Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 342

“Thiền Vi...” Chu Tử Duệ phân tầm nhìn Lý Thiền Vi, không cẩn thận bị gã đàn ông kia đấm một cú lên mặt, anh ta cảm giác như nửa bên mặt của mình bị đánh bay đi luôn, trước mắt tối sầm.

Chu Tử Duệ ngã xuống, người đàn ông đó dựa lên nắp động cơ xe thở hồng hộc.

Các đồng nghiệp bên ngoài tức giận tới mức muốn nhào vào nhưng lại bị đám lưu manh vây quanh thành hàng rào chặn lại, trong tay bọn họ đều có vũ khí. Một bên là lưu manh có chuẩn bị mà đến, một bên là nhân viên công sở nhẹ nhàng vừa tan làm đi về nhà, căn bản không đầu lại được.

Lý Thiến Vi cực kỳ bất lực, chị càng lo lắng cho Chu Tử Duệ, “Tử Duệ, anh2không sao chứ?” Chị không dám lay anh, chỉ dám cầm chặt tay, “Tử Duệ, Tử Duệ, tỉnh lại đi...” Đầu Chu Tử Duệ choáng váng quay cuồng, anh ta khôi phục tinh thần rồi từ từ mở to mắt, tòa nhà dưới ánh hoàng hôn vốn đẹp đẽ vô cùng, nhưng hôm nay lại đỏ rực như lửa làm mắt anh ta đau đớn. “Khụ.” Anh ta ho ra một ngụm máu, từ miệng bắn thẳng lên áo sơ mi.

Hai mắt Lý Thiền Vi đỏ bừng, cơn giận bùng phát trong lồng ngực, chị quay lại trừng gã đàn ông, tức giận chất vấn, “Rốt cuộc anh là ai?! Tôi đắc tội anh chỗ nào? Nếu anh nói mình hiểu lý lẽ thì nói đi, vừa đến đã ra oai đánh người là sao?” Gã đàn ông khịt mũi8khẽ cười, “Đúng thôi, ngay từ đầu cô hùng hổ như vậy thì tôi đã không đánh thằng đàn ông của cô rồi.” Ánh mắt gã đàn ông sắt lại, “Cô phải xin lỗi em gái tôi.” Em gái? Em gái hắn là ai?

Trong lúc mọi người buồn bực thì tên đàn ông vẫy tay với một cô gái trong đám người, “Hồng Thi, tới đây.” Hồng Thi? Lý Thiền Vi ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt người đàn ông, là Hồng Thi thật, hóa ra là Hồng Thi ư? Có điều nhìn thấy Hồng Thi, ngược lại Lý Thiền Vi thấy thản nhiên. Hồng Thi không sợ hãi chút nào, cũng chẳng ngượng ngùng, ngược lại còn đi tới với vẻ mặt rêu rao, “Tổ trưởng, trưởng phòng, hai người chật vật thật đó. Trước mặt bao nhiêu đồng2nghiệp thế này, hai người mất mặt quá!”

“Hồng Thi, cô đang làm gì vậy?” Lý Thiền Vi lớn tiếng chất vấn, chị muốn xông lên đánh cho cô ta tỉnh, nhưng bị Chu Tử Duệ kéo lại, “Đừng kích động.”

Hồng Thi dựa vịn lên vai gã đàn ông cười hì hì, “Anh Mập, anh có nghĩa khí thật, nói tới là tới, em còn tưởng anh dỗ em thôi đó.” “Ai dám bắt nạt em, chỉ cần một câu thôi, anh nhất định ra mặt giúp em.”

