Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 368

Kiều Tâm Duy không dám nói dối, khe khẽ gật đầu.

“Vậy con có suy nghĩ gì?”

“...” Kiều Tâm Duy không ngờ ba chồng lại hỏi cô vừa nhanh vừa thẳng thừng như vậy. Cô rất khó xử, nói thật thì sợ ông cụ tức giận, nhưng cô không muốn nói dối.

Giang Chí Trung dường như hiểu được sự khó xử của cô nên nói: “Con biết cái gì thì cứ nói thẳng.” Kiều Tâm Duy hết cách, xem ra ba chồng đã sớm nhìn thấu tất cả, cô đành phải đáp: “Ba, những chuyện khác con không hiểu. A Hạo muốn làm gì thì con chắc chắn sẽ ủng hộ anh ấy.”

Nét mặt Giang Chí Trung sầm xuống, nhíu mày, nhưng ông nhanh chóng nói2tiếp: “A Hạo mà đã cố chấp là sẽ không nghe ai cả, có điều nó lại chịu nghe con nói. Con khuyến nó chịu ổn định một chút đi, làm việc ở Viện kiểm sát cho đàng hoàng, nhiệm vụ này ba giao cho con đó.” “...” Kiều Tâm Duy kinh ngạc nhìn ba chồng. Đột nhiên cô thấy áp lực tăng gấp đôi. Câu nói này của ba chồng không phải là đang làm công tác tư tưởng cho cô sao? Khuyên Giang Hạo ở lại Viện kiểm sát thì sẽ trái lời cô nói sẽ ủng hộ mong muốn của Giang Hạo lúc ban đầu, không khuyên thì không có cách nào nói năng với ba chồng. Ba chồng đúng là đã8cho cô một đề bài khó khăn.

Nói xong, Giang Chí Trung lập tức đứng lên đi thẳng ra ban công. Men theo tiếng, có thể dễ dàng thấy Hi Bảo đang vui đùa với các bạn nhỏ trong Thiên đường của ba mẹ và bé. Kiều Tâm Duy lẩm nhẩm mãi trong lòng, haiz, hai cha con này đều cố chấp như nhau.

Giang Hạo thay áo sơ mi xong đi ra, kích cỡ vừa vặn. Nhưng anh lại cằn nhằn bề mặt vải quá thô, anh đứng soi mình trước gương thử đồ, vừa soi vừa nói: “Bề mặt vải không tốt, kiểu dáng cũng không tốt, vai hơi chật, ngực lại rộng.” Nói rồi, anh bước đến trước tủ đầu giường, cầm điện thoại2cố định gọi cho quầy lễ tân. “A lô, tôi cần giặt đồ... Đúng vậy... Đúng, có thể trả quần áo vào sáng ngày mai, cảm ơn.” Kiều Tâm Duy đúng là cạn cả lời. Trước đây lúc anh làm nhiệm vụ thì chẳng sao cả, mặt bị trét bùn lầy vừa bẩn vừa hôi cũng không ngại, suốt một tuần không tắm cũng không so đo, nhưng một khi về đến nhà thì chi li đủ điều.

Những chiếc áo sơ mi của Giang Hạo treo đầy một ngăn tủ, ngoài trắng cũng chỉ có trắng. Một khoảng thời gian rất dài cô cho rằng những chiếc áo sơ mi kia là cùng một kiểu.

“Anh đừng chi li như thế, có đồ để thay là2được rồi.” Kiều Tâm Duy nhìn anh, dùng ánh mắt chỉ chỉ ra ngoài ban công.

Giang Hạo hiểu ý, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa trượt. “Ba, con...”

Giang Chí Trung giơ tay lên cắt ngang, ông hỏi: “Những gì Thẩm Đại Hải đang làm bây giờ có phải kinh doanh hợp pháp không? Con người ông ta khéo đưa đẩy và gian xảo, không chừng đang có mưu kế gì khác.” “Cũng không đến nỗi, dù sao vẫn còn có Thị trưởng Thẩm.” “Anh em nhà họ Thẩm là quan thương kết hợp. Giả sử Thẩm Đại Hải không làm ít chuyện lợi dụng sơ hở thì Thị trưởng Thẩm cũng sẽ không về hưu non. Nói là về hưu nhưng chúng ta đều6biết ông ấy tự nhận lỗi và từ chức. Sự nghiệp của Thẩm Đại Hải không gượng dậy nổi cũng là báo ứng của chính ông ta. Tuyệt đối không thể qua lại thân mật với Thẩm Đại Hải. Lúc không có chuyện gì thì không sao, xảy ra chuyện thì ông ta sẽ là người đầu tiên lôi con xuống nước. Không biết bước tiếp theo ông ta định làm gì, nếu như ông ta vẫn tìm con nữa, con nhất định phải chú ý theo dõi.” Giang Hạo đồng ý: “Con biết ạ, con sẽ đề phòng mỗi giây mỗi phút.” “Ừ.” Giang Chí Trung lại nhìn lên trán anh, “Được rồi, đi xuống thôi, đừng để người ta chờ.”

