Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 397: Gặp lần hai đã mến

“Nhìn cô ngốc nghếch là biết.”

#

“Nghe tôi một câu, sau này đừng ngốc nghếch để bị người khác lợi dụng. Có một số việc con gái không thể làm thì chắc chắn là không thể làm. Đừng đánh mất nguyên tắc, hiểu không?” Hạ Chỉ cái hiểu cái không, “Ý anh là tới quán bar vào buổi tối sao? Nhưng mà không phải rất nhiều hợp đồng đều phải thế này mới ký thành công ư?” Nguyễn Tấn liếc nhìn cô, ôi, giới trẻ, vẫn quá ngây thơ, anh nói bằng kinh nghiệm của người từng trải: “Hợp tác đàng hoàng cũng không cần thông qua thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được, nơi ký hợp đồng cũng không cần phải ở những chỗ phức tạp kiểu này.”

Thấy dáng vẻ cổ ngóng cổ nhìn mình, anh không kìm được duỗi ngón tay ra, búng cái tách2vào trán của cô, “Ngốc giống như có thể này, bị người ta bán cũng không biết.”

Trái tim Hạ Chí lại đập rộn lên, cô khoác áo khoác của anh, cùng anh sóng vai đi về phía trước, còn bị anh búng vào trán. Ngoài người nhà, từ trước đến nay cô chưa từng thân thiết với người khác phái nào như thế. Ngày hôm nay, cô gặp anh vừa từ thủ đô đến. Trong vòng một ngày gặp nhau hai lần, từ phàn nàn đến biết ơn, cũng không đến nỗi động lòng. Nhưng chính ngày hôm nay đã thay đổi cả cuộc đời cô. Con hẻm nhỏ không dài, nói vài câu đã đi hết, phía trước chính là con đường lớn sầm uất, xe cộ như nước. Nguyễn Tấn vẫy một chiếc xe taxi, cô đọc địa chỉ rồi xe chạy đi. Trong8xe, anh khôi phục sự lạnh lùng, có lẽ vốn dĩ anh là người lạnh lùng như vậy. Hạ Chí cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ ngồi im lặng. Xe chạy rất êm, ngồi mãi thì còn bốc lên não, cô ngủ thiếp đi mà không hay biết gì. Tới điểm đến, Nguyễn Tấn vừa quay đầu định mở miệng thì thấy cô đã nghiêng đầu ngủ. Anh khẽ mím môi, thấy cô ngủ ngon như vậy nên anh không đành lòng đánh thức cô dậy. Thế này mà có thể ngủ, thật sự không đề phòng sao? Nếu anh dẫn cô đến khách sạn thì cô cũng không biết, ngốc thật! Tài xế đẳng trước hỏi, “Thưa ngài?” “Suyt...” Nguyễn Tấn ra hiệu, nói thật lòng, lâu rồi anh không có tâm trạng đơn thuần như lúc này, đơn giản chỉ muốn đưa một9cô gái về nhà an toàn. Nhớ mấy năm trước, khi Kiều Tâm Duy mới vào công ty cũng ngốc như thế, bị người khác làm hại, bị người khác lợi dụng, nhưng vẫn cười cho qua chuyện. Nguyễn Tân nhíu mày, tại sao lại nhớ tới Tâm Duy chứ?! Không biết bây giờ Tâm Duy ở đâu? Có lẽ kết thúc cuộc hôn nhân với A Hạo đã khiến cô tổn thương vô cùng. Lúc bị Kỷ Tiểu Hải phản bội cô có thể dũng cảm đối mặt, mà bây giờ cô lại lựa chọn rời khỏi. Có thể thấy được A Hạo đã gây tổn thương cho cô nặng nề đến nhường nào.

Khi anh đang trầm tư, Hạ Chỉ bỗng tỉnh dậy. Cô vừa nhấc đầu thì ánh mắt mơ màng lập tức đối diện với ánh mắt của anh. Trong chớp mắt mặt2cô đỏ lên. “Cuối cùng đã tỉnh.” Nguyễn Tấn trêu chọc một câu. Hạ Chí xấu hổ cực kỳ, phản ứng đầu tiên chính là lau khóe miệng, dừng chảy nước miếng đấy, “Ha ha ha ha, Nguyễn tổng, tôi ngủ lâu lắm hả?” “Không đâu, vừa tới thôi.”