Hồng Thi hoàn toàn là cáo mượn oai hùm, ỷ vào anh Mập đánh nhau giỏi, ỷ vào đám anh Mập đông người, cô ta cũng trở nên ngang ngược. Ai có thể ngờ cô gái bình thường yếu đuối lại ngang ngược như thế, chỉ thấy cô ta không hề do dự bước2lên trước tát cho Lý Thiền Vi một bạt tai. Lý Thiền Vi nghiêng mặt nhịn đau không nên tiếng nào. Chu Tử Duệ phút chốc đứng lên kéo Lý Thiền Vi lại, anh ta nhìn mặt cô, năm vệt đỏ trên mặt, có chỗ sâu còn rách da. chẳng mấy giây mà vết cắt qua kia đã ri rỉ máu. “Hồng Thi, cô bị điên à?” Chu Tử Duệ tức giận, “Cô biết mình đang làm gì không? Không đi học thói tốt mà theo làm bạn với đám lưu manh này ư?!”

Anh Mập lại đứng ra, “Ấy ấy ấy, mày nói ai lưu manh đó? Tốt xấu gì tao vẫn có tiếng trong giới giang hồ nhé. Con đàn bà của mày còn lễ phép gọi tạo một tiếng anh cả đấy, mày dám gọi tao là lưu6manh à?”

Chu Tử Duệ trừng hắn rồi chuyển tầm mắt sang Hồng Thi, “Cô gây ra chuyện như vậy chỉ vì Lý Thiến Vi mắng cô thôi à? Hồng Thi, tố chất giáo dưỡng của cô đâu rồi? Chú cô mặc kệ cô, ba mẹ cô cũng mặc kệ cô hả?”

Biết chuyện là Hồng Thi gây ra nên thì họ không sợ nữa. Anh Mập, “Hừ, mày còn kêu la nữa?! Đậu má!” Lúc này một giọng nói trầm và vang dội đằng sau vang lên, “Cậu mà không phải là lưu manh hả, Bé Mập?” Anh Mập run rẩy, đã nhiều năm không nghe ai gọi biệt danh lúc trước của hắn nữa, hắn quay đầu thì suýt mù mắt chó. Hắn dụi mắt rồi lại chớp mắt, sợ tới mức hai chân đều nhũn ra, dựa hẳn vào nắp động cơ xe không đứng thẳng lên nổi.

Giang Hạo đứng đó, bị một tên lưu manh ngăn cản, anh cũng không vội xông vào mà bình tĩnh ngoắc tay với anh Mập như hai người bạn cũ gặp nhau. Trái tim đang nhảy loạn của Kiều Tâm Duy vẫn chưa hề bình ổn lại, cô cầm chặt tay Giang Hạo, tuyệt đối không cho anh xúc động đánh nhau. “Bé Mập, tôi mời cậu ăn cơm nhé? Đã lâu rồi không gặp.” Lời nói của Giang Hạo quả thực khiến mọi người mở rộng tầm mắt, anh lại gọi tên lưu manh kia là “Bé Mập”, nickname đáng yêu biết bao! Anh Mập vỗ đánh đét vào đùi than thở, “A Cường, đừng cản anh ấy, anh ấy là anh Hạo của tôi, anh trai tôi, anh ruột của tôi.”

Mọi người kinh ngạc. Giang Hạo còn vẫy tay một cách khinh thường, “Tôi không làm loạn với mấy người, mau gọi đàn em của cậu cất gậy rồi rút hết đi, nếu để lát nữa cảnh sát tới thì cứ chuẩn bị vào tù ngồi đi nhé.” Giang Hạo nhìn A Cường trước mắt nói. “A Cường là câu nhỉ? Lần này nếu bị cảnh sát bắt thì ngồi tù không đến hai chục năm đầu, yên tâm đi.”

A Cường mím môi, hơi run lên, đang cảnh cáo hắn hay đang nhắc nhở vậy?

Hồng Thi thấy tình hình không ổn thì đỡ anh Mập và hỏi, “Sao thể anh Mập?”

Anh Mập lắc đầu, “Rút rút rút, rút hết đi.” Đám người này chạy trốn rất nhanh, mới chớp mắt cái đã lẩn vào đám đông không thấy ai.

Giang Hạo gật đầu và nói, “Đi thôi, tôi biết bò bít tết của quán ăn đối diện rất ngon, tôi mời cậu nhé?..” Giang Hạo mời một cách khiêu khích, “Sao? Mới sáu năm không gặp đã không dám cùng ngồi ăn cơm với tôi à?”