Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 355

Hai người liếc nhau, đều không nhịn được bật cười, Giang Hạo nói: “Mẹ ơi, lại đây để ba hồn cái nào.” “Thôi đi, múc canh nhanh lên.” Giang Hạo lại hít sâu và nói: “Không được, anh phải đi tắm đã, hai mẹ con ăn trước đi.” “Ấy, không đến mức đó chứ, này...”

Hi Bảo rửa tay xong đi ra thì gặp Giang Hạo đang nhanh chóng chạy lên lầu hai, “Ba ơi ba, ăn cơm rồi, ba đi đâu vậy ạ?”

“Hi Bảo con ăn cơm trước nhé, ba đi... đại tiện.” Haiz, cái này đúng là không tiện giải thích.

Sau đó là ăn cơm, trước mặt con trai, ai cũng khó nói, Kiều Tâm Duy liếc sang Giang Hạo là buồn cười, cứ liếc một cái là lại muốn cười,2nhịn cũng không nhịn nổi. “Mẹ, mẹ làm đồ ăn có tiến bộ, ngon lắm ạ.”

“Phải không, món nào ngon?” “Đều ngon hết ạ.”. Đây là lời khen tốt nhất cho sự vất vả của Kiều Tâm Duy, “Nếu Hi Bảo thích ăn, vậy sau này mẹ sẽ thường xuyên nấu được không?”

“Dạ được.” Cơm nước xong Giang Hạo đi vào thư phòng mãi không ra, mấy ngày gần đây anh dỗ con ngủ xong sẽ tiếp tục tăng ca, mỗi ngày đều tăng ca đến rất khuya. Hôm nay thật sự là nhiều việc quá, ăn cơm xong là vào luôn. Kiều Tâm Duy chơi với Hi Bảo một lát rồi tắm rửa, lên giường kể chuyện cổ tích. Chỉ mới kể được một nửa Hi Bảo đã ngủ rồi.

Cô lấy8di động ra gửi một tin WeChat cho Giang Hạo ở dưới lẩu, “Bạn không?”

“Bây giờ còn tạm, mười một giờ có một cuộc họp qua video, đang đợi.” Kiều Tâm Duy cố ý nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ mười phút, không phải còn sớm sao. Cô rón ra rón rén xuống giường, đắp chăn đàng hoàng cho Hi Bảo, rồi tắt đèn, “Cục cưng ngủ ngoan, mơ đẹp, mẹ ra với ba nhé.” Trở về phòng, cô mở tủ quần áo ra, lấy bên chỗ treo quần áo của Giang Hạo một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản nhất. Áo sơ mi của anh, cô hoàn toàn có thể mặc làm váy liền, chiều dài vừa vặn đến giữa đùi. Thay quần áo xong, cô tháo2dây buộc tóc ra, tùy tiện cho tóc cho hơi rối, nhưng không hại đến tổng thể. Lúc xuống lầu, Kiều Tâm Duy tắt đèn chùm ở phòng khách, sáng như vậy, cô hơi ngượng. Mở cửa thư phòng ra, cô cứ vậy dựa vào cạnh cửa, không cần cố tình bày ra tư thể gợi cảm, chỉ đơn giản là dựa lưng vào thôi, sau đó dịu dàng nhìn người bên trong. Giang Hạo hơi xoay đầu, đầu tiên không thấy rõ nhưng rất nhanh lại xoay lại. Vừa thấy, khóe miệng anh không tự giác co giật và nở nụ cười nhạt.

“Ông xã, có bận không?”

Giang Hạo bình tĩnh ngồi đó, đôi mắt tiếp tục nhìn máy tính một cách rất tự nhiên, anh nói mà không đổi sắc mặt,2“Ừm, tàm tạm, cuộc họp qua video vẫn chưa bắt đầu, anh đang xem tư liệu.” Kiều Tâm Duy chậm rãi đi qua, vạt áo sơ mi thật dài lắc qua lắc lại lay động quanh bắp đùi của cô, hai tay cô chắp sau lưng, nói thật, đi chân trần hơi lạnh. “Cuộc họp gì mà nửa đêm nửa hôm mới họp thể: Bọn họ đều không ngủ được à?” Đôi mắt của Giang Hạo nhìn chằm chằm máy tính, làm như không có việc gì nói: “Ừm, họp với mấy người nước ngoài, có công việc.”

