Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 382: Ấn tượng cực kém

Kiều Tâm Duy khó hiểu, sau đó thì nghe được một câu khiến cô ôm bụng cười, Thẩm Ngôn Thanh nói: “Đưa có cái pizza cũng chậm như vậy, gọi tiệm nào thể, khiếu nại nó.”

Kiều Tâm Duy đi vào và bất ngờ quát lên: “Các người dám gọi đồ ăn trong giờ làm việc, bị phát hiện là bị trừ tiền thưởng đầy” trong văn phòng lặng ngắt như tờ, lúc này cô bỗng nhiên đổi giọng, “Người bắt gặp phải có phần, chừa cho tôi miếng lớn.” Mọi người sợ hết cả hồn. Thẩm Ngôn Thanh: “Sao cô lại tới đây?”

“Tôi tới đi làm không được sao?”

“Ờ, được chứ, vậy mấy giờ cô đi?” Kiều Tâm Duy chỉ có thể thành thật thú nhận, “Chồng tôi có công chuyện ở gần đây, tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi, anh ấy xong việc thì tôi xuống2luôn.”

Thẩm Ngôn Thanh trêu ghẹo: “À, cô vì pizza mới chạy đến phải không?” Phan Doanh Doanh: “Ôi chao, Tâm Duy đúng là tốt số mà! Cho nên mới nói, phụ nữ học có cao, làm việc có giỏi, cũng không bằng gả vào nhà tốt.” Thẩm Ngôn Thanh nói thẳng không kiêng dè: “Nếu là phụ nữ vừa tính toán chi li vừa ham muốn hư vinh như cô, những cậu ấm nhà giàu đó cũng chướng mắt cô.”

Phan Doanh Doanh lập tức thẹn quá hóa giận, “Thẩm Ngôn Thanh, anh cút đi!”

“Ha ha ha, nổi giận tức là bị tôi nói trúng rồi. Này Phan Doanh Doanh, còn đang nằm mơ đấy hả? Cô cũng chỉ có thể chăm chỉ làm việc mới có thể được coi là người phụ nữ độc lập, bằng không... chậc chậc...” Phan Doanh Doanh cầm lấy tập hồ sơ, bay8thẳng đến đánh Thẩm Ngôn Thanh, “Cút!” Nếu đàn ông và phụ nữ đấu võ mồm, trên thực tế đàn ông chỉ là nói giỡn chơi thôi, còn phụ nữ lại hay cho là thật. Lời đàn ông thuận miệng nói ra thường sẽ làm tổn thương sâu sắc trái tim của phụ nữ, hơn nữa làm họ nhớ rất kĩ. Chỉ chốc lát sau, pizza nhanh chóng được giao tới, sáu cái bánh pizza được chia hết ngay lập tức.

Thẩm Ngôn Thanh vừa ăn vừa nói: “Ngày mai đến phiên tổ ba mời khách, nghĩ sẵn trước xem ăn món gì đi.”

Kiều Tâm Duy không hùa theo bọn họ tán dóc, lần này có tới văn phòng là có mục đích, cô ngồi vào chỗ của mình, quay đầu lại chính là chỗ của Tịch Tuyết nên nói chuyện khá thuận tiện. “Tịch Tuyết, gần đây không6có nhiều việc chứ?”

Tịch Tuyết cười, “Cô cảm thấy chúng tôi giống đang bận rộn sao? Tháng trước mỗi ngày tăng ca làm cả người đều choáng váng, tháng này lãnh đạo nghỉ ngơi, chúng ta cũng có thể nhẹ nhàng hơn.” “Ha ha, cũng phải, hai vị lãnh đạo có tiếng là cuồng công việc của Thịnh Thế chúng ta, hiếm có khi họ nghĩ thoáng, biết đi hưởng tuần trăng mật.” Tịch Tuyết thấy cô ăn rõ ngon lành bèn hỏi: “Tâm Duy, cô có thể ăn pizza à?” “Có thể mà, tại sao không thể?”

“Em họ tôi mang thai, những thức ăn nhanh này không hề ăn một chút nào. Dì nhỏ của tôi một ngày nấu ba bữa cho em ấy, đổi món đa dạng.” “Theo nguyên tắc là tốt nhất không ăn, nhưng mà lâu lâu ăn một chút cũng không sao cả.3Tịch Tuyết, em họ cô đã mang thai rồi, sao cô còn chưa kết hôn?” Tịch Tuyết suýt chút nữa là phun ra, “Khụ khụ khụ, thứ nhất, con của em họ tôi đã đi nhà trẻ rồi, thứ hai, tôi không có bạn trai sao mà kết hôn được? Cuối cùng, nếu có đang khoe mẽ với tôi, như vậy, tôi muốn nói là, tôi rất khinh thường hành động kiểu này của cô.”

Kiều Tâm Duy vừa ăn vừa cười, cô ngồi banh chân ra, váy phủ lên hai đầu gối, thịt tôm trên pizza rơi rớt trên váy của cô, còn hơi bắn lên trên, hình ảnh đó đúng là choáng. Tịch Tuyết trợn mắt há hốc cả mồm. “Kiều Tâm Duy, cô thật là... Sao chồng cô chịu được cô thế?” “Ha ha ha, ngại ghế, để cô chê cười rồi. Khỏi phải nói, chồng5tôi còn yêu cái kiểu này của tôi đấy.”

