Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 373: Thư của dương đan

Trần Kinh Nghiệp nhận bia và bật nắp, ngửa đầu uống ừng ực, “Khà, đã thật!” Giang Hạo im lặng lấy một bức thư trong túi đưa cho anh ta, “Đây là thư Dương Đan gửi cậu.”

Trần Kính Nghiệp không cầm mà uống tiếp.

Giang Hạo ngồi xuống, đặt thư bên cạnh anh ta, “Muốn đọc thì đọc đi.” “A Hạo, cậu không cần ở cùng tôi đâu, cứ đi chơi với Hi Bảo đi. Tôi ngồi ở đây một lát là được.” “Ừ, uống xong thì về phòng cho khách mà ngủ.”

“Ha ha, được.” Giang Hạo biết điều rời khỏi, lúc này Trần Kinh Nghiệp mới cầm bức thư lên, trong mắt vừa có sự khinh thường vừa có sự buồn2bực. Mở thư ra, ánh sáng trên ban công quá mờ, anh không thấy rõ chữ nên nằm hẳn ra sàn nhà, nương theo ánh sáng từ phòng khách hắt ra để đọc thư.

Đây là lần đầu tiên anh thấy chữ viết của Dương Đan, nét chữ xinh đẹp thẳng hàng, có thể thấy cô ta cực kỳ nghiêm túc khi viết bức thư này.

“Kinh Nghiệp, mong anh mạnh khỏe lúc đọc lá thư này. Không biết giờ anh có muốn đọc lá thư này không, không biết giờ anh có hận em không, không biết sự tồn tại của em có gây ảnh hưởng gì cho cuộc sống sau này của anh không? Dù thế nào đi nữa thì em8vẫn hi vọng anh có thể sống thật tốt. Kính Nghiệp, trước kia em đúng là người phụ nữ được Đổng Tất Thẳng bao nuôi, em không thể phủ nhận điều này, đó là một cuộc giao dịch của tiền và thể xác. Sau khi gặp được anh, em không muốn anh biết quá khứ kinh tởm kia của mình. Em đã nghĩ đến nhiều cách để thoát khỏi cuộc sống đó, em ao ước được cùng anh sống cuộc đời còn lại. Cho dù anh đối xử với em lạnh nhạt cỡ nào, không để ý em tới cỡ nào, em cũng muốn ở cùng anh, có lẽ đó là tình yêu nhỉ? Bởi vì yêu anh nên em muốn6thoát khỏi quá khứ. Nhưng mọi chuyện luôn không thể phát triển theo ý mình, nhân quả báo ứng, đều là chuyện bản thân em làm sai, đã đến lúc trả giá rồi. Em muốn mãi đi theo anh, chỉ cần nhìn anh là em thấy hạnh phúc rồi, cho dù mãi mãi không có danh phận gì cũng chẳng sao, cho dù anh mãi mãi không quan tâm em cũng chẳng sao cả. Tình yêu em dành cho anh hèn mọn như vậy đấy. Kinh Nghiệp, hi vọng chuyện của em không ảnh hưởng gì tới anh. Sau này anh nhất định phải sống thật tốt. Rồi sẽ có cô gái xứng với anh hơn đến làm bạn cùng anh.3Đời này e khó mà gặp lại, hi vọng anh luôn khỏe mạnh.”

Mấy câu trong thư rất ngắn gọn nhưng lại thấm đẫm tất cả tình cảm của Dương Đan. Tâm trạng của Trần Kinh Nghiệp rất phức tạp, tình cảm anh dành cho Dương Đan chưa đến mức yêu, nhưng đột nhiên anh cũng bị xao động. Trần Kính Nghiệp và bức thư rồi ném sang một bên. Nếu phải nói Dương Đan đã mang lại ảnh hưởng gì cho cuộc sống của anh thì chỉ có thể nói, sau này anh không dám tìm phụ nữ bên ngoài nữa, quá đáng sợ!

Giang Hạo lên lầu hai, cứ khoảng mười mấy phút lại đi đến đầu cầu thang nhìn xuống5ban công. Mấy hôm nay là thời gian Trần Kinh Nghiệp khổ sở nhất, làm anh em tốt, Giang Hạo hi vọng anh ta có thể nhanh chóng thoát khỏi điều đó.

Kiều Tâm Duy vỗ nhẹ lưng anh, “Này, lo thể thì xuống tâm sự với anh ấy đi.”

“Dương Đan viết thư cho cậu ấy, cậu ấy bảo anh đi.” “Với sự hiểu biết của anh với anh ấy thì anh ấy cần bao nhiêu thời gian?”

Giang Hạo suy nghĩ rồi đáp, “Cậu ấy vốn không có việc gì, chỉ là vụ án chưa xong thì trong lòng vẫn không buông được, đợi khi kết án là cậu ấy sẽ không sao nữa, tin anh đi.” Nói xong, anh dang tay ôm Kiều Tâm Duy, “Bà xã, anh cảm thấy bây giờ anh thật hạnh phúc. Chỉ cần có em và Hi Bảo ở cạnh là anh đã thấy đủ rồi.”