“Vâng.”

Giữa trưa, Thẩm Đại Hải và Thẩm Lộ nhiệt tình tiếp đón. Buổi chiều Thị trưởng Thẩm cũng đến, hai đồng chí già tìm một nơi yên tĩnh câu cá cùng nhau. Hi Bảo chơi nửa ngày ở Thiên đường cho ba mẹ và bé, đến lúc trời tối cũng không chịu đi.

Liền bên Thiên đường cho ba mẹ và bé là quán trà sân thượng. Thẩm Lộ gọi trà và một ít trái cây, đồ ăn nhẹ, rồi ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ.

Thẩm Lộ đã thay áo thun và quần jeans thoải mái, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai.

“À hai người chơi bóng không? Cách vách có sân tennis.” Kiều Tâm Duy cười từ chối: “Tôi là người mù vận động.” Thẩm Lộ chuyển hướng sang Giang Hạo, Giang Hạo cũng lắc đầu từ chối và chỉ vào trán: “Tôi là thương binh.” Thẩm lộ: “Xí, chán thể... Ôi không nói nữa, con trai của hai người xinh trai thật, trong đám trẻ con này, nó là đứa đẹp nhất và lanh lợi nhất.”

Thẩm Lộ còn nói: “A Hạo, trước đây em còn trẻ không hiểu chuyện nên làm anh gặp không ít rắc rối, thật sự xin lỗi, anh đừng ghi thì em đấy.” Giang Hạo: “Không đến nỗi ghi thù, chuyện có lớn gì đâu, so với Tiểu Thiên Ái, những rắc rối cô nói đều không đáng kể.”

Thẩm Lộ cảm thán: “Đúng vậy, cô ta lợi hại thật... Không nhắc đến cô ta nữa. Ôi em rất tò mò, ban đầu có phải hai người giả vờ ly hôn không?”

Kiều Tâm Duy rất ngại nói chuyện tình cảm với người ngoài, huống chi người ngoài này còn từng là tình địch của cô. Cô cố tình quay lại nhìn Hi Bảo, đặt toàn bộ chú ý lên trên người thằng bé.

Giang Hạo nói sơ lược: “Dù sao phục hôn là thật... Thẩm Lộ, còn cô, tại sao lại ly hôn?” Anh tiện thể dời để tài sang người đối phương.

Thẩm Lộ cũng có vẻ hào phóng, vốn dĩ cũng không có gì phải che giấu, cô ta thẳng thắn đáp: “Tính cách không hợp thôi, em mê chơi, anh ấy thích quản lí, sống chung với anh ấy em rất mệt mỏi.” Cô ta ngửa đầu nhìn xa xa, vẻ mặt vừa thương cảm vừa thoải mái nói. “Có một lần em và mấy người chị em của mình thay đổi lịch trình nền trở về sớm, vào cửa thì phát hiện một người đàn bà khác trong nhà... Ha ha, ly hôn thôi, sau này anh ta nhẹ nhõm em cũng nhẹ nhõm.”

Kiều Tâm Duy tức giận bất bình: “Dù vậy anh ta cũng rất quá đáng, có tiền chơi gái chẳng lẽ không có tiền thuê phòng ư? Đưa về tận nhà, chậc chậc, quá đáng hết sức!”

Thẩm Lộ cười dửng dưng: “Ha ha, không quan trọng, đúng lúc cho tôi một lý do để ly hôn, thật sự đối với tôi như vậy tốt hơn. Có hại chính là anh ta, anh ta bị chú Ba của tôi đánh cho tàn phế hai chân, nhà bọn họ không dám oán giận một câu, anh ta cũng cam chịu.”

Kiều Tâm Duy không nói nữa, trong xã hội này có rất nhiều cuộc hôn nhân không phải xây dựng trên cơ sở tình yêu, vì lợi ích có, vì hư vinh cũng có. Những cặp vợ chồng như thế có cặp nhẫn nhịn được đến già, có cặp thì hết lợi ích là hết luôn hôn nhân.

Giang Hạo hỏi: “Vậy bây giờ cô thế nào? Thằng nhóc lái ca nô đi cùng cô kia...” Thẩm Lộ không thừa nhận thẳng thừng, nhưng cũng không phủ nhận, “Cậu ấy là huấn luyện viên bơi lội của khách sạn, vừa tốt nghiệp trường thể thao... Cứ như vậy đi, em cảm thấy bây giờ sống rất dễ chịu, khá tốt.” Giang Hạo cũng không nói gì thêm nữa. Thật ra anh có thể thấu hiểu thái độ của Thẩm Lộ, những đứa trẻ trong giới của họ, phần lớn đều nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Hôn nhân chính là chuyện của hai gia đình, tình cảm vợ chồng phải xếp thứ hai, chỉ cần quan hệ hôn nhân vẫn còn là được. Bên cạnh anh có rất nhiều bạn bè kết hôn xong đều là ai chơi theo ý người này, giống như Nguyễn Tấn vậy.