“...” Tịch Tuyết quả thực cạn lời, thế giới của bà bầu, kẻ FA như cô, không hiểu.

Kiều Tâm Duy lấy khăn giấy lau sơ, ăn cũng ăn xong rồi, nên nói chuyện chính thôi. Cô nằm bò ra trước bàn Tịch Tuyết và hỏi nhỏ: “Tịch Tuyết, cô cũng không còn ít tuổi, nên tìm đối tượng rồi. Cô cảm thấy Trần Kính Nghiệp thể nào? Chính là cái người gặp lúc lãnh đạo kết hôn, sau đó đến bàn các cô đó.”

“NO!” Tịch Tuyết gần như buột miệng thốt ra theo bản năng, “Cô muốn giới thiệu đối tượng cho tôi cũng giới thiệu người đáng tin cậy một chút được không? Loại đàn ông không tổ chất, không lễ phép này sẽ chỉ làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

“...” Kiều Tâm Duy nghẹn lời ngay tại chỗ. Đích thực là cô cũng từng cảm thấy Trần Kính Nghiệp ghê tởm, giấu Vân Thanh yêu đương vụng trộm với Chu Tiểu Y, thật sự quá ghê tởm! Nhưng chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi mà, hay là Tịch Tuyết cũng biết chuyện này?

Tịch Tuyết vừa mở van nói, không kiềm chế được mắng ào ào, “Nhất định cô không biết hôm đó anh ta quá đáng chừng nào, cố ý lấy thuốc lá làm hỏng váy của tôi, còn ngang ngược bắt tôi uống rượu. Tôi nói tôi lái xe anh ta vẫn không buông tha, còn một mực đòi đến tiến váy cho tôi, có tiến ghê gớm chắc? Tôi không có tiền chắc? Sau đó anh ta còn gửi tin nhắn hẹn tôi, cũng không biết ai cho anh ta số của tôi nữa. Đúng là tức chết tôi! Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào vừa ghê tởm vừa thấp kém như vậy.”

“Cái này, chuyện này... trong chuyện này có hiểu lầm chăng?” May mà mình tới hỏi dò. Cô đã bảo mà, nói với Trần Kinh Nghiệp rất nhiều lần anh ta cũng không hành động, hóa ra không phải Trần Kinh Nghiệp không hành động, mà là Tịch Tuyết không đón nhận.

“Tâm Duy, tôi biết anh ta là bạn của chồng cô, nhưng mà có thể cô vẫn không hiểu rõ anh ta. Thật đó, loại người này làm bạn cũng không được, cô bảo chồng cô nhất định phải cách xa loại bạn này ra.” Kiều Tâm Duy còn có thể nói gì đây, chỉ có thể cười gượng. Tịch Tuyết là một người rất có chủ kiến, không mù quáng nghe theo, cũng không kết luận tùy tiện, nhưng cô ấy lại có thành kiến sâu với Trần Kinh Nghiệp như vậy.

“Khụ khụ, Tịch Tuyết, thật ra là cô không hiểu anh ta đó, anh ta chỉ uống rượu vào là nói nhiều mà thôi.” ít nhiều vẫn cần giải thích một chút, cô bỗng nhiên cảm thấy Trần Kinh Nghiệp đáng thương quá.

Tịch Tuyết lập tức ngắt lời cô, “Cô không cần bào chữa cho anh ta. Còn nữa, cô tuyệt đối đừng giới thiệu loại người này cho những người khác, sẽ hại cả đời người ta đó.” “.” Trần Kính Nghiệp ơi Trần Kính Nghiệp, tôi nên nói anh thế nào mới được đây? Không phải anh không gặp được cô gái tốt nhất, mà là chính hành vi và tác phong của anh đều dọa cho những cô gái tốt chạy mất. Vốn còn muốn chuẩn bị một buổi liên hoan cho các người thân càng thêm thân, xem ra không cần nữa rồi.

Lúc này, điện thoại của Giang Hạo gọi tới, cô phải đi rồi. Sau khi tạm biệt mọi người, Phan Doanh Doanh đi tới, cầm hộp đựng pizza nói: “Tấm Duy, ở đây còn dư lại một miếng, cô có lây không?”

“Cảm ơn, tôi ăn đủ rồi.”

“Vậy cô mang về cho con trai ăn đi, tôi gói lại giúp cô.”

“Không cần, không cần, mọi người ăn đi.” Phan Doanh Doanh đã gói xong, nói kiểu gì cũng bắt cô cầm đi, còn ân cần đỡ cô đến trước thang máy. Kiều Tâm Duy bị sự nhiệt tình thái quả của cô ta làm cho không thể hiểu được. Vừa rồi còn dùng lời chua ngoa mỉa mai cô, sao lúc này đã nịnh bợ rồi?

“Tâm Duy à, hỏi có chuyện này nhé.” “Chuyện gì?” “Cô và Trần Kinh Nghiệp có thân không?” Xem đi, quả nhiên có mục đích!