Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 371: Điểm yếu lớn nhất của con người

Mà Dương Đan lại ở căn nhà hơn hai trăm mét vuông trong khu vực sang trọng nhất thành phố. Trang trí, đồ điện, đồ dùng gia đình đều là hàng xa xỉ. Cô ta có nhiều túi xách hàng hiệu, lấy đại một món quần áo đều trên mười nghìn nhân dân tệ. Mỗi một món trang sức châu báu của cô ta đều có giá trên trời. Đổng Tất Thăng thoải mái và hào phóng dùng số tiền tham ô được cho người phụ nữ này.

Bà Đổng hận, lúc bà gả cho Đổng Tất Thắng, ông ta chẳng có cái gì cả. Những năm tháng khó khăn kia của ông ta luôn có bà ở cánh đồng hành. Ông ta ở trong quân đội nên không có nhiều2thời gian về nhà, bà đành gánh vác hết mọi chuyện trong nhà trên vai. Mặc kệ là nhà chồng hay nhà mẹ đẻ, hệ bên nào có việc đều do bà giải quyết.

Bây giờ vừa khấm khá lên thì lại truyền đến tin Đổng Tất Thắng bắn súng tự sát, còn thêm tin tìm thấy hàng đồng của cải trong nhà tình nhân của Đổng Tất Thắng. Bà hận quá, hận lúc trước mình mắt mù mới lấy người đàn ông này, càng hận mình đã trả giá cho cái nhà này mà không oán trách hay tiếc rẻ gì. Nhưng điều bà hận nhất chính là người đàn ông kia ích kỉ đến nỗi không có sự dũng cảm để đối mặt với hiện thực, cứ vậy mà8tự tử.

Người đã chết thì được giải thoát, nhưng kẻ còn sống thì vẫn chịu tra tấn. Trước tòa, Đỗ Lương Nhân thẳng thắn thú nhận sự thật mình phạm tội. Trước số lượng lớn nhân chứng và vật chứng, hắn không chống chế được. Còn Dương Đan, dù không trực tiếp tham gia phạm tội, nhưng cô ta lại thành công cụ rửa tiền của Đổng Tất Thắng, hơn nữa cô ta cũng không phải không biết gì. Cô ta biết đấy, nhưng trước tiền tài và quyền lực, cô ta chọn biết tôi vẫn cổ phạm tội.

Chứng cứ quan trọng về việc Đổng Tất Thắng nhận hối lộ lục soát được từ chỗ Dương Đan, quan tòa hỏi cô ta làm sao có được tài liệu này, cô6ta trả lời: “Có lần ông ta uống say, tôi copy lại từ máy tính ông ta.” “Tại sao phải giữ lại những tài liệu đó?” “Tôi muốn rời khỏi ông ta, nhưng tôi biết quá nhiều chuyện của ông ta rồi, muốn chạy không dễ dàng như vậy. Trong tay tôi cần phải có bùa giữ mạng.” Bà Đổng ngồi dưới nghe thể thì nước mắt ròng ròng, che miệng cũng không ngăn được khóc thút thít. Đây là tình nhân của Đổng Tất Thắng đẩy, tình nhân vừa thực tế vừa hư vinh.

Không đợi tan phiên tòa, bà đã đi ra ngoài từ cửa sau.

Giang Hạo cũng ngồi không yên nên đi theo ra ngoài.

Người chịu tổn thương lớn nhất trong vụ án là người phụ nữ giản3dị này. Người chồng mình luôn tin tưởng đã dùng súng tự tử, người anh trai luôn tin tưởng cũng bị bắt vào tù, mà bà chẳng làm gì được.

Bà Đổng ngồi khóc một mình trong phòng nghỉ trống rỗng. Giang Hạo rót một ly nước ấm, chầm chậm đi tới, “Chị dâu, uống nước đi, nén bị thương.” Tất nhiên bà Đông nhận ra Giang Hạo, trước kia anh là cấp trên của Đổng Tất Thắng, bây giờ là kiểm sát viên đã tố cáo Đổng Tất Thắng và Đô Lương Nhân.

“Cảm ơn.”