Thẩm Lộ cười nói: “Hai người đừng đồng cảm với em, em thật sự không cần. Em cũng không muốn sinh con, dáng người sẽ biến dạng. Em muốn thừa lúc còn trẻ để dốc hết sức làm việc, chuyện tình cảm cứ để thuận theo tự nhiên, có thể gặp được thì tốt nhất, không gặp được cũng không bắt buộc.”

Thẩm Lộ nhìn Giang Hạo. Cô đã từng thích người đàn ông xuất sắc này. Sau anh, cô thật sự không thể nào thích được người khác nữa. Mà bây giờ, cô cũng không còn cảm giác thích Giang Hạo như trước đây. Cô bất giác mỉm cười, may mắn lúc đó cô đã từng điên cuồng thích một người như vậy. Nếu không đến khi nhớ lại tuổi thanh xuân của mình, cô sẽ cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa nào mất.

“Đúng rồi, Giang Hạo.” Thẩm Lộ đột ngột thay đổi vẻ mặt, thành thật nói, “Chú Ba của em vẫn muốn tìm cơ hội chuyển mình. Ông ấy biết trước đây anh có ấn tượng không tốt với ông ấy, nên bây giờ ông ấy đang cố gắng biểu hiện. Anh đừng quan tâm đến ông, cứ có tiền là ông ấy phù phiếm ngay, không tiến mới thành thật.”

Giang Hạo rất kinh ngạc vì Thẩm Lộ lại nhắc nhở anh như vậy, “Tại sao cô nói với tôi điều này? Không phải hai người cùng phe à?”

Thẩm Lộ: “Đúng vậy, ông ấy là chú Ba của em, sao lại không cùng phe với nhau được? Em học làm ăn với ông ấy, phát hiện ông ấy có nhiều suy nghĩ rất khó chịu, nên em mới tách ra làm một mình. Bây giờ tập đoàn Bác Lan giống như một cái vỏ rỗng, khách sạn Bác Lan còn không bằng khách sạn nghỉ dưỡng này của em nữa, dù em còn chưa chính thức đưa vào kinh doanh.”

“Ông ta muốn làm gì?”

“Ông ấy biết anh là ông chủ đứng sau Thịnh Thể, vẫn muốn nịnh bợ anh, muốn anh bỏ tiền đầu tư vào khách sạn của ông ấy thôi.” Nhà họ Thẩm là một trong số ít người biết chủ nhân của Thịnh Thể.

Giang Hạo gật đầu, “Tôi tự có lưu ý, cảm ơn đã báo sự thật.”

“Thật ra chú Ba của em không phải là người xấu, nhưng mà tính tình khá nóng nảy, thích trò khôn vặt. Quả thật ba em phải thường xuyên trông chừng ông ấy, sợ ông ấy mắc phải sai lầm. Qua vụ án kia, Vạn Đạt của ông ấy đã tuyên bố phá sản, Bác Lan cũng không lớn mạnh bằng lúc trước. Thật ra chúng em đều cho rằng đây là chuyện tốt.” Giang Hạo: “Trước đây tôi điều tra rất nhiều vụ án liên quan đến Thẩm Đại Hải, nhưng không có chứng cứ chứng minh ông ấy phạm tội. Vậy những vướng mắc tình cảm của ông ấy đã được giải quyết rõ ràng chưa?” Sở dĩ anh hỏi như vậy là bởi vì rất nhiều chuyện thường sẽ bị hủy hoại trên tay người phụ nữ.

“Em không rõ những chuyện khác, vì không đến lượt em xen vào, em chỉ biết thím Ba vẫn như trước đây.” Thẩm Lộ hài hước nói, “Bây giờ chú Ba của em không có tiền cũng chẳng có quyền, chỉ có đầy người thịt mỡ, còn có người phụ nữ nào sẵn sàng ở cùng ông ấy, đúng không?” Nói xong, chuông báo điện thoại vang lên. “Ấy da em phải đánh tennis, hai người thật sự không đi à?”

“Không đi.”

“Vậy hai người cứ tự nhiên, em đi trước, có việc gì cứ gọi.”

“Được.”

Buổi chiều ánh nắng rất rực rỡ. Dưới bóng cây, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở của những phiến lá, rơi xuống đất thành vô số những vòng sáng, gió mát thổi cành lá rung rinh sàn sạt, bóng cây loang lổ.

Giang Hạo duỗi tay khoác lên vai Kiều Tâm Duy, ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn con trai đang chơi đùa đằng trước. Họ chỉ hi vọng Hi Bảo có thể lớn lên khỏe mạnh bình an, đừng mang lại gánh nặng cho xã hội là được.