Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 402: Anh vẫn còn độc th n

“Phải, cậu vừa nghe anh ấy muốn giới thiệu đối tượng cho cậu thì thấy khó chịu, đây không phải là thích thì là cái gì? Hạ Chí, cậu không chỉ thích anh ta mà còn cực thích anh ta đó. Có phải rất nhiều cô gái trong công ty cậu đều thích anh ấy không?”

Hạ Chí nghĩ một lát rồi gật đầu một cách rất bất đắc dĩ, “Đúng vậy, đều thích anh ấy.”

“Cậu cảm thấy mình có bao nhiêu phần thắng hả?”

Lắc đầu.

“Thế thì được rồi. Hai người hoàn toàn là người của hai thế giới, cậu nên dứt tình sớm đi cho kịp. Nếu anh ấy giới thiệu đối tượng cho cậu thì cậu thử tiếp xúc xem. Quen thêm vài người bạn cũng tốt. Cậu không trị được Nguyễn tổng này đâu,2nghe mình đi.” Im lặng.

Đào Hiểu Nhiễm nói tiếp, “Cậu thích anh ấy cũng không sai. Cậu lớn rồi, thích một người đàn ông vừa đẹp trai vừa đứng đắn là chuyện rất bình thường. Nhưng tình cảm có rất nhiều loại, tình cảm này của cậu chỉ là thưởng thức mà thối. Hạ Chí, nghe mình một lần, có một số đàn ông chỉ có thể nhìn nhưng không thể tới gần. Nguyễn tổng của cậu là dạng người như thế.”

Hạ Chỉ buồn bã nói, “Hiểu Nhiễm, lời câu nói mình đều hiểu mà, mình sẽ suy nghĩ thật kĩ.” Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Đào Hiểu Nhiễm hùng hùng hổ hổ nói một đống, Hạ Chí cũng đồng ý nhưng trong lòng thì khó tránh khỏi buồn bã. Có lúc cô cảm8thấy Nguyễn Tấn đối xử với cô rất đặc biệt, có lúc cô cảm thấy mình nghĩ nhiều. Có lẽ Hiểu Nhiễm nói đúng, cấp độ của Nguyễn Tân quá cao, cô không thể nắm giữ được anh.

Hạ Chỉ vừa xác định tình cảm của mình, cùng lúc đó cũng xác định phải từ bỏ.

Trên dưới công ty đều biết Phùng Tinh Tinh hết sức ân cần với Nguyễn Tổng, cô ta đang theo đuổi Nguyễn tổng. Bởi cái gọi là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi mà nữ theo đuổi nam chỉ cách một tấm màn, lần này Phùng Tinh Tinh dùng hết trăm phần trăm sức lực.

Lúc họp thì ngồi cạnh Nguyễn Tân, biểu hiện cực kì tích cực, còn thường xuyên bưng trà rót nước, đi làm mang bữa sáng, buổi9chiều mua đồ ăn nhẹ, tan làm còn tìm cách hẹn gặp, cô ta không buông tha bất cứ cơ hội nào để tiếp cận Nguyễn Tấn. Trong thang máy hơi chen chúc, có đồng nghiệp nữ thầm thì khe khẽ, “Nguyên tổng đâu có rảnh ăn cơm chung với cô ta.” “Là không muốn, bám dính quá sẽ khiến người ta khó chịu.” “Từ chối rõ ràng cô ta cũng không hiểu, chậc chậc.”

Phùng Tinh Tinh quay đầu nhìn lại, hai người phụ nữ nhiều chuyện nhất công ty là Lý Hiểu Mai và Trần Lệ đang bàn tán về cô ta, cô ta trợn mắt cảnh cáo, “Cố ý nói cho tôi nghe chứ gì? Hừ, có giỏi thì theo đuổi đi, không có bản lĩnh mà chỉ dám nói xấu sau lưng, làm2người khác buồn nôn.”

“...” Người đằng sau giận nhưng không dám nói, miệng mổm không lợi hại như người ta, nói không lại.

Thang máy dừng lại, cửa mở, mọi người ào ào ra khỏi thang máy. Phùng Tinh Tinh bước nhanh đuổi theo Hạ Chí ở đằng trước và hỏi, “Hạ Chí, cô là trợ lý của Nguyễn tổng, chắc cô biết hành trình của anh ấy nhỉ? Sau giờ làm anh ấy có bận gì không?”

