Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 369: Quan niệm giáo dục của hai thế hệ

Lúc đó Lâm Thái Âm cảm thấy không vui, “Kiều Tâm Duy, cô đang chỉ cây dầu mà mắng cây hòe phải không? Cô mắng tôi để Hi Bảo chơi đến phát rồ lên như thể phải không? Cô cũng ở bên cạnh, sao cô không quan tâm đi?”

Kiều Tâm Duy vội vàng phủ nhận, “Mẹ, con không có ý đó, thật sự không có...”

“Mặc kệ cô có hay không cũng đừng nói với tôi.”

Về đến phòng, Kiều Tâm Duy xả nước tắm rửa cho Hi Bảo. Cô cũng biết ông bà nội thương cháu trai, cách giáo dục của hai thế hệ chắc chắn cũng có chỗ khác biệt, nhưng cô thật sự không hi vọng con của mình là một đứa trẻ bị chiều hư. Khả2năng tự kiềm chế của trẻ con còn kém, chắc chắn chỉ nghĩ đến chơi. Ông bà nội đều theo ý cháu, có ông bà chiều chuộng che chở nên bé biết có vấn đề thì sẽ tìm ông bà nội, lời nói của người mẹ là cô sẽ giảm uy đáng kể Ví dụ như tắm rửa, trước kia Hi Bảo sẽ rất tự giác lấy sẵn quần áo để thay, lúc tắm cũng tự mình tắm, cô chỉ cần đứng bên cạnh trông và giúp thêm là được. Nhưng bây giờ thằng bé lười biếng không chịu nhúc nhích, cứ đợi mẹ và bà nội tới tắm cho mình.

Tập thói quen tốt không dễ, còn quen thói hư thì chỉ cần lơ là là dính ngay.8Lâm Thái Âm: “Ôi chao ai thế này, cậu nhóc đẹp trai của nhà ai đây? Nhìn một cái nào, cơ thể bé bỏng thật đẹp làm sao!” Đập vào mắt Kiều Tâm Duy chính là cảnh mẹ chồng vừa nói chuyện vừa cầm khăn mặt tắm cho cháu, mà Hi Bảo thì đang chơi vịt con ở trong bồn tắm, không chịu phối hợp, thường xuyên đột ngột đứng lên chọc vịt con vào miệng bà nội. Cô không chấp nhận được nên nói: “Hi Bảo tắm đàng hoàng, đừng chơi nữa.”

Hi Bảo vẫn biết vâng lời, lập tức không chơi nữa. Nhưng dù có vâng lời đến đâu cũng không qua được sự cưng chiều của bà nội, “Hi Bảo thích chơi cứ chơi đi, có6bà nội tắm cho cháu rồi.”

Sau đó, Hi Bảo bắt đầu điên cuồng nghịch nước. Thằng bé tự động né tránh cái trừng mắt của mẹ, chơi hào hứng đến mức cả nửa người Lâm Thái Âm đều ướt sũng.

Kiều Tâm Duy vô cùng khó chịu.

Lúc ăn cơm, Hi Bảo chỉ ăn thịt không ăn rau, vừa gắp rau vào bát là bé gạt ra ngay. Vừa ăn vừa chơi, sau cùng bắt bà nội đút cơm luôn, bà nội cũng nuông chiều bé, bé ra khỏi bàn ăn chạy khắp nơi còn bà thì đuổi theo sau đút cơm.

Kiều Tâm Duy trừng Giang Hạo, anh phải dạy con đi chứ! Giang Hạo đứng lên giơ tay tóm con trai lên, “Hi Bảo, ăn cơm kiểu gì đấy?3Đã nói đi nói lại với con rồi, con mãi không nghe là sao?”

Hi Bảo cười hì hì, còn cảm thấy bị xách lên rất vui, cười nói với ba, “Ba, ba xem con đá đến ba nè, đá đến rồi nè, ha ha ha.” Trước kia Hi Bảo không như thế, Giang Hạo cũng nổi giận, nghiêm khắc quát to, “Hi Bảo!” Hi Bảo sợ hết hồn, lập tức không động đậy, Giang Hạo bế thằng bé đặt xuống đất, để bé dựa lưng vào tường, nghiêm khắc phê bình, “Nói mãi không nghe, phải mắng thì mới nghe à? Ăn cơm có thể chạy như vậy hả?” Hi Bảo sợ tới mức run rẩy, ba tức giận trông đáng sợ quá! Lúc này Lâm Thái Âm5đứng sau hơi kéo Giang Hạo và mắng, “Thằng bé còn nhỏ có biết gì đâu, con dữ cái gì mà dữ?”

