Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 392: Mọi việc chỉ vì để em hài lòng

Kiều Tâm Duy đứng ở cửa phòng tắm, vịn khung cửa, nói: “Ông xã, anh nhìn những người đẹp dáng vẻ thướt tha mềm mại ở bên ngoài, về đối mặt với bà thím già vóc dáng biến đổi là em, không cảm thấy uất ức à?”

Trong nhà hơi ẩm đầy đủ, Giang Hạo chỉ mặc áo ba lỗ và quần cộc, cộng thêm một đôi dép xỏ ngón. Hình tượng đó đúng thật là vừa lưu manh vừa đẹp trai, Kiều Tâm Duy càng không đồng ý để anh tắm cho mình, cô sẽ tự ti đến mức không biết chui vào đâu mất.

Giang Hạo hỏi ngược lại một câu: “Uất ức, vì sao anh phải uất ức? Với cả, ban ngày anh không nhìn người đẹp, ở Viện kiểm sát tiếp xúc nhiều nhất là2mấy bà già đẹp lão thôi.”

“Đó cũng là người đẹp mà, ít nhất dáng người đẹp hơn em.”

“Em thế này không phải là cãi chày cãi cối hả?” Giang Hạo đi qua kéo lấy tay cố, “Chỉ vì điều này mà em không muốn để anh tắm cho em? Em cho rằng anh sẽ chế vóc dáng bây giờ của em hả?” Kiều Tâm Duy ngửa đầu nhìn anh, không phủ nhận nhưng đồng thời cô cũng nói, “Em cũng ghét vóc dáng của em bây giờ, anh đừng gây áp lực cho em được không?” Giang Hạo kéo cô đến trước bồn tắm, ẩn vai cô để cô ngồi xuống, “Ngâm chân vào nước.”

“Anh...”

“Nghe lời anh, ngâm chân vào nước.” Giang Hạo nói sao làm vậy, không cho phép chống đối, “Em sinh con cho anh,8làm sao anh có thể chế em? Nếu anh chỉ em, anh còn là đàn ông ư?... Không riêng gì việc tắm rửa bây giờ, sau này em ở cữ cũng là anh chăm sóc em, em phải làm quen trước đi. Tắm hay lau mình đều là anh, em không được chọn.”

“...” Kiều Tâm Duy hoàn toàn bị anh chi phối, ngồi ở cạnh bồn tắm, ngầm hai chân ở trong nước ấm, sau đó bị anh cởi sạch quần áo. Anh vừa cầm vòi sen xối nước ấm xuống người cô, vừa răn dạy cô.

“Anh đã cân nhắc đến trung tâm ở cữ, nhưng anh không yên tâm để Hi Bảo ở nhà một tháng, nên em vẫn về nhà ở cữ, mời bảo mẫu chuyên nghiệp về nhà. Bảo mẫu sẽ phụ trách chăm9sóc con, anh sẽ phụ trách chăm sóc em. Anh sẽ xin nghỉ phép nửa tháng, cộng thêm thời gian nghỉ Tết, yên tâm ở nhà gần hai tháng chăm sóc em. Em không cần lo cái gì cả.”

Kiều Tâm Duy bắt đầu nịnh bợ anh, “Ui, chu đáo thể luôn hả?”

Giang Hạo cười, “Mọi thứ chỉ vì để em hài lòng, bà vợ ơi mời đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ rồi.” Kiều Tâm Duy nắm lấy tay anh, có lẽ là do nhiệt độ phòng tắm hơi cao nên mặt cô đỏ lựng, cô ngượng ngùng hỏi: “Ông xã, bây giờ có phải em rất xấu không?” “Rất xinh đẹp.” “Anh nói dối.” Giang Hạo xoay đầu cô sang, cúi đầu ngậm lấy môi cô và thầm thì, “Nếu không phải bác sĩ nói không2thể, bây giờ anh lập tức làm em, ngay ở đây, em tin không?!” Kiều Tâm Duy khe khẽ gật đầu, cô biết anh nhịn rất vất vả nên không dám tùy tiện trêu chọc anh. Bây giờ nửa đêm cô thường xuyên phải dậy đi vệ sinh, cố di xong ra đến lượt anh đi vào, cô biết anh làm gì ở bên trong. Tắm xong, Giang Hạo cẩn thận lau khô người cho cô, ngay cả áo ngủ anh cũng chuẩn bị sẵn cẩn thận, còn hong trước máy sưởi đến khi ấm lên. “Mặc xong rồi hãy ra ngoài, bọc tóc lại. Anh dọn dẹp phòng tắm một chút, xong sẽ ra ngoài sấy tóc cho em. Em đừng nằm trên giường rồi ngủ thiếp đi đây.” “Dạ, em biết rồi.” Kiều Tâm Duy2trở về phòng ngủ, giống như lời Giang Hạo nói, cô thật sự không cần quan tâm bất cứ điều gì. Anh sắp xếp mọi việc trong nhà rất ổn thỏa, ngay cả trên tủ đầu giường bên cạnh cô, luôn luôn có một ly nước ấm. Mang thai lần thứ hai nên cô cũng đã có kinh nghiệm phần nào. Mấy ngày gần đây cơ thể nặng nề hơn nhiều, cô có cảm giác đứa bé trong bụng đã sắp ra đời rồi. “Ối...” Bỗng nhiên, một cảm giác đau nhức từ trong bụng truyền ra, cô không dám đi lung tung mà nhanh chóng ngồi xuống giường. Vừa ngồi xuống vài giây, đột nhiên cảm thấy có tiếng “ảo”, từng dòng nước ấm tuôn ra từ phía dưới, chảy xuống dưới không ngăn lại được, ướt quần và ướt luôn ga giường. Cô biết là vỡ nước ối rồi, lúc sinh Hi Bảo cũng giống như vậy. Lúc đó, cô rất sợ hãi, nhưng bây giờ, cô hoàn toàn bình tĩnh.

