Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 383: Bóng đèn

“Tâm Duy, giới thiệu thử cho tôi đi, hôm đó trong tiệc cưới, ấn tượng của anh ta với tôi không tệ, còn nói cười với tôi. Ấn tượng của tôi với anh ta cũng khá tốt, chỉ thiếu một người bắc cầu ở giữa thôi, Tâm Duy.” Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của cô ta, Kiều Tâm Duy chỉ đành đồng ý, “Được được, để tôi thăm dò ý tứ của anh ta xem đã. Nếu có thể, tôi sẽ cho anh ta số điện thoại của cô, được không?” “Được, quá được rồi. Tâm Duy cô tốt quá!” Kiều Tâm Duy cười gượng, “Thang máy tới rồi, tôi đi trước đây.” “Ừ, bye bye, chào ông xã và con của cô giùm tôi nhé.”

Đi xuống lầu, Giang Hạo2đang ngồi trên ghế sofa ở đại sảnh chờ cổ, bên cạnh tay đặt hộp kem vani mà cô thích ăn, có điều là hộp nhỏ nhất. Từ giây phút cô bước ra khỏi thang máy, tầm mắt của anh chưa từng rời khỏi cô, bất kể bao lâu, bất kể ở đâu, trong ánh mắt anh nhìn cô đều tràn ngập sự dịu dàng và tình yêu vô hạn. “Sao em cũng mang theo một phần xuống nữa?” Giang Hạo thấy là hộp đựng Pizza Hut bèn trêu chọc, “Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi không ở nhà, đám người này cũng điên cuồng quá rồi.” “Hiểm khi bọn họ mới thả lỏng được một chút, anh quản nhiều quá vậy?”

Giang Hạo lắc đầu, “Anh không quản, anh chỉ8nghĩ là, nếu em đã ăn một loại đồ ăn vặt rồi, vậy cái kia không cho em ăn nữa.” Kiều Tâm Duy cầm lấy túi kem nhanh hơn anh một bước, nhìn anh bằng ánh mắt khao khát, “Không ăn sẽ tan đó, cảm ơn. Mấy thứ này mang về mà bị Hi Bảo nhìn thấy thì chắc chắn nó sẽ la hét đòi ăn, không bằng đều để cho em giải quyết hết đi.” Giang Hạo cười cô, “Em ăn nhiều như vậy, sao không thấy em mập thêm chút nào hả?”

“Không phải do con gái của anh hấp thu tốt sao, em cũng cảm thấy bụng em lớn hơn so với hồi mang thai Hi Bảo ba tháng. Trước kia năm tháng còn chưa nhìn rõ bụng, bây6giờ ba tháng đã biến thành thùng nước.” Kiều Tâm Duy vừa oán trách, vừa mở nắp hộp kem, ăn hết miếng này đến miếng khác, sợ Giang Hạo tịch thu bất cứ lúc nào.

“Đúng rồi, vừa rồi em qua chỗ Tịch Tuyết tìm hiểu tình hình thử. Hai người bọn họ đoán chừng là không có cơ hội rồi, ấn tượng của cô ấy với Trần Kinh Nghiệp không tốt. Khống, phải nói là cực kém.”

“Sao vậy?”

“Trần Kinh Nghiệp hút thuốc làm cháy hỏng váy của người ta, chẳng đáng tin gì cả. Đổi lại là em em cũng bực.” Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Giang Hạo ân cần mở cửa cho cô, còn chủ động bung dù, anh an ủi: “Vậy quên đi, là hai người họ3không có duyên phận này.”

“Anh có ấn tượng gì với Phan Doanh Doanh không? Hôm đó cũng ngồi ở bàn kia luôn.”

Giang Hạo lắc đầu, thật sự không có ấn tượng gì, cả Tịch Tuyết cũng là do trước đó cô từng nhắc tới anh mới đặc biệt chú ý. Đối với những người phụ nữ khác, anh không muốn tốn bất kỳ tâm tư gì.

“Hôm nay cũng coi như có thu hoạch, ấn tượng của Tịch Tuyết với Trần Kính Nghiệp cực kém, nhưng ấn tượng của Phan Doanh Doanh với anh ta lại tốt, còn chủ động tìm em nhờ bắc cầu. Anh thử hỏi Trần Kinh Nghiệp xem anh ta có ý gì trong chuyện đó không?”

“Không bằng em hỏi thẳng cậu ta đi.” Lúc nói xong thì5đã tới bên cạnh xe, Giang Hạo trực tiếp mở cửa sau xe ra, Trần Kính Nghiệp đang ngồi ở ghế phụ, còn quay đầu vẫy tay với họ. Kiều Tâm Duy cắn chiếc muỗng nhỏ, hỏi một câu cực kỳ ngốc nghếch và đáng yêu, “Sao anh lại không biết xấu hổ đến làm bóng đèn của chúng tôi thế?” Trần Kính Nghiệp vừa định chào hỏi thì bị một câu chặn họng, anh ta không cam lòng yêu thế nói: “Thế giới ba người cũng tốt mà, tôi và A Hạo là bạn tốt. Ấy, không phải đúng lúc cô mang thai sao, coi như tôi làm người tốt, giúp cô chăm sóc chồng là được.”

