Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 344

Hồng Thi đáp, “Hôm nay Mập chặn xe của Chu Tử Duệ, chồng Kiều Tâm Duy bỗng xông ra, là người quân nhân tên Giang Hạo mà lần trước cháu kể với chú đó. Mập vừa thấy anh ta thì ngoan như chó Nhật, hận không thể quấn chặt lấy kìa. Giang Hạo ở giữa hòa giải cho bọn họ rồi, Mập liền nói không làm nữa, còn bảo cháu trả thẻ lại cho chú.”

Cát Quân nghe cái hiểu cái không, “Đang yên đang lành cậu ta đi chặn xe Chu Tử Duệ làm gì? Kế hoạch của chúng ta còn chưa bắt đầu mà.” Nói tới đây, Hồng Thi ấp úng, “Cái đó, là thế này, cháu...” “Nói nhanh, chứ không có nhiều thời gian đầu, Trương tổng sắp tới rồi.”

Hồng Thi nói bất chấp, “Hôm nay Lý Thiên Vi đuổi cháu đi, cháu tìm Mập ra2mặt giùm, cháu muốn dạy cho Lý Thiền Vi một bài học, Lý Thiền Vi đi chung xe với Chu Tử Duệ nên Mập mới đi chặn xe của họ.”

Cát Quân nghe xong thì quát to, “Mày đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều... Không xong, tên Mập kia có khi nào bán đứng tạo không?” Hồng Thi cũng lo lắng điểm này, cô ta sợ chờ đến khi chú phát hiện thì càng khó nói, không bằng tự thú rồi nghĩ cách khác cứu vãn, “Mập rất tôn trọng Giang Hạo, xem anh ta như anh trai, cũng là đồng hương với Chu Tử Duệ nữa. Chú, cháu xin lỗi, cháu biết sai rồi, cháu sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì để đền bù, cháu...” Không đợi cô ta nói xong thì Cát Quân đã cúp máy, “Alo, chú? Alo, alo?” Hồng8Thi hoang mang nhìn điện thoại, bây giờ cô ta thật sự không biết nên làm sao. Vừa mất việc vừa mất mặt, còn trước bao nhiêu là đồng nghiệp như vậy, cô ta cảm thấy cho dù rời khỏi phòng Kế hoạch, các phòng ban khác cũng không chứa cô ta. “Ôi, sao mình ngốc thế chứ?” Cô ta tự trách mình.

Trong quán ăn, nhóm người Giang Hạo vẫn đang trò chuyện, ngoài nghề chính là đầu bếp, những chuyện khác mà Mập làm chính là len lỏi trong khe hở của pháp luật. Với những người ở tầng lớp thấp, nếu muốn sống tiếp, hơn nữa sống tốt thì phải có cách riêng của mình.

Giang Hạo hiểu điều này nên không can thiệp quá nhiều, nhưng anh cũng nói, nếu Mập làm chuyện trái pháp luật thì anh sẽ không bao che, càng không nương tay.2“Mập, cậu là người từng phạm sai lầm, còn vì thế mà ngồi tù. Nhưng chắc cậu có thể cảm nhận sâu sắc rằng xã hội luôn kiêng kị người như các cậu, cậu biết lý do tại sao không?”

“Sợ tái phạm.” “Đúng, là sợ các cậu tái phạm. Bây giờ cậu nên cảm ơn những người xung quanh đã tin tưởng vào cậu, đừng để họ thất vọng. Tiền có thể kiếm, những ai cố gắng chăm chỉ làm lụng đến nơi đến chốn sẽ không sống quá kém cỏi, nhưng một khi mất đi lòng tin thì rất khó lấy lại.” Mập gật đầu một cách nghiêm túc, giờ phút này hắn cảm thấy hổ thẹn không thôi, “Anh Hạo, em hiểu rồi.”

“Vậy bây giờ cậu nói cho bọn anh nghe chuyện Cát Quân đang âm mưu đi.” Mập biết không tránh khỏi nên nói, “Cậu2em Chu, có gì thì bỏ qua cho tôi vì lắm mồm nhé. Có phải cậu có thù gì với Cát Quân không mà ông ta muốn đuổi cùng giết tận cậu thế?” Lý Thiền Vilo lắng hỏi, “Anh nói cái gì?”

Mập nói đúng sự thật, “Ông ta bảo thứ tự tuần sau tôi động tay động chân vào xe của cậu em Chu, phá lốp xe thì cho năm mươi nghìn, phá phanh xe thì..” Giọng của hắn trầm xuống, “cho năm trăm nghìn.” Năm mươi nghìn và năm trăm nghìn, đưa ra lựa chọn như vậy chẳng khác gì đang ép người ta phạm tội.