Vốn đang yên lành, bà nội vừa bệnh là Hi Bảo chợt tìm được chỗ dựa, bắt đầu ngoác miệng khóc.

Giang Hạo, “Còn khóc?! Khóc cái gì, đừng khóc nữa!”

Ai ngờ Hi Bảo càng khóc lớn hơn làm Lâm Thái Âm đẩy thẳng Giang Hạo ra, bể cháu trai lên vừa vỗ lưng vừa dỗ, “Hi Bảo đừng khóc, ba xấu quá, bà nội đánh ba giúp cháu nhé.”

Hi Bảo cũng ôm chặt cổ bà nội, tìm được chỗ dựa rồi, có bà nội ở đây thì ba sẽ không đánh mình. Kiều Tâm Duy thấy cảnh này thì trong lòng rất khó chịu. Trước kia chưa bao giờ Hi Bảo như vậy, ăn cơm chưa bao giờ cần cô phải nhọc lòng. Cô bắt đầu tự kiểm điểm, cô không nên để con ở mãi nhà ông bà nội, cũng không nên mỗi lần tăng ca lại giao con cho dì giúp việc, nhất định là di ấy cũng chiều con mọi mặt.

Tới cuối cùng bà nội ôm Hi Bảo về phòng trước, Cơm tối cũng không ăn nữa. Hi Bảo nói tối nay muốn ngủ với bà nội. Chín giờ tối, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy trở về từ phòng tập thể thao, Kiều Tâm Duy mệt tới mức không muốn nói chuyện. Cô chạy trên máy chạy bộ hai tiếng liền, lúc bước xuống hai chân đều run hết cả lên.

Giang Hạo đỡ vai cô, đau lòng nói: “Bình thường bảo em chăm vận động lên em không nghe, bây giờ sao lại liều mạng như vậy?”

Kiều Tâm Duy lắc đầu, thật sự không muốn nói chuyện. Kiều Tâm Duy vừa vào phòng là nằm liệt trên ghế sofa không muốn nhúc nhích.

“Dậy nào, đi tắm rồi ngủ tiếp.”

Cô đột nhiên đổi chủ đề, “Giang Hạo, chúng ta không thể nuông chiều con như vậy được. Hai chúng ta quyết không thể cùng lúc tăng ca, cần phải có một người ở cạnh đốc thúc con. Cuối tuần cũng không thể để con ở nhà ba mẹ một mình thể được, bằng không con sẽ bị chiều hư mất.”

Giang Hạo: “Ba mẹ cũng thương cháu, cảm thấy trước kia đã khiến con thiệt thòi nên muốn bù đắp gấp bội thôi.”

Kiều Tâm Duy: “Em hiểu nhưng không thể chiều con như thể được, yêu con tương đương hại con. Hôm nay anh cũng thấy rồi, con không thể thay đổi chỉ trong chốc lát, là do nửa năm nay chúng ta quá ít quan tâm đến con.”

Giang Hạo cúi người xuống nằm cạnh cô, thử nói: “Nếu không thì em từ chức đi?” Kiều Tâm Duy quay lại nhìn anh, không tình nguyện nói: “Từ chức là cách sau cùng, chúng ta cố hết sức tự lo cho con, xem con có thể trở lại như trước kia không. Ít nhất không thể để nó cho rằng có ông bà nội che chở là không nghe lời chúng ta nữa.”

Giang Hạo gật đầu đồng ý, “Được. Nhưng bây giờ nên tắm trước đã.” Anh bế ngang cô lên và đi thẳng vào phòng tắm. Gió đêm phơ phất, vô cùng mát lạnh. Ban đêm khách sạn rất yên tĩnh, tiếng côn trùng bên ngoài kêu vang làm nơi này có thêm cảm giác hài hòa.

Giang Hạo ôm Kiều Tâm Duy từ sau lưng, ở nội thành vốn không thể có ánh trăng sáng ngời trong trẻo như thế này được, không ngắm một chút thì tiếc lắm. “A Hạo, ba đã giao cho em một vấn đề khó khăn, ông bảo em thuyết phục anh bỏ suy nghĩ từ chức đi, bảo em thuyết phục anh tiếp tục ở lại Viện kiểm sát. Anh nói em nên làm gì bây giờ đây?” Giang Hạo ôm cổ chặt hơn, “Lời ba khó làm trái, vừa rồi anh còn đang suy nghĩ, thật ra anh có ở Thịnh Thế hay không và có thể thành lập quỹ từ thiện hay không đều không có trở ngại gì. Mặc dù anh làm việc ở Viện kiểm sát nhưng Thịnh Thế vẫn có thể lập quỹ từ thiện mà.”