Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 357

Kiều Tâm Duy hơi kinh ngạc, hỏi thăm chuyện chức vụ của Giang Hạo trực tiếp như vậy, đây là lần đầu cô gặp phải, “Ha ha, không giấu gì cô, thật ra tôi cũng không biết rõ lắm.”

Giang Hạo từng nói, người muốn bấu víu quan hệ trong xã hội này rất nhiều. Chúng ta không nói không có nghĩa là chúng ta không chân thành, chỉ là không muốn gây phiền phức cho bản thân thôi, cũng không muốn làm chậm trễ chuyện của người khác. Không muốn nói thì bảo không biết, không thể cứ người khác hỏi cái gì thì thành thật đáp cái đó, mọi việc đều phải cảnh giác.

Vẻ mặt Dương Đan mang nét hiếu kỳ, “Không phải chứ? Anh ấy là chồng của chị, sao chị lại không biết anh ấy giữ chức gì? Tôi2nghe Trần Kính Nghiệp gọi anh ấy là thủ trưởng, chức vụ chắc là rất to nhỉ?” Kiều Tâm Duy nói: “Chuyện trong quân đội anh ấy luôn không cho tôi hỏi đến nên tôi cũng chẳng hỏi. Bây giờ anh ấy đã xuất ngũ rồi.” “Xuất ngũ? Thật đáng tiếc...” Dương Đan tỏ vẻ mất mát, rõ ràng không còn nhiều hứng thú nữa, còn tự mình lẩm bẩm, “Haiz, xem ra mình vẫn phải đi tìm lão háo sắc Đổng Tất Thắng kia thôi.”

“Sao?”

“À ha ha, không có gì. Chị Giang, vậy thủ trưởng Giang chắc là rất quen thuộc với người trong quân đội nhỉ? Tôi nghe Trần Kinh Nghiệp kể thủ trưởng Giang đã ở trong quân đội mười mấy năm, nhất định là chức vụ không nhỏ.”

“Việc này... tôi thật sự không biết đâu.” Dương Đan lại8dứt khoát nói thẳng: “Bằng không chỉ cho tôi số của thủ trưởng Giang, tôi tự mình hỏi anh ấy, được không?” “...” Kiều Tâm Duy hết nói nổi, cũng rất khó xử.

“Chị Giang, thật không dám giấu. Gần đây đại chúng tôi có sự điều động nhân viên rất lớn, các cô kia ai cũng có quan hệ, có người chống lưng, tôi chỉ là một người ngoài, tôi sợ đánh mất công việc này. Haiz, xã hội này quá thực tế, muốn tranh miếng cơm trong các mối quan hệ ở cơ quan thật không dễ dàng.”

Kiều Tâm Duy nghe thế, trong lòng cũng thông cảm cho cô ta, “Tôi hiểu, nhưng mà đài truyền hình của các cô có quan hệ gì với quân đội?” “Đại chúng tôi có mấy lãnh đạo cấp cao đều từ quân đội ra.”

Tuy2Giang Hạo đánh bi-a với bạn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn để ý Kiều Tâm Duy. Anh không biết các cô đang nói chuyện gì, có điều, anh nhìn thấy biểu cảm khó xử trên mặt cô.

Vì thế, anh thẳng thừng đưa gậy bi-a cho người khác, đi về phía họ.

“Hơ, Á Hạo, không chơi nữa à?”

“Không chơi nữa, đỡ cho cậu mất mặt quá mức.” Giang Hạo cười nói với bạn, ngay sau đó đi tới bên cạnh Kiều Tâm Duy, “Tâm sự gì đấy, không phải bí mật chứ? Anh có thể nghe thử không?” Dương Đan tận dụng mọi cơ hội: “Thủ trưởng Giang, mới nãy nghe chị Giang nói trong quân đội anh giữ chức vụ rất cao. Tôi có chuyện muốn làm phiền anh một chút, không biết có thể không?” Giang Hạo quay đầu nhìn2thoáng qua Kiều Tâm Duy, lông mày hơi nhíu thể hiện anh không hài lòng, Kiều Tâm Duy thì bày vẻ mặt vô tội. “Vậy cô nói thử xem”. “Gần đây đài truyền hình của chúng tôi đang điều chỉnh lại nhân sự. Vị trí có nhiều, nhưng cũng có một nhóm người mới vào. Như vậy những người như chúng tôi tất sẽ có một bộ phận bị sa thải.” Giang Hạo cười nhẹ: “Biên tập viên Dương, theo tôi được biết, biên tập viên tin tức đâu có dễ thay đổi người như vậy?” “Anh sai rồi, bệ chống lưng của ai cứng thì người đó lên, đạo lý rất đơn giản.” Giang Hạo cảm thấy kỳ quặc, nhưng lại không thể nói ra nguyên do, “Cô nói tiếp đi, muốn tôi giúp việc gì?” “Các vị cấp cao trong6đại chúng tôi, như giám đốc và phó giám đốc đều xuất thân từ bộ Tổng tư lệnh quân đội Đô Thành, có lẽ các anh có quen biết. Thủ trưởng Giang, tôi chỉ muốn giữ được công việc này, tôi không muốn bị sa thải.” “Theo như cô nói, muốn ngồi lên vị trí biên tập viên cần có chống lưng. Vậy lúc trước sao cô ngồi lên được vị trí biên tập viên?” Dương Đan mím môi không đáp, chuyện này không tiện nói cho lắm. Cô ta chột dạ liếc nhìn Trần Kinh Nghiệp. “Nếu cô không ngại thì nói thẳng với tôi, tôi mới dễ đánh giá thử xem có thể giúp cô hay không.” Trần Kinh Nghiệp đang đánh bi-a, hứng thú bừng bừng, chắc là sẽ không chú ý tới bên này, vì thế, Dương Đan nói: “Ở bộ Tổng tư lệnh quân đội, có một vị Thủ trưởng họ Đổng, là ông ta viết thư giới thiệu tôi cho đài truyền hình.” “Đổng Tất Thắng?”