“Ô.” Anh cứ giả bộ đi, xem anh có thể giả bộ đứng đắn được bao lâu. Kiều Tâm Duy đến gần anh, cố ý cong eo áp sát đến trước máy tính của anh,6“Em có thể xem là tư liệu gì không?”

“Đừng làm loạn, đây là việc cơ mật.” Nói rồi, Giang Hạo vươn tay kéo cô vào lòng, anh ôm eo cô để cô ngồi trên đùi mình, còn anh tiếp tục xem tài liệu. Kiều Tâm Duy mỉm cười nói, “Tư liệu gì mà là chuyện cơ mật? Em xem thử nhé, nhất định sẽ giữ bí mật.”

Giang Hạo xoay mặt cô qua, “Em không được nhìn tư liệu, em nhìn anh.” “Anh có cái gì đẹp đâu?” Kiều Tâm Duy chỉa lên trán anh, lại chọc lên chóp mũi anh, “Khuôn mặt này ngày nào em cũng nhìn thấy, nhìn đến chán rồi.”

Giang Hạo lộ ý cười nhạt, nắm lấy tay cô không cho cô chọc lung tung, anh cười nói: “Em cố tình có phải không?”

“Em cố tình cái gì? Cố tình quấy rầy anh làm việc? À, vậy em đi là được.” Nói xong, Kiều Tâm Duy đứng lên. Nhưng giây tiếp theo, cô đã bị Giang Hạo kéo trở về, anh bình tĩnh nói: “Em ngồi nhìn anh, nhìn chán cũng phải nhìn.”

“Em...”

“Suyt, ngoan ngoãn ngồi đó, anh xử lý chút việc trước.” Kiều Tâm Duy gật đầu, cô vòng tay quanh cổ anh, cứ như thế mà nhìn thẳng vào anh, thường xuyên làm mặt quỷ, hoặc chớp mắt phóng điện. Một hai phút sau, Giang Hạo đã xem xong tờ tư liệu cuối cùng, tắt máy tính, sau đó thì lộ bộ mặt thật. Anh cười gian nhìn cổ áo của cô, mở ba cúc áo, cái gì cũng lộ ra rõ ràng.

“Không xem tư liệu à?”

“Không xem nữa, xem em.” Giang Hạo cúi đầu xuống gặm chỗ thấp nhất trong cổ áo của cô, khiến cô trở tay không kịp.

Anh cực kỳ thích niềm vui bất ngờ hôm nay cô mang đến, cố ý bình tĩnh chỉ là không muốn để cô đắc ý quá thôi. Tay anh mang theo lửa, từ chỗ áo sơ mi hở ra thăm dò đi vào, “Áo sơ mi của anh mặc trên người em đẹp hơn so với trên người anh, ha ha, sao em lại nghĩ ra thế?”

“Em chỉ cảm thấy có người nào đó bị uất ức trước bữa cơm, muốn đền bù một chút.” Giang Hạo hầm hừ, cái gì cũng không nói, gấp gáp không kịp chờ mà kéo rách áo sơ mi trên người cô, mấy cái nút áo bung ra hết. “Này, đây là áo sơ mi của anh đó.” “Áo sơ mi của anh nhiều lắm, không thiếu một cái này.” Sau đó lại rẹt rẹt, một chiếc áo sơ mi lành lặn đã thành mấy mảnh vải rách.

Đèn thư phòng rất sáng, Kiều Tâm Duy cực kỳ không được tự nhiên, đẩy tới đẩy lui một mực không muốn phối hợp. Giang Hạo nhéo cằm cô, buồn cười nói: “Mắc cỡ cái gì hả, em càng mắc cỡ anh càng thích.”

“Có thể đổi chỗ không? Ở đây sáng quá em không được tự nhiên.”

“Được, ra bên ngoài” Bên ngoài phòng khách đã tắt đèn, chỉ có một ít ánh sáng từ thư phòng lọt ra, nương theo ánh sáng le lói, Giang Hạo nhìn thấy cả người Kiều Tâm Duy đều là màu hồng phấn. Anh quý trọng hôn lên môi cô, khi thì bá đạo tấn công, khi thì dịu dàng ấm áp.

