Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 385: Anh sẵn lòng làm như vậy

Hi Bảo ngáp một cái, giọng nói cũng cực kỳ rũ rượi, “Chú ơi, cháu muốn ngủ.”

Kiều Tâm Duy vuốt tóc con trai, dỗ dành: “Hi Bảo ngoan, ăn xong mì nào. Ăn xong mẹ dắt con đi tắm rửa rồi ngủ.”

Trần Kính Nghiệp tự tìm mất mặt, hậm hực lắc đầu. Sau bữa tối, ai về phòng nấy. Ngồi máy bay đường dài một ngày, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Hi Bảo không cần dễ gì cả đã ngủ rồi, giờ phút này rốt cuộc bé có thể yên ổn tiến vào mộng đẹp. Trở lại phòng ngủ, Giang Hạo nhìn thấy Kiều Tâm Duy không ở trên giường, mà mặc một chiếc váy dài chiết eo đứng trên ban công.2Anh nhanh chóng cầm một cái áo tắm dài đi ra ngoài và khoác lên vai cô, “Ở biển độ ẩm cao, đừng để cảm lạnh.” Kiều Tâm Duy quay đầu lại nhìn anh, tươi cười, “Không lạnh chút nào, gió rất thoải mái mà, anh không cảm thấy sao?” Giang Hạo ôm cô từ phía sau, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên cái bụng hơi phồng lên của cô, anh cảm thán tự đáy lòng: “Chuyến đi này rốt cuộc cũng bù lại được cho em rồi.”

Bên cạnh biệt thự có cây dừa cao lớn. Gió biển thổi tới làm phiến lá lay động sản sạt, ngẫu nhiên còn có vài tiếng hải âu kêu to. Kiều Tâm Duy mãn nguyện dựa vào8lồng ngực của Giang Hạo, cực khổ trước kia đều đã chịu đựng hết rối. Sau này sẽ còn gặp phải chuyện gì thì không biết được, quý trọng hiện tại, hưởng thụ hiện tại, mới là điều cô nên làm.

(Xem thực đơn của khách sạn, bữa sáng đều là mấy món ăn nguội, chắc chắn em ăn không quen. Hay là anh nấu nhé, muốn ăn cái gì?”

“Có gì ăn đó đi, ra ngoài không cần chú ý quá.”

Giang Hạo nhìn dáng vẻ lười biếng của cô rồi hỏi: “Bà xã, em mệt hả? Anh bóp chân cho em nhé. Đi, ngồi lên giường nào.”

Kiều Tâm Duy còn hơi ngượng ngùng, Giang Hạo đã kéo cô đến mép giường, ẩn cô ngồi xuống,6không nói hai lời liền quỳ xuống, đặt chân cô lên đầu gối của mình. Anh dùng sức vừa phải, xoa bóp cẳng chân cô từng chút một, “Anh từng đọc tài liệu nói, bào thai càng lớn, bà bầu càng dễ bị thiếu canxi, càng dễ bị phù chân. Nếu buổi tối em bị chuột rút nhất định phải đánh thức anh dậy. Khát nước, đói bụng, muốn đi vệ sinh, đều phải đánh thức anh dậy, anh sẽ giúp em.”

Kiều Tâm Duy phì cười nói: “Anh đi vệ sinh giúp em hả?”

Giang Hạo hơi mím môi, “Nếu như có thể, anh hy vọng là cả sinh con cũng sinh thay em.”

Kiều Tâm Duy bỗng nhiên giữ chặt tay anh, làm anh dừng3động tác trong tay, cô tỉ mỉ nắn bóp tay anh, thì thầm: “Giang Hạo... Có đôi khi em cảm thấy anh đối với em quá tốt, tốt đến nỗi quá nhiều.” “Đối tốt với em là không nên ư?” “Không, em chỉ cảm thấy, hình tượng của anh ở bên ngoài đều rất uy nghiêm, về nhà thì lại như người hầu, bận trước bận sau xung quanh em và con trai. Anh không cảm thấy ấm ức sao?”

Giang Hạo nghiêm trang nói: “Chuyện này có cái gì mà ấm ức, anh sẵn lòng làm như vậy. Anh sẵn lòng xoay chung quanh mẹ con em, em là đồ ngốc à...” Anh nửa quỳ trước mặt cô, ngửa đầu và vươn tay vuốt5ve gương mặt cô, “Mỗi người đều có rất nhiều gương mặt, trước mặt người ngoài với trước mặt người nhà chắc chắn là không giống nhau. Trước mặt người ngoài em nhìn thấy anh cũng không phải là anh chân chính, ở trước mặt em mới là anh.”

