Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 401: Điều kiện để nói chuyện yêu đương

Hạ Chí nói cực kì sinh động, kí ức ngày đông đầu tiên Đào Hiểu Nhiễm ở Hàng Châu luôn đọng trong đầu cô, “Còn nữa, nếu bạn ngày có mặt trời, ngoài trời còn ấm hơn trong phòng, cô ấy luôn đứng ở ban công, vừa tắm nắng vừa hít gió Tây Bắc.”

Nguyễn Tấn bật cười, “Thế à? Tôi nghe mà thấy sợ.” Nói xong, Nguyễn Tâm cầm điện thoại lên, “Số của cô bao nhiêu thế? Tôi lưu vào, sau này tôi đến đây ăn sủi cảo thì gọi cô đi chung.” Hạ Chí nói nhanh, “Nguyễn tổng, tôi có sổ của anh, tôi gọi qua cho anh là được.” Làm gì có trợ lý nào không có số của cấp trên2chứ? Cô đã lưu từ lâu rồi.

“Ừ, cũng được.”

Vì thế, điện thoại của Nguyễn Tấn có số của cô, wechat nhắc nhở có bạn mới, anh cũng tiện tay thêm vào. “Chuyện lần trước đã làm rõ chưa?” Nguyễn Tấn chợt hỏi. Hạ Chí không theo kịp, sửng sốt một lát mới hiểu, “À, chị Lệ không để tôi theo dự án đó nữa.” Đây không phải là đáp án mà Nguyễn Tân muốn, anh nghiệm mặt nói, “Điền Lệ là người khôn ranh, luôn tính toán này nọ, thấy cô dễ ăn hiếp lại ngốc nên mới đây cô ra, cô không nhìn ra à?” Hạ Chí biết mình bị chị Lệ bản đứng nhưng cô vẫn chưa suy nghĩ sâu đến như8thế, “Tôi biết là chị Lệ nhưng dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì, bởi thế tôi cũng không muốn so đo. Tôi không muốn mất việc.”

Nguyễn Tấn lắc đầu, nhắc nhở, “Sau này làm việc phải suy nghĩ nhiều một chút, cái gì cũng phải có tính toán. Rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả công việc, biết chưa?” Hạ Chí gật đầu, cô biết đạo lý này nhưng tiền lương của công việc này rất cao, cô cần, nhà của cô cũng cần. Ba mẹ nuôi cô ăn học nhiều năm rồi, bây giờ là lúc cô báo đáp lại. “Còn nữa, Phùng Tinh Tinh kia và Điền Lệ rất giống nhau, cô không phải là đối thủ của cô9ta. Sau này có thể tránh thì tránh đi, đụng vào cô ta thì cô chỉ có số thiệt thòi thôi.” “Dạ, cái này tôi biết, trước giờ tôi không thân với Phùng Tinh Tinh, chỉ khi nào cô ta muốn tìm người gánh tội thay mới tìm tới tôi.” Nguyễn Tấn cười nhạo, “Xem ra cô chưa ngốc tới mức không thể cứu được, còn biết mình phải gánh tội thay.” Hạ chí nói với vẻ không sao cả, “Ba tôi hay nói, chịu thiệt là phúc. Nếu tôi làm việc ở công ty này thì phải chấp nhận, nhưng tôi không chơi được mấy trò đầu đá nhau. Chỉ cần tối làm tốt việc của mình, bọn họ sẽ không kiếm ra2lỗi của tôi. Gánh tội thay gì đó thì tôi vẫn chịu được, tôi gánh tội thay cô ta, cô ta cũng sẽ nhớ một chút tình cảm, sau này sẽ không hại tôi nữa.”

“Chuyện của Mã Lực còn chưa lớn à?”

“Đó là chị Lệ sắp xếp, không phải là Phùng Tinh Tinh.” Nguyễn Tấn bất đắc dĩ, cô bé này có suy nghĩ riêng, cũng rất biết nhẫn nhịn. Có điều tính cách quả thật thà, điều này lại rất giống Kiều Tâm Duy. Anh nói lời son sắt, “Sau này đi theo tôi thì không ai bắt cô gánh tội thay nữa. Nhưng cô phải tự làm mình mạnh mẽ lên. Sau này tôi đi rồi, cô cũng không đến nỗi bị2bọn họ bắt nạt quá thảm.” Hạ Chỉ thầm cảm động, cô cười nói, “Ha ha, cảm ơn Nguyễn tổng, đi theo Nguyên tổng sẽ có thịt ăn.”