“Giang Hạo, Giang Hạo, anh đến đây mau.”

Giang Hạo vẫn chưa biết gì nên nói: “Lập tức xong ngay, đang lau sàn.” “Giang Hạo, nước ối em vỡ rồi, anh mau đến đây, đưa em đi bệnh viện.” Chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” trong phòng tắm, Giang Hạo quảng cây lau nhà, vội vội vàng vàng chạy ra. Vừa thấy một vũng nước trên sàn nhà thì anh luống cuống, “Vỡ rồi? Vậy... Anh đi gọi Hi Bảo..” “Trời ơi anh gọi Hi Bảo làm gì? Anh đừng cuống, nghe em này. Anh lấy quần áo cho em, em mặc đồ, anh xách túi chuẩn bị cho đi đẻ. Đúng đúng, cái túi xách ở dưới tủ quần áo đấy. Sau đó gọi điện thoại về nhà, nhờ mẹ qua trong Hi Bảo. Hi Bảo không thể ở nhà một mình, nhờ mẹ qua ngay lập tức.” Giang Hạo làm theo y hệt, anh thật sự hoảng sợ, ngơ ngác hỏi: “Vậy anh thì sao?” Kiều Tâm Duy cười anh, “Anh cũng mau thay đồ. Nước ối vỡ rồi, anh đưa em đến bệnh viện ngay lập tức.” “Không cần gọi Hi Bảo hả? Không cần thông báo cho ba mẹ em hả?” “Không cần, ngày mai thông báo sau cũng không muộn, cũng không biết tối nay có sinh chưa. Nếu không sinh, bắt tất cả mọi người đều thức cả đêm ở bệnh viện à?” “Ờ ờ ờ, bà xã, em đừng sợ nhé, có anh ở đây mà.”

“... Em không sợ, anh tỉnh táo một chút được không?”

“Được.”

Sau một hồi hoảng loạn, cuối cùng cũng đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra bên trong thấy đã mở năm ngón tay. Kiều Tâm Duy lập tức được đẩy vào phòng sinh. Ngoài cửa phòng sinh, Giang Hạo lo lắng tới nỗi đi tới đi lui. Sát vách chính là phòng chờ sinh, những sản phụ đang chịu đựng cơn đau thắt gào khóc rên la, Giang Hạo nghĩ thầm, đau thắt đã đau đến vậy, đến khi sinh con còn đau đến mức nào nữa đây? Đau như bị xe kéo lê nửa tiếng? Hay đau như giây phút bị đạn bắn trúng người? Anh không thể nào tưởng tượng nổi.

Một người nhà của sản phụ ở bên cạnh cũng chờ sốt ruột quá đỗi, “Đã vào đó hơn mười tiếng rồi, sao còn chưa sinh?” Một người nhà khác nói: “Vợ tôi đau hết hai ngày hai đêm, cũng vào đó gần mười tiếng rồi mà còn chưa có động tĩnh gì.” Giang Hạo nghe xong, bị dọa chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Lúc này, cửa phòng sinh bật mở, y tá đi ra gọi: “Người nhà của Trần Tiểu Hồng có ở đây không?” “Có, tôi là chồng của Trần Tiểu Hồng.”

Y tá: “Trần Tiểu Hồng khó sinh. Bác sĩ sản khoa đề nghị chuyển sang sinh mổ, cần người nhà ký tên. Anh quyết định nhanh một chút có ký hay là không.” “Ký... ký..”

Giang Hạo ở sát bên cạnh. Anh nhìn người đàn ông đó, cũng là một người đàn ông cao to nhưng tay run rẩy cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên của mình. Y tá, còn bao lâu nữa? Vợ tôi sợ nhất là đau.” Người đàn ông cất giọng nghẹn ngào.

Y tả: “Mổ cũng nhanh thôi, nếu sinh sẽ thông báo với mọi người trước. Chủ yếu bây giờ sản phụ không có sức.” Người nhà ký tên xong, y tá lại đi vào. Cửa phòng sinh mở ra rồi đóng lại, họ hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì ở bên trong.