“A! Đến rồi à!” Hạ Chí hào hứng ngồi thẳng người dậy, nhìn ra ngoài cửa xe, quả thật đã đến phía dưới tòa nhà chung cư rồi. “Nguyễn tổng, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay. Cái áo này...” “Cô ở tầng mấy?” Nguyễn Tấn chợt hỏi làm cô kinh ngạc, nhưng mà cô vẫn thoải mái trả lời, “Tầng sáu.” “Được, cô mặc áo vào đi. Tôi không thiếu, không cần trả lại.” Nói xong, Nguyễn Tấn nói với tài xế, “Bác tài, đừng in hóa đơn vội, làm phiền anh đưa tôi đến khách2sạn XX.” Còn chưa kịp nói gì nữa. Hạ Chỉ biết điều xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh. Nguyễn Tấn im lặng, đối với Kiều Tâm Duy, từ đầu đến cuối anh ấp ủ một tình cảm không rõ ràng. Anh nghĩ, có thể đây chính là sức hấp dẫn của sự tiếc nuối. Đối với Kiều Tâm Duy, anh có một cảm giác tiếc nuối. Thật sự anh rất hi vọng cô gái ngây thơ hiền lành này có thể có được hạnh phúc.

Hạ Chí lên lầu, mở đèn, việc đầu tiên là chạy đến cạnh cửa sổ nhìn xuống. Quả nhiên, lúc này xe taxi mới lái đi. Lập tức, trong lòng của cô dâng lên cảm giác ấm áp, xem ra Nguyễn tổng này là người tốt. Đây là nơi ở tạm của cô ở Hàng Châu. Sau khi tốt nghiệp đại học thì cô đến Hàng Châu, bởi vì gần nhà. Căn hộ này là cô thuê, một phòng ngủ hai phòng khách nên một người ở rất rộng rãi, cũng rất thoải mái. Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi ngã vào ghế sofa, lấy bản hợp đồng từ trong túi ra, bây giờ đã thành một mớ giấy vụn. Nghĩ lại vẫn sợ, nhưng sau khi sợ hãi cũng cần phải tỉnh táo. Phải chăng tất cả những chuyện này có liên quan đến chị Lệ? Cô nhíu mày. Điền Lệ là cấp trên trực tiếp của cô, cô không dám đắc tội. Nhưng mà cô cũng không phải chuột bạch, có thể bị người ta tùy tiện lợi dụng. Cứ cho là bị sa thải, cô cũng muốn làm rõ chuyện này. Áo vest màu xám đậm giống như một chiếc áo khoác lớn vẫn đang khoác trên người cô. Cô cúi đầu ngửi thử, có một chút mùi rượu và thuốc lá mang theo từ trong quán bar. Chiếc áo vest này chắc không rẻ đâu nhỉ, bỏ đi thật à? Nhưng mà cho mình thì mình cũng không dùng được!

Ngày hôm sau, Hạ Chí đến công ty đúng giờ, hai ngày nghỉ ngơi đã giúp cô nạp đẩy xăng lại. Cô vừa đi vào, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn cô với ánh mắt khác thường, dường như đều đang quan sát cô đã bị ăn sống nuốt tươi hay chưa. Cô cực kì ghét loại ánh mắt này. Đường Tư Điềm là người có quan hệ tốt nhất với cô, đi đến kéo cô ngồi xuống, lo lắng hỏi: “Hạ Chí, mình mới nghe nói thứ sáu trước chị Lệ sai cậu đi tìm Mã tổng ký hợp đồng. Kỳ được hợp đồng chưa?” Hôm thứ sáu đó, Đường Tư Điềm đúng lúc phải ra ngoài, nếu không thì chắc chắn sẽ ngăn cản cô. Không đợi Hạ Chí trả lời, Đường Tư Điểm đã chán nản nói một câu: “Trời ơi sao cậu không gọi điện thoại hỏi mình trước hả?! Cậu không sao chứ?” Hạ Chỉ lắc đầu, “Chẳng có chuyện gì, hợp đồng chưa ký.”

Đường Tư Điềm thoảng thở phào một hơi và hỏi: “Cậu không đi hả?” “Đi”

“Hả?” Lại trở nên lo lắng.