Nguyễn Tấn gắp sủi cảo lên, thoải mái nói đùa, “Cô nói nhân thịt trong bánh sủi cảo này hả?”

Sau đó hai người nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý.

Cuối cùng, họ không ăn hết một cân sủi cảo, phần còn dư thì đóng hộp mang về. Nguyễn Tân tán gẫu với chủ quán mấy câu, còn bảo sau này sẽ thường xuyên đến. Phim đã bắt đầu chiều rồi, chạy đi chạy về cũng không đáng, thà không xem nữa. Nguyễn Tấn thật sự nhàm chán, có lẽ do đã lớn tuổi nên tâm trạng cũng thay đổi theo, luôn cảm thấy việc uống rượu chơi gái hồi trẻ là đang tiêu hao sinh mệnh quá mức. Bây giờ cũng chơi đủ rồi nên anh thấy không thú vị. “Chưa đến tám giờ, về nhà thì hơi sớm quá, gần đây có chỗ nào để đi dạo không?” “Có một công viên nhỏ” “Thế thì đi một vòng đi, ăn no quá, đi cho tiêu cơm... ôi, cô không buồn ngủ chứ?”

“Ha ha, tôi không ngủ sớm như vậy, nhưng trong công viên nhỏ kia đều là mấy dì mấy thím nhảy quảng trường thôi.”

“Đi, đi xem thử.” Không biết hứng thú của Nguyễn Tân từ đầu đến, có lẽ do quá chán nên ngay cả việc các bác gái nhảy quảng trường cũng không đánh bay suy nghĩ đi dạo của anh. Công viên nhỏ ở gần tiểu khu, ở giữa là một quảng trường, đây là nơi náo nhiệt nhất. Người già trẻ nhỏ đều ở đó, xung quanh là vành đai xanh, có cây có hoa. Cuối thu nên gió thổi hơi lạnh, Nguyễn Tấn hỏi, “Cô lạnh không? Có cần mượn áo không?”

Hạ Chí nói, “Nguyễn tổng, mặc dù anh không thiếu quần áo nhưng một cô gái độc thân như tôi không có đam mê sưu tập áo khoác nam, áo vest của anh vẫn còn ở chỗ tôi đấy.” Nguyễn Tấn cười cười, “Không phải sợ cô lạnh à? Là tôi kéo cô đi dạo, nếu như cô bị cảm thì chẳng phải tôi cần chịu trách nhiệm hay sao?” “Tôi không lạnh, anh mặc đi, nếu không... tôi về lấy áo khoác lại đây cho anh đem về” “Không vội, lát nữa đưa cô về rồi lấy cũng được.”

“Được.”

Thật ra, giữa hai người không có bao nhiêu chủ đề, cách nhau nhiều tuổi, một người là người mới vào chốn công sở còn chưa hết ngây ngô, người còn lại là cáo già đã chinh chiến thương trường nhiều năm, cho dù là sở thích hay kinh nghiệm và kiến thức đểu không có điểm chung để nói chuyện. Nhưng không thể cứ im lặng đi như vậy được, Nguyễn Tấn tìm chủ để hỏi cô, “Hạ Chí, cô tốt nghiệp trường đại học nào thế?”

“Phục Đán, sáu năm tuổi trẻ đều dành hết cho nó.” “Đó là trường tốt, xem ra cô cũng không ngốc mà.”. “Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi anh hiểu không?” Nguyễn Tấn không thể không bật cười, “Tôi không nhìn ra đấy... Cô là người địa phương à?” “Không hẳn, tôi ở vùng ngoại thành Hàng Châu, ở trong mắt người ngoài tôi là người Hàng Châu nhưng trong mắt người thành phố, tôi lại là người ngoài.”

“Một cô gái trẻ như cô làm việc ở đây không dễ dàng gì, sao không tìm bạn trai? Có phải yêu cầu cao quá không?” Nguyễn Tấn chỉ tùy tiện hỏi thôi, ai dè Hạ Chí lại căng thẳng vô cùng. Cô biết mình nghĩ nhiều, người ta chỉ quan tâm cuộc sống bình thường của cấp dưới thôi. “Sao thế? Bị tôi đoán trúng à?” Nguyễn Tân thầy cô cúi đầu không nói thì cười hỏi.

Hạ Chí lắc đầu, “Không, không phải là tôi chưa gặp được người thích hợp. Môi trường làm việc của chúng tôi toàn phải gặp khách hàng, hơn nữa khách hàng toàn là người lớn tuổi đã có vợ, không có mấy ai ngang tuổi tối hết.” Nguyễn Tân cảm thán, “Cô đó, quá ít bạn, hay là để tôi để ý giúp cô, có ai tốt thì giới thiệu cho cô nhé?”