“Em không biết là các anh còn có chung một chân đấy. Nói đi, mấy năm em không ở đây, có phải các anh cũng đã ngoại tình với nhau không?”

Giang Hạo xoa đầu Kiều Tâm Duy, cười nói: “Em nói cái gì vậy chứ?”

“Tiếng người đó, nói theo anh ta.”

“Cậu ta nhàm chán em còn hùa theo à?” Giang Hạo ngồi vào xe, trừng mắt lườm Trần Kinh Nghiệp, răn đe, “Ở trước mặt cô ấy nói chuyện đứng đắn một chút, mấy lời ngụy biện thủ tục đó không có lợi cho việc dạy dỗ thai nhi.” Trần Kính Nghiệp làm bộ hoảng sợ, “Ai da má ơi, đúng vậy, sao tôi có thể nói những bí mật đó trước mặt cô vợ nhỏ của mình chứ? Tuyệt đối không thể để cô ấy biết ba và chồng cô ấy có chung một chân được đúng không?”

“Ai là cô vợ nhỏ của anh/cậu?!” Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đồng thanh chất vấn, một trước một sau. Trần Kính Nghiệp cười muốn phun ra.

Xe chạy, Kiều Tâm Duy ngồi ở ghế sau ăn pizza, Giang Hạo lái rất ổn định, còn thường xuyên dặn dò cố ăn chậm một chút. Trần Kinh Nghiệp đúng là không chịu nổi bọn họ. “Đúng rồi Trần Kính Nghiệp, anh có ấn tượng gì với Phan Doanh Doanh không?” “Có, quá hư vinh, tôi đã gặp nhiều cô gái như vậy rồi, vừa mở miệng là tràn ngập mục đích.” “...” Như vậy thì không có sau đó rồi.

“Sao vậy?”

“Không có gì, tôi chỉ hỏi thử mà thôi.”

Trần Kính Nghiệp nói rất hứng thú: “Tôi cảm thấy Tịch Tuyết không tệ, ánh mắt trong veo, chỉ là cô ấy chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi cũng không muốn đem mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta, haiz.”

Kiều Tâm Duy cũng thở dài, người anh ta nhìn trúng không nhìn trúng anh ta, người anh ta không nhìn trúng cố tình lại coi trọng anh ta, đây là lẽ gì hả? Đang nói, Giang Hạo bỗng có điện thoại, “Suyt... Điện thoại của Viện kiểm sát.” Anh đeo tai nghe bluetooth lên, ấn nút nghe, anh không tỏ vẻ gì, chỉ nghe đối phương nói chuyện, nói xong anh hờ hững đáp một câu “Tôi biết rồi”, và cúp máy.

Sau đó anh nói: “Tuyên án rồi, Dương Đan mười năm.” Anh chỉ nói trọng điểm.

Không khí trong xe lập tức yên tĩnh, gương mặt tươi cười của Trần Kinh Nghiệp cũng cứng lại, anh ta thành thật ngồi đó, không nói một câu nào. Kiều Tâm Duy cũng thức thời, ngoan ngoãn ăn pizza. Giang Hạo dùng đuôi mắt nhìn anh ta, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

“Haiz, tôi có thể có chuyện gì chứ, đâu có liên quan gì tới tôi, ha ha, cái đó... cái đó...” Giang Hạo biết anh ta muốn hỏi cái gì, nhìn anh ta ấp úng cũng khó chịu, nên chủ động nói: “Số tiền cô ta lấy chủ yếu là dùng để mua châu báu trang sức, còn có mấy chỗ bất động sản. Có điều vì đã nộp hết lên trên để thu hồi, hơn nữa còn cung cấp manh mối phá án quan trọng, cho nên cuối cùng chỉ tuyên án mười năm. Đỗ Lương Nhân bị tử hình, lập tức thi hành. Cô ta nhận tội, không chống án, vụ án này đã xét xử mấy tháng, cuối cùng cũng kết thúc rồi.”

Trần Kinh Nghiệp ra vẻ thoải mái vặn eo, đột nhiên nhảy sang đề tài khác, “A Hạo, không phải nghỉ hè các cậu muốn đi nghỉ mát sao, tôi và các cậu cùng đi được không nhỉ?” “Khụ khụ.” Kiều Tâm Duy ở ghế sau bị sặc, “Không hay đâu, người một nhà chúng tôi đi nghỉ mát, cậu theo làm gì?” “Không sao đâu, hai người xem tôi như không khí đi, tôi không ngại đầu.”

“...” Đàn ông vừa mạnh miệng vừa sĩ diện, đúng là quá đủ, thảo nào Tịch Tuyết ghét anh ta như vậy.