“Anh làm như vậy là vì áy náy ư?”

“Đương nhiên không phải. Anh có áy náy đối với em và Hi Bảo, cứ nghĩ đến việc trước kia đã khiến mẹ con em chịu khổ là anh sẽ đau lòng. Tuy nhiên, anh cũng không phải bởi vì áy náy mới đối tốt với hai mẹ con, mà bởi vì yêu hai mẹ con. Yếu mẹ con em, cho nên càng thương tiếc hai mẹ con, cho nên sẵn lòng làm trâu làm ngựa vì mẹ con em, như vậy anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

Đều nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, Giang Hạo nói như vậy làm lòng Kiều Tâm Duy cảm động đến rối tinh rối mù. Cô vừa muốn khóc, vừa muốn cười, “Ha ha, em lập dị quá rồi, ấy da anh đừng nhìn em.”

Giang Hạo ôm cô, cố tình nhìn sâu vào đôi mắt cô, “Anh không nhìn em thì nhìn ai hả?” Anh cúi đầu, dán tai lên trên bụng cô, “Mẹ ngốc, con cưng cũng không thể ngốc như vậy. Phải thông minh giống anh trai nhé.”

“Anh mới ngốc.”. “Đừng nhúc nhích, để anh nghe thử chút nào... Bà xã, con sẽ động đậy ở bên trong à?” “Đúng đó, bây giờ còn quá nhỏ, con sẽ tự do thoải mái bơi bên trong bọc nước ối. Chờ qua một khoảng thời gian nữa, con từ từ lớn lên, không gian bên trong không còn rộng nữa, con sẽ động đậy, em sẽ có cảm giác. Nếu lúc đó anh cũng nghe như bây giờ, anh cũng có thể cảm nhận được.”

“Thật vậy à? Phải qua bao lâu nữa?” Giang Hạo đã gấp không chờ nổi rồi.

“Tầm khoảng một tháng.”

Giang Hạo cọ mặt lên bụng cô, vô cùng hưởng thụ, “Ôi con cưng, ba là ba con, đừng làm cho mẹ vất vả quá... Thật sự muốn nhanh nhanh nhìn thấy con, cục cưng của ba..” Một chuyến đi chơi, quan trọng không phải là đi đâu, mà là cùng ai. Mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, Trần Kinh Nghiệp sẽ nhớ Vân Thanh vô cùng. Nằm trên chiếc giường xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm, hết thảy đều tràn ngập mới lạ. Anh từng sợ hãi mỗi lần đi du lịch, sợ hạnh phúc ven đường sẽ làm anh ghen ghét đến nổi điên. Tuy nhiên, thời gian đúng là một liều thuốc tốt nhất, nó có thể trị lành tất cả vết thương, cũng có thể làm mờ đi mọi đau xót.

Hiện giờ nhớ lại Vân Thanh, anh đã không còn đau như thế nữa. Hóa ra, nhớ nhung cũng là một loại hạnh phúc. Cuộc sống sa đọa chỉ khiến anh càng không thể đối mặt với Vân Thanh. Sống tích cực và lạc quan như bây giờ, ngược lại anh có thể thản nhiên nhớ về cô. Thậm chí nghĩ đến sau khi mình trăm tuổi, nếu anh có thể gặp gỡ Vân Thanh, anh cũng có thể nói cười kể những năm tháng lẻ loi chính mình đã trải qua với cô. Những người đã gặp, những chuyện đã gặp, anh đều có thể cười và chia sẻ với cô.

Anh nghĩ, từ giờ trở đi, anh phải làm việc tốt nhiều hơn, dùng việc tốt để bù lại những chuyện xấu trước kia đã làm. Như vậy anh mới có thể có cơ hội đến chỗ của Vân Thanh, anh mới có thể có cơ hội gặp được Vân Thanh.

Chỉ là, âm thanh từ cách vách loáng thoáng truyền sang thực sự làm anh bốc lửa, mấy lần ngắt ngang suy nghĩ của anh rồi. Nguyễn Tấn và Hạ Chí ở ngay phòng bên cạnh, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể nghĩ ra giờ phút này họ đang làm chuyện gì. Tân, cậu đúng là diễm phúc không cạn nhỉ, có thể kín đáo một chút hay không? Có thể thông cảm với người đàn ông độc thân ở ngay sát bên cậu hay không?!