần áo. Toàn bộ cánh tay trái đều treo ở trên cổ, trên cánh tay phải cũng quấn băng gạc, trên băng gạc mơ hồ thấm ra vết máu.

Lâm Thái Ấm tay mắt lanh lẹ hơi vạch áo gió của anh, vừa nhìn là nước mắt đã ào ào chảy ra. Lại là bị thương khắp người, thương trên người con đau trong lòng mẹ.

“Mẹ..” Giang Hạo ngăn lại, anh làm như không có việc gì mà mỉm cười nói, “Đừng để cho Hi Bảo nhìn thấy. Tâm Duy, em đỡ anh vào phòng, thay một bộ quần áo sạch sẽ.”

Giọng Kiều Tâm Duy cũng run rẩy, rất vui sướng, cũng rất lo lắng, “Vâng.” Hai người trở về phòng, Giang Hạo yên tĩnh ngồi trên mép giường. Kiều Tâm Duy múc một chậu nước ấm đặt ở bên cạnh, trong phòng ngủ độ ẩm đầy đủ, cô thật cẩn thận giúp Giang Hạo cởi từng món quần áo một. Anh mặc rất ít, bên trong áo gió chỉ có một bộ quân trang và áo sơ mi, áo đơn, rất mỏng. Kiều Tâm Duy cầm quân trang của anh, đôi tay không ngăn không được cơn run. Áo khoác màu xanh quân đội loang lổ vết máu, rách mướp, áo sơ mi màu trắng bên trong căn bản đã không phải màu trắng nữa, bị máu nhuộm thành trái phải từng mảng đỏ. Cô vắt khô chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng lau lên vết thương trên mặt anh, lau đến cổ, vết thương do dao cắt sâu có thể thấy được thịt đỏ như máu, dài chừng gần một bàn tay, kéo dài từ đầu xương quai xanh bên phải đến dưới vành tai bên trái. Nơi sâu nhất ở giữa tới gần cổ họng, vẫn đang rỉ máu.