“Anh Hạo, từ sau khi ra tù em chưa làm chuyện phạm tội nào cả, nếu không phải lần này thiếu tiền thật thì em cũng không đồng ý đâu. Tim mẹ em có vấn đề, em bất hiếu làm bà ấy6nhọc lòng cả đời. Lần này em chỉ muốn để bà được chữa khỏi bệnh thôi. Có điều em cũng chỉ nghĩ Cát Quân muốn cậu em này xảy ra tai nạn xe, mà em thì không định phá phanh của xe cậu ấy, em kêu một thằng đàn em của em lúc đó cố ý gây một vụ tai nạn nhỏ để làm trễ chuyện quan trọng của mọi người thôi, xem như có cái bàn giao cho Cát Quân.”

Lý Thiền Vi, “Cát Quân quá hèn hạ!”

Chu Tử Duệ, “Thứ tự tới ư? Thứ tự tuần tới có buổi kí hợp đồng với Á Lực, đó là dự án lớn nhất trong năm nay, do tôi chịu trách nhiệm.”

Giang Hạo hỏi, “Cậu có biết rõ ý của Cát Quân không đấy? Mục đích của Cát Quân là muốn làm lỡ chuyện quan trọng của Chu Tử Duệ hay là mạng cậu ấy?”

Mập cười cười, “Anh Hạo lợi hại lắm, mặc dù Cát Quân không nói rõ nhưng em hiểu ý của ông ta, mục đích của ông ta, ha ha, em trai Chu, ông ta muốn mạng của cậu. Phá phanh xe, trong thành phố đông đúc bị đụng xe, xe hỏng người chết, đến lúc đó ai có thể nói là phanh bị phá hỏng hay bị đâm xe mới hỏng chứ? Cát Quân ấy à, ông ta muốn cậu chết không rõ ràng, nhưng chuyện trái pháp luật này... ha ha, tôi thật sự không làm đâu, nhưng tôi rất cần 50 vạn kia.”

Giang Hạo đồng ý: “May mà cậu còn có chút giác ngộ, giờ thiếu bao nhiêu?”

Mập cúi đầu tự trách, “Haiz, trước kia không hiểu chuyện, sống đần độn nên không tích cóp đồng nào, lúc cần tiền thì thiếu một đống. Em chỉ muốn... em chỉ muốn làm một vài chuyện cho mẹ lúc bà còn sống thôi...” Người đàn ông trước kia ngang ngược như vậy, thế mà nói đến mẹ mình lại hơi nghẹn ngào, thậm chí hốc mắt đều đỏ lên, “Ngại quá, để mọi người chê cười rồi.”

“Bây giờ mẹ cậu ở đâu?”

“Bệnh viện thị trấn ở dưới quê, ha ha, bản thân em còn ở dưới tầng hầm, thật sự không có khả năng đón bà cụ lên đây.”

Giang Hạo không nghĩ nhiều, quay đầu nói với Kiều Tâm Duy, “Trong túi có giấy bút không? Đưa anh.” “À, có.” Kiều Tâm Duy vội lấy giấy bút trong túi ra. Giang Hạo viết một dãy số điện thoại rồi đưa cho Mập, “Ông ấy là chủ nhiệm Phương của bệnh viện quân khu tốt nhất Đô Thành, chuyên khoa tim mạch, đây là số điện thoại của ông ấy. Tôi sẽ nói chuyện trước với ông ấy, còn lại thì tự cậu liên hệ với ông ấy rồi mau chóng đón mẹ cậu lên đây, chuyển viên cần những thủ tục hay giấy chứng nhận gì cứ liên hệ với ông ấy.”

Mập không thể tin được, tay run run nhận lấy tờ giấy, kích động không nói thành lời, “Anh anh... anh Hạo, cái này...”

“Đừng lo chuyện tiền thuốc men, không đủ thì có tôi.”

“Như vậy sao được? Anh Hạo, em... không được, em không thể cầm tiền của anh.”

Giang Hạo nghiêm túc nói, “Đây không phải cho không cậu mà cho cậu mượn, sau này phải trả lại. Cứ chữa khỏi bệnh cho mẹ rồi nói.”