Hạ Chí thoải mái nói: “Không sao, không sao, không xảy ra chuyện gì cả, chưa ký hợp đồng, mình phải nói chuyện một chút với chị Lệ.” Đường Tư Điềm kéo cô lại, nhắc nhở: “Chị ta muốn bán cậu mà cậu không biết sao? Vốn dĩ mình không muốn nhận dự án của Mã tổng cũng là do ông ta không có ý tốt. Còn cậu thì hay rồi, giành giật nhận lấy. Cậu không biết súng bắn chim đầu đàn à?”

Đường Tư Điềm bằng tuổi cô, nhưng vào công ty trước cô hai năm. Trong lúc cô vùi đầu cố gắng học nghiên cứu sinh, Đường Tư Điểm đã phấn đấu sức lực trong chốn công sở rồi. “Chờ một chút, mình đi vào với cậu, mặc dù chị ta là cấp trên, nhưng cũng không thể ức hiếp cậu như thế. Nếu chị ta đuổi việc cậu, chắc chắn phải bắt công ty trả cho cậu một tháng tiền lương.” Hạ Chí đè Đường Tư Điểm lại, cô rất biết ơn khi Đường Tư Điểm ủng hộ công bằng ra tay giúp đỡ, nên cô càng không muốn liên lụy đến cô ấy. “Tư Điểm cậu đừng xúc động, mặc dù chị Lệ nói ký hợp đồng không thành công thì sẽ đuổi việc mình, nhưng kết quả thể nào còn chưa nói trước được.”

“Là sao?”

“Tối nay mình kể cho cậu, mình đi gặp chị Lệ trước.” Đường Tư Điểm nhìn dáng vẻ như đã có tính toán trước của cô, đành phải gật đầu, “Được, có chuyện gì thì gọi mình.” “Ừ, yên tâm.” Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô gõ cửa rồi đi vào văn phòng của Điền Lệ, giống như một con cừu non tự chui đầu vào lưới của con sói xám già đã giăng sẵn. “Chị Lệ, tối tới rồi.” Điền Lệ ngẩng đầu nhìn lên, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Mời vào, ngồi đi.” Hạ Chí sửng sốt, ngồi ư? Điền Lệ thấy cô đứng đực ra đó thì không kiên nhẫn chỉ tay vào chiếc ghế trước bàn làm việc, “Ngồi đi, một hai muốn tôi phải ấn cô ngồi xuống à?” Hạ Chí không dám cãi lại, nhanh chóng ngồi xuống, ngồi xuống rồi được chưa?! Điền Lệ cũng không hỏi đến chuyện hợp đồng mà lại nói: “Cô đi tìm Dương tổng từ khi nào?” “Dương tổng?” Hạ Chí lắc đầu, đối với sếp lớn, cô chỉ dám nhìn xa xa trong buổi họp thường kỳ mỗi tuần, không nói chuyện một câu bao giờ. “Cô lướt qua tôi tìm đến Dương tổng, không tốt lắm đâu nhỉ?! Có chuyện gì cô có thể nói thẳng với tôi, đâu cần phải mách lẻo với Dương tổng đúng không?!” Hạ Chí giải thích: “Chị Lệ, tôi không đi tìm Dương tổng, thật đó.” “Được được, cô không cần căng thẳng như vậy.” Giọng nói của Điền Lệ hoàn toàn khác hẳn với kiểu vênh váo hung hăng trước đây, “Sau này đừng nhắc đến chuyện đó nữa, cô lo làm việc đi.” “Hả?” Hạ Chí cho rằng mình nghe lầm, “Cái gì? Chị Lệ, ý của chị là, dự án của Mã tổng... tôi không cần theo nữa?” Điền Lệ hỏi ngược lại, “Cô vẫn muốn theo?”. Hạ Chí lắc đầu, nếu có thể, cô hi vọng sau này không cần nhìn thấy tên Mã Lực buồn nôn kia nữa.

“Vậy không làm, làm tốt công việc thuộc trách nhiệm của mình là được. Ra ngoài đi, đừng nhiều chuyện với những người khác.”

“Dạ, tôi hiểu.” Cô nghĩ, chắc chắn là Nguyễn tổng đã ra mặt giúp cô. Cứ như vậy, Hạ Chí bình yên vô sự thoát khỏi cạm bẫy của sói xám, vừa không bị mất việc, cũng không bị quở trách, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Phùng Tinh Tinh cầm ly đứng dậy và cảm thán: “Năm nào cũng có chuyện lạ, năm nay lại cực kỳ nhiều. Không được, tôi phải uống ly cà phê cho đỡ sợ.”