Hai mắt Dương Đan tỏa sáng, “Đúng vậy, chính là ông ta. Thủ trưởng Giang, anh quen biết ông ta à? Vậy nhất định anh cũng biết Giám đốc đài Uông Kiển đúng không?”

Vốn Giang Hạo không tình nguyện, tự nhiên lại biến thành tình nguyện, còn bắt đầu thân thiện nữa, “Đương nhiên biết, tôi và ông ấy còn ăn cơm với nhau mấy lần. À, tôi và Thủ trưởng Đông còn thân hơn, chúng tôi từng tham gia diễn tập thực chiến với nhau rất nhiều lần”

“Thật không, vậy thì thủ trưởng Giang có thể giúp tôi chuyện này không?” “Tôi phải làm thế nào?” “Anh có thể nói giúp tôi mấy câu với giám đốc Uông không? “Không thành vấn đề, tôi nghĩ giám đốc Uông sẽ nể mặt tôi thôi.”

Dương Đan cực kỳ vui vẻ, không ngờ lần này ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy, “Thật sự vô cùng cảm ơn anh, có thể xin số điện thoại của anh không?”

“Đương nhiên có thể”

Giang Hạo lấy di động ra, hai người trao đổi số di động với nhau ngay tại chỗ, còn vừa nói vừa cười hàn huyên sang chuyện khác. Kiều Tâm Duy không chen nổi một câu nào.

Ở đây có rất nhiều phòng, có đủ trò bóng banh và các hoạt động vui chơi giải trí. Mọi người đều tản ra các phòng, mỗi người tự chơi trò mình thích. Nguyễn Tấn cầu hôn thành công rồi đưa Hạ Chí biến mất dạng.

Một lúc lâu sau, Nguyễn Tân đi ra ngoài cửa đón Hạ Chí vào. Hạ Chí vừa đến, mọi người đều không hẹn mà cùng gom lại trong phòng bi-a.

Phòng bi-a lập tức trở nên náo nhiệt, cuộc nói chuyện của Giang Hạo và Dương Đan cũng bị ngắt ngang, nhưng họ đã trao đổi số điện thoại với nhau xong rồi. Trần Kinh Nghiệp là người đầu tiên nhảy ra nói: “Vừa rồi ở phòng ăn đông người, không làm khó dễ hai người, bây giờ chỉ có mấy anh em chúng ta, có phải hai người nên hôn một nụ hôn nồng nhiệt kiểu Pháp không?”

Hạ Chí chống cự, trước mặt nhiều người như vậy, cô thật sự không làm được. Nhưng mà Nguyễn Tấn cực kỳ hào hứng. Anh đồng ý yêu cầu của mọi người, trước đám đông nâng mặt Hạ Chí lên đặt xuống một nụ hôn, còn hôn rất lâu không buông ra. Mọi người vừa vỗ tay theo nhịp, vừa đếm, họ hôn phải đến tầm năm phút. Trần Kinh Nghiệp nói: “Đúng là thiếu nhi không nên xem, sao hai người có thể không biết xấu hổ như vậy hả? Tôi nghĩ kĩ rồi, sau này nếu tôi có đối tượng kết hôn, nhất định phải làm một bữa party bikini.” Nguyễn Tấn buông lỏng Hạ Chí, cầm lấy gậy bi-a bay thẳng đến đánh Trần Kinh Nghiệp, “Tôi biết cậu hâm mộ và ganh ghét tôi mà.” Trần Kính Nghiệp cố ý trốn ra đằng sau Hạ Chí, “Tới đi tới đi, cậu tới đánh tôi đi.” Nguyễn Tân giơ gậy mà mãi không xuống tay được, bèn đe dọa, còn là vừa cười vừa đe dọa, “Cậu lại đây cho tôi, tôi đảm bảo không đánh chết cậu.”

Cứ thế đùa giỡn cũng qua một buổi trưa.