Hạ Chỉ ngạc nhiên nhìn anh, sao cô lại thấy khó chịu khi nghe lời này thế nhỉ?

Nguyễn Tấn lại tưởng cô không tin nên khuyên nhủ, “Cố yên tâm, tuyệt đối không phải người như Mã Lực. Tôi đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi. Tôi nhìn người khá chuẩn, cô là một người vô cùng đơn giản, mà tôi cũng tuyệt đối không giới thiệu người đàn ông không đáng tin cậy cho cô dâu, yên tâm đi.” Trong lòng Hạ Chí có cảm giác hơi mất mát không nói nên lời, chẳng còn tâm trạng gì, “Thế thì cảm ơn Nguyễn tổng trước.” Cô tính tiếp tục chủ đề này rồi tìm cơ hội hỏi thử anh còn độc thân không, thế này rồi coi như chẳng còn cách gì nữa. “Cô có yêu cầu gì không? Nói tôi nghe để tôi chọn lọc thử.” “... Tôi không có yêu cầu gì hết.”

“Cô đừng khách sáo, một cô gái một thân một mình cố gắng làm việc không dễ dàng, lại ngốc như vậy, lỡ đâu gặp chuyện giống lần trước thì sao? Không phải lần nào cũng may mắn thoát được, có người đàn ông bảo vệ sẽ tốt hơn chút. Nói đi, đừng ngại.” Hạ Chí hờ hững nói, “Chỉ cần đối xử tốt với tôi là đủ, thật sự không có yêu cầu gì khác.” “Tuổi, bằng cấp, công việc, gia đình, cô không có yêu cầu gì với những điều này sao?” “Ngang tôi là được, điều kiện tốt hơn cũng chướng mắt tôi, tuổi có thể lớn hơn, tôi không thích tình chị em.” “Được, tôi hiểu rồi, tôi có khá nhiều người đủ tiêu chuẩn ở Đô Thành, nhưng cần thời gian để xem xét, có người hợp tối sẽ giới thiệu cho cô.”

“Ừm, cảm ơn anh.”

Chủ đề này dường như trở nên lúng túng, Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ, vừa tản bộ vừa nói chuyện khiến thời gian trôi qua nhanh thật, anh nói, “Hơi muộn rồi, tôi đưa cô về.”

“Vâng.”

Nguyễn Tân cảm nhận được Hạ Chí không vui như trước, nói chuyện hơi miễn cưỡng. Anh cũng không nghĩ nhiều, suy nghĩ của con gái vốn phức tạp nên anh không rảnh để đoán cho rõ ràng. Rất nhanh đã đến dưới lầu chung cư, đêm hôm mà một người đàn ông ra vào nhà của một cô gái độc thân cũng không ổn, vì vậy anh lịch sự nói, “Tôi không lên đâu, ở đây đợi cô.”

“Vâng.” Hạ Chí gật đầu và nhanh chóng bước vào.

Lát sau, cô xách một chiếc túi đi xuống, trong túi là áo vest của anh, “Nguyễn tổng, áo của ngài đây, cảm ơn.”

Nguyễn Tấn cầm lấy, lúc nãy là “anh” mà giờ đã thành “ngài” rồi, anh đang nghĩ xem anh đã nói sai hay làm gì sai.

“Cô đã nói cảm ơn rất nhiều lần rồi, không cần khách sáo. Tôi đi đây, cô lên đi, tôi ở đây nhìn cô đi lên.”

“Để tôi tiễn anh về đi, ở đây rất an toàn, không sao đâu.”

Nguyễn Tấn kiên trì, “Đừng thiếu cảnh giác, con gái ở ngoài phải chú ý một chút, đây là chuyện mà một người đàn ông nên làm, cô lên đi.” Tim Hạ Chí đập dồn, cô nghĩ, Hiểu Nhiễm đoán đúng rồi, chắc chắn cô đã động lòng với Nguyễn tổng. Vào phòng khách, chuyện đầu tiên cô làm là đến cửa sổ nhìn xuống, cô thấy xe Nguyễn Tấn còn ở dưới. Cô đi vào trong nhà, mở đèn phòng khách, đèn sáng lên thì chiếc xe dưới lầu cũng đi. Đôi mắt bỗng nhiên rất xót, một giọt nước mắt chảy ra bị cô lau vội đi. Cô cảm thấy mình đang làm ra vẻ. Chuyện gì cũng không có mà cô còn ở đây đau khổ, có gì mà đau khổ chứ?