Kiều Tâm Duy cười nói, “Biết rồi, đừng dài dòng nữa được không? Anh muốn nói câu này một ngày mấy lần mới đủ hả?” “Nói nhiều cỡ nào cũng không đủ.”

***

Thứ bảy, Lâm Thái Âm đã gọi giục từ sáng sớm. Giang Hạo không thể không sang đó sớm. Trong xe, Kiều Tâm Duy nhìn chằm chằm Hi Bảo và dặn dò mãi, “Hi Bảo, tới nhà ông bà nội thì không được bướng bỉnh, không được bắt bà nội đút cơm, không được ăn khoai tây chiên và kẹo, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi, nhớ rồi ạ. Ôi dào mẹ ơi, mẹ dài dòng quá!” “Thằng nhóc thổi dám chê mẹ dài dòng à? Bây giờ con đồng ý hết lượt nhưng đến nhà ông bà nội là đều quên sạch. Nếu mà lát quên thì về nhà coi mẹ có xử con không?!” Hi Bảo giằng co với cô, “Hừ, mẹ xử con thì con nói ba xử lại mẹ.” Giang Hạo vừa lái xe vừa lén lút cười.

Kiều Tâm Duy giơ tay đánh vào gáy Giang Hạo một cách khí thế, “Ba con không dám xử mẹ, chỉ có mẹ xử ba con thôi. Nếu con không ngoan thì mẹ sẽ xử luôn cả hai ba con một lượt.” Giang Hạo lập tức phối hợp kêu đau oai oái, “Bà xã, anh sai rồi, anh sai rồi...”

Hi Bảo nhìn sững sờ, bé nói với vẻ không phục, “Ba, ba không nên sợ mẹ như vậy. Ngay cả con gián mẹ cũng sợ, nhưng ba có sợ đâu.”

Giang Hạo pha trò: “Ba không sợ giản nhưng ba sợ cọp cái.”

Hi Bảo tỉnh ngộ, giả vờ hoảng sợ, “Cứu mạng, cọp cái đừng ăn thịt con, đừng ăn thịt con.” Giang Hạo cười to, Kiều Tâm Duy bị hai cha con chọc giận tới mức nói không thành lời. Đùa giỡn trên xe như vậy nên rất nhanh đã đến nhà họ Giang. Lâm Thái Âm đã kiễng chân đứng đợi ngoài cửa, xe chưa dừng hẳn bà đã gấp gáp ra mở cửa, “Hi Bảo, cháu trai ngoan của bà, bà nội nhớ cháu muốn chết.”

Mồm mép của Hi Bảo ngọt nhất, gọi to, “Bà nội, cháu cũng nhớ bà, moah moah!”

Lâm Thái Âm bế Hi Bảo xuống, ước lượng cân nặng và nói: “Sao lại thấy nhẹ đi vậy nhỉ? Chắc chắn là không ăn giỏi đúng không? Đi nào, bà nội nấu cho cháu rất nhiều đồ ăn ngon.”

Kiều Tâm Duy nghe vậy quả thực... Haiz, thôi, đừng so đo quá nhiều.

Giang Hạo hạ thấp giọng an ủi, “Đừng chấp với mẹ anh, Hi Bảo rất khỏe mạnh.” “Em không sao, nhiệm vụ của anh là coi chừng mẹ và con trai anh đó.” Giang Hạo gật đầu, “Tuân lệnh bà xã.”

Người ta bảo mẹ chồng nàng dâu là kẻ địch trời sinh, câu nói này không sai chút nào. Lâm Thái Âm vốn không thích Kiều Tâm Duy, bây giờ vì Hi Bảo nên quan hệ của hai người càng cứng nhắc hơn, luôn cố ý vô tình mà phân cao thấp.

Kiều Tâm Duy, “Hi Bảo, con đã ăn hai miếng chocolate rồi, ăn nữa là nhiều quá rồi con không sợ bị sâu răng sao?” Lâm Thái Âm, “Ăn đi, ăn đi, Hi Bảo, thích ăn thì cứ ăn. Ăn xong thì đánh răng là sẽ không bị sâu răng đâu.”

Kiều Tâm Duy: “Hi Bảo, đừng nhảy tới nhảy lui trên sofa, làm hỏng ghế thì thôi, lỡ ngã thì sao?”

Lâm Thái Âm: “Thích nhảy cứ nhảy, hỏng rồi bà nội mua cái mới. Hi Bảo, không thì bà nội mua cho cháu một cái giường nhảy được không?” Kiều Tâm Duy liều mạng nháy mắt với Giang Hạo, quả thực không thể nhịn được nữa, sao có thể chiều cháu như thế chứ? Lâm Thái Âm lại nói, “Cô đừng cứ trừng A Hạo mãi. Con trai tôi cũng được cưng chiều mà lớn, nếu dễ chiều hư thì đâu có cô hôm nay.” “...” Kiều Tâm Duy muốn nôn ra máu, tim chảy máu đầm đìa.