Mập cảm động không thôi, không kìm được nước mắt, “Ôi, cảm ơn anh Hạo!” Giang Hạo vỗ tay, kéo suy nghĩ của mọi người lại, “Giờ thì nói chuyện chính, Tử Duệ, việc này cậu tính làm sao đây? Cát Quân đã có lòng hại cậu, không được lần này chắc chắn sẽ có lần thứ hai, hơn nữa tôi đoán lúc này Hồng Thi đã kể lại với ông ta rồi.” So với Cát Quân đa mưu túc trí, Chu Tử Duệ vẫn hơi trẻ tuổi, anh ta còn non kém ở khía cạnh này, “Em đã chuẩn bị sẵn Cát Quân sẽ quấy rối sau lưng, đây không phải lần đầu tiên nên em đều đề phòng kĩ càng, nhưng em không ngờ ông ta làm ác đến thế.”

Lý Thiền Vi giận không biết xả vào đâu, “Lão chết tiệt, em đã bảo anh đừng mãi nhường nhịn nữa, còn nhịn nữa thì anh sẽ bị ông ta tính kể đến chết.” Lý Thiền Vi bất chấp tất cả mà xả hết ra, “Cát Quần thụt quỹ bao nhiêu tiền, ông ta cứ tưởng mình làm kín kẽ lăm, cho rằng không ai phát hiện. Tôi nói cho mọi người biết, mỗi năm ông ta thụt quỹ không dưới năm triệu đâu!”

Chu Tử Duệ đè vai cô lại ý bảo đừng nói nữa.

Giang Hạo cau mày lại, ánh mắt trở nên cực kỳ sắc bén, anh không biết chuyện này, mà Chu Tử Duệ cũng chưa từng nói cho anh biết. Lý Thiền Vi tức giận bất bình, “Sao không cho em nói? Em biết đúng mực mà, em không nói chuyện này ở công ty, nói ở đây đâu có sao?”

Chu Tử Duệ im lặng lắc đầu, ngược lại nhìn Giang Hạo nói, “Anh Hạo, em không cố ý giấu anh, mà là em cũng không có chứng cứ, sổ sách của ông ta rất sạch sẽ.”

Giang Hạo nâng ngón tay lên, Chu Tử Duệ ngậm miệng, còn Lý Thiền Vi khó hiểu, tại sao phải giải thích cho Giang Hạo, Giang Hạo không phải người ngoài sao? Tình huống ngay lúc đó hơi khó hiểu làm không khí trở nên vô cùng xấu hổ. Về tới nhà đã tám giờ tối, Hi Bảo vừa tắm xong, chưa kịp mang dép lê đã đi chân trần chạy ra đón, “Mẹ ơi, mẹ tăng ca nữa à?” Kiều Tâm Duy thấy bé đi chân trần thì giơ tay bế bé lên, “Con không mang dép đã chạy ra rồi?! Phải đó, mẹ lại tăng ca nữa rồi.” Hi Bảo quản cô như sam, bé ngẩng đầu nhìn cô và nói rất nghiêm túc, “Mẹ, con nhất định phải học thật giỏi, nếu không sau này lớn lên sẽ phải thường xuyên tăng ca giống như mẹ mất.”

“...” Kiều Tâm Duy rất kiên nhẫn giải thích, cũng để giải vây cho mình, “Cục cưng, lúc nhỏ mẹ cũng chăm chỉ học hành mà, cái này không giống với chuyện tăng ca hay không đâu.”

Nhưng Hi Bảo rõ ràng không nghe lọt tai, còn tự mình nói lái sang chuyện khác, “Mẹ, lúc nãy con đang tắm thì phát hiện có một con gián, may mà con đã đánh chết nó, không thì nhà mình sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Xảy ra chuyện lớn gì?”

“Bởi vì mẹ thấy nó sẽ thét chói tai, rồi ngất xỉu ngay trong đó.” “.” Kiều Tâm Duy cạn lời, quay lại thì thấy Giang Hạo đã cười nghiêng ngả, cô lườm, “Cười cái gì mà cười? Đi lấy dép cho con!” Kiều Tâm Duy ngồi lên sofa, vỗ đầu gối của mình, làm bộ nói, “Ui da, cục cưng, đầu gối mẹ đau quá!” Hi Bảo quỳ gối trên sofa, cong lưng kiểm tra cho cô, cẩn thận nhìn, sờ nhè nhẹ, chậm rãi ẩn, sau đó bé nghiêm túc nói, “Mẹ, mẹ không có vấn đề gì hết, chỉ hơi lớn tuổi thôi.” “.” Cô muốn khóc quá đi, “Hi Bảo, con có thể chữa cho mẹ chút mặt mũi không?”

“Dạ, mẹ muốn rửa mặt ạ? Con đi lấy khăn cho mẹ, mẹ già rồi chân cẳng không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.” “..” Ôi không, Hi Bảo, con đừng phát triển theo hướng trai độc miệng được không? Chẳng đáng yêu chút nào đâu!