“Bà xã, sinh cho anh một cô con gái được không?” Giang Hạo cắn lỗ tai cô nói. Kiều Tâm Duy sớm đã đắm chìm dưới sự tấn công của anh, cô tê liệt nằm dưới người anh, chỉ cảm thấy từng luồng nhiệt từ lòng bàn chân lan khắp toàn thân, cô gật đầu nói: “Được, được.”

Không nghi ngờ gì, phản ứng của cô chính là một sự khích lệ, Giang Hạo lập tức mở chế độ tấn công. Sáng sớm hôm sau, từ toilet truyền ra tiếng rửa mặt, dưới lầu hình như dì Hoàng tới rồi, dì Hoàng nói để mẹ ngủ thêm một lát, chắc là nói với Hi Bảo. Giống như đang nằm mơ, nhưng nằm mơ không chân thật như vậy, chân thật đến mức mùi thơm của bánh mì nướng dưới lầu cũng ngửi thấy.

Không đúng không đúng, không phải nằm mơ, có người đang gãi bàn chân mình. Kiều Tâm Duy thình lình bừng tỉnh, cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Hạo đang xấu xa trêu chọc bàn chân cô, cô lập tức rụt lại, “Anh làm gì vậy?! Đáng ghét!”

Giang Hạo đứng cạnh giường, cúi đầu cười, “Em mà còn không dậy là sẽ đến muộn đó.”

Kiều Tâm Duy lén liếc nhìn đồng hồ báo thức, trời ạ, tám giờ rưỡi, còn phải đưa Hi Bảo đến nhà trẻ nữa, “Có phải dì Hoàng tới rồi không?” “Ừ, anh gọi điện thoại cho di ấy, Hi Bảo ăn bữa sáng xong để dì ấy đưa đi.” “Ừm.” Vậy cô yên tâm rồi, kéo chăn cuộn lại thành đống, “Em lại nướng thêm một lát, mười phút là đủ rồi, em chạy bộ đến công ty chỉ cần bảy phút.”

Giang Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy cô dính giường cực kỳ đáng yêu, “Vậy được rồi, tùy em, đến muộn cũng không sao, dù sao em là phú bà, nhiều tiền như vậy, trừ tiền lương có là cái gì.” Giận nha, người đàn ông này xấu quá, Kiều Tâm Duy ngồi bật dậy, mắt cũng mở không nổi, cô bĩu môi oán trách: “Đều tại anh, ngày hôm qua lăn lộn đến khuya như thế, anh nói anh họp thì họp đi, họp xong đã một giờ rồi, anh còn muốn giày vò em, em cũng đã ngủ rồi.”

Giang Hạo cười, bước đến trước mặt cô, xấu xa hỏi: “Bà xã, trước cuộc họp thoải mái, hay là sau cuộc họp thoải mái?”

“Lưu manh, tránh ra.” Giang Hạo lại không tránh, kẹp lấy vai cô một hai đòi phải có câu trả lời, “Nói nhanh, anh muốn biết.” Kiều Tâm Duy trốn không thoát, gãi đầu đặt câu hỏi: “Sau cuộc họp là anh hả?” Cô nhớ rõ cô đã ngủ rồi, bỗng nhiên cảm thấy có người đang sờ người mình, vào thời khắc cuối cùng, cô đột nhiên đẩy anh ra hỏi anh là ai.

“Hừ hừ, lúc ấy anh đã trả lời em, là anh.” Giang Hạo không ngại giúp cô nhớ lại một lần. “Em cho là em nằm mơ, không có cảm giác.” “Không có cảm giác?” “Quên rồi.” “Quên rồi?” Giang Hạo không ngừng tới gần, gần như đã ấn cô xuống gối trở lại.

Kiều Tâm Duy giơ hai tay lên đầu hàng, “Anh tha em đi, em thua rồi, anh còn ép bức em nữa thì anh cũng đi làm muộn đấy.”

Giang Hạo khẽ cười bất đắc dĩ, cách cái chăn vỗ nhẹ lên mông cô, anh nắng mặt cô lên hôn mạnh một cái và nói: “Anh phải đi thật rồi, em dậy nhanh đi, không kịp ăn bữa sáng thì mang theo.” “Ừm, anh đi nhanh đi, em dậy ngay đây.” Giang Hạo lại hôn cô, “Ừ, buổi tối tiếp tục.”

“Hả? Này, này, anh nói cái gì?... Này anh quay lại...” Tiếp tục? Tiếp tục cái gì? Em không tiếp tục đầu đấy, mệt chết người rồi!