Giang Hạo ngồi xuống trước mặt bà và an ủi, “Chị dâu, tôi hiểu tâm trạng của chị, thật ra chuyện của lão Đổng... tôi cũng rất đau lòng” Bà Đổng lau nước mắt rồi gật đầu5nói, “Làm phiền cậu rồi, là lão Đồng hồ đồ quá.” “Chị dâu, tôi nghĩ cuối cùng lão Đổng chọn tự tử là vì người anh ấy không dám đối mặt với những người thân.” “Ha ha, có lẽ vậy.” “Tôi nhớ trước kia, những lúc huấn luyện, chúng tôi thường hay nói chuyện khi được nghỉ ngơi. Mỗi lần nhắc tới người nhà là lão Đổng bảo thấy hổ thẹn với mẹ con chị. Trong lòng lão Đổng, mẹ con chị mới là người quan trọng nhất.” Bà Đổng nức nở, “Ông ấy có lỗi với chúng tôi, uống cho tôi tin tưởng ông ấy như vậy. Sao ông ấy xứng đáng với đất nước, xứng đáng với đứa con trai luôn lấy ông ấy làm tấm gương, xứng đáng với tôi.” “Ngay từ đầu, lão Đông không kiềm chế được lòng tham của mình. Một bước sai, ngàn bước sai. Đến cuối cùng anh ấy đã không làm chủ được mình nữa. Chị dâu, sự thật đã vậy rồi, bây giờ con mới quan trọng nhất. Đứa trẻ là người vô tội nhất, chị phải dẫn dắt bé theo con đường đúng đắn, đừng để nó có bóng ma trong lòng.” “Bân Bân kiên cường hơn tới nhiều, mấy hôm nay là nó an ủi và cổ vũ tối. Nó rất hiểu chuyện.” Tiếng chuông tòa án vang lên, cửa vừa mở, rất nhiều người đến nghe xử đều đi ra.

“Mẹ.” Bân Bân chạy nhanh tới phía này hỏi, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Mẹ không sao, Bân Bân, chào chú Giang đi con.” “Chào chú Giang ạ.” Giang Hạo sờ đầu bé và cười nói, “Chào Bân Bân.”

Bân Bân nhìn bộ đồ Giang Hạo mặc rồi hỏi, “Chú Giang, chú là người bắt bác của cháu ạ?” Giang Hạo gật đầu.

“Cảm ơn chủ đã bắt người xấu xa này, bác của cháu là người xấu nhất, ba cháu cũng là kẻ xấu, các bạn cháu đều nói ba cháu là người xấu, bọn họ đều không thích ba cháu nên không muốn chơi với cháu. Nhưng mà cháu vẫn rất yêu ông ấy, vậy có được không ạ?” Giang Hạo đau lòng đáp, “Đương nhiên có thể, cho dù ba cháu làm gì thì ông ấy vẫn là ba cháu, ông ấy là người yêu cháu nhất.”

“Chú Giang quen ba cháu ạ?”

“Quen chứ, trước kia chủ và ba cháu làm việc cùng nhau. Ông ấy thường xuyên nhắc tới cháu, khen cháu thông minh hiểu chuyện, còn khen cháu học giỏi, không cân ông ấy nhọc lòng. Bân Bân, sau này cháu phải học giỏi thì tương lại mới có thể chăm sóc tốt cho mẹ và chính mình được, hiểu không?”

“Cháu hiểu ạ, cháu sẽ học thật giỏi.”

“Ngoan lắm.” Giang Hạo vui vẻ vô cùng, con trai của lão Đổng đúng là hiểu chuyện, “Chị dâu, dạy dỗ con thật tốt nhé, mọi việc đều nên nghĩ cho cháu!” Bà Đổng ôm con trai yên lặng rơi lệ. Sau này chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống về sau của họ sẽ càng vất vả hơn.

“Chị dâu, nén bị thương đi... Tôi phải vào trước đây.” “Ừ, cậu cứ làm việc đi.”

Vụ án tham ô của Tập đoàn Nam Phương được xử suốt cả một ngày, ngày mai còn phải tiếp tục. Sắc trời dần tối, Giang Hạo lái xe về nhà, anh không thể không nhìn thẳng vào sự thật này. Về sau những điều anh phải đối mặt đều là chuyện như thế cả. Điểm yếu lớn nhất của con người là lòng tham.

Một chữ tham có thể triệt tiêu tất cả những vinh dự và ca ngợi trước kia. Đang nghĩ ngợi thì điện thoại bỗng vang lên, là cuộc gọi của Chu Tử Duệ. “Alo?”

“Anh Hạo, anh ở đâu vậy?”

“Đang trên đường đi đón chị dâu cậu.” “Vâng, em đợi anh, em và Thiến Vi phải tự tay gửi thiệp cưới cho anh.”

Giang Hạo nở nụ cười, “Đưa cho chị dâu cậu không phải cũng giống nhau sao?”

“Người khác có thể nhờ gửi giùm nhưng anh thì em phải tự mình đưa. Anh Hạo, anh phải làm người chứng hôn cho em mà.” Giang Hạo vui vẻ đồng ý, “Được đó, tôi còn có thể kiếm được một khoản.”