Hạ Chí hơi sửng sốt, thành thật đáp, “Hết giờ làm là thời gian riêng tư của Nguyễn tổng, tôi không biết lịch trình riêng tư của anh ấy.” Phùng Tinh Tinh kéo cánh tay cô lấy lòng, “Hạ Chí tốt bụng, thể bình thường có chú ý giúp tôi chút được không? Ví dụ như Nguyễn tổng thích ăn2gì, uống gì, chơi gì, cô nhất định biết.” Hạ Chí xấu hổ, “Tôi... sao tôi biết được, tôi chỉ là trợ lý ở mặt công việc của Nguyễn tổng thôi.” “Hạ Chí, tôi nói chuyện nghiêm túc với cô, tôi nhất định phải theo đuổi được Nguyễn tổng, nếu chúng tôi thành đối thì tôi mời cô ăn cơm được không?”

“Hạ Chí, Hạ Chỉ tốt bụng, sau này tôi giới thiệu khách hàng của tôi cho cô được không? Sau này tôi cũng không để cô gánh tội thay nữa, tôi thề.” Hạ Chỉ hỏi ngược lại một câu, “Cô cũng biết cô luôn bắt tôi gánh tội thay à?” Thật ra cô rất ngạc nhiên khi nghe Phùng Tinh Tinh nói như vậy. Phùng Tinh Tinh áy náy nói, “Xin lỗi mà, có đôi khi cũng do hoàn cảnh ép buộc, cô coi như chuyện lớn hóa nhỏ đi. Dù sao giờ cũng không sao hết mà. Hạ Chí, tôi vẫn nhớ kĩ lòng tốt của cô, cô giúp tôi một lần được không?” Hạ Chí cực kì bất đắc dĩ nhưng vì phiền quá không chịu nổi nên nói, “Nguyễn tổng là người phương Bắc, chắc là không quen ẩm thực chỗ chúng ta lắm. Trước kia tôi có bạn học là người phương Bắc, cả ngày đòi ăn sủi cảo quê nhà. Tôi nghĩ, có lẽ Nguyễn tổng cũng thích món đó.”

Phùng Tinh Tinh lập tức hiểu ngay, “Ha ha, tôi hiểu rồi, cảm ơn cố.” Cô ta lại nghĩ tới cái gì đó, “ôi, Hạ Chỉ, cổ có biết chỗ nào bán sủi cảo chính tông của phương Bắc không?”

Ngày hôm sau, Phùng Tinh Tinh cầm hộp cơm tiện lợi đến công ty, hộp cơm này lấy từ tay Hạ Chí khi ở trong thang máy. Nhưng lúc đặt trước mặt Nguyễn Tấn thì anh hơi lúng túng, có ai ăn sủi cảo vào buổi sáng đâu chứ? “Nguyễn tổng, em phải chạy xa lắm mới mua được cho anh đấy.” Nguyễn Tấn lúng túng nói, “A... cảm ơn.”

“Anh không thích ăn sủi cảo à?” Phùng Tinh Tinh cũng nhận ra, “Em cứ tưởng anh không quen đồ ăn ở đây, những thứ khác em không biết, chỉ nghĩ ra sủi cảo Đông Bắc. Nguyễn tổng, đây là tấm lòng của em đó.” Phùng Tinh Tinh nhìn anh với ánh mắt đáng thương. Nguyễn Tấn bất đắc dĩ, chỉ có thể nói, “Tôi thích ăn sủi cảo, cô để đấy đi, cảm ơn.” Bám người quá cũng sẽ làm người ta thấy phiền, Phùng Tinh Tinh nhớ câu này nên lập tức nói, “Đừng khách sáo. Nếu sau này Nguyễn tổng muốn ăn thì cứ nói với em, em ra ngoài làm việc trước nhé!”

Phùng Tinh Tinh rời khỏi phòng làm việc, Nguyễn Tân nhìn hộp sủi cảo, nghĩ thầm, đồ ăn lạnh rồi, đáng tiếc. Anh gắp một cái bỏ vào miệng, mùi vị này giống y như sủi cảo ở chỗ Hạ Chí.

Tháng nào công ty cũng có liên hoan, địa điểm do mọi người tự chọn. Đầu tháng mười một, trời lạnh nên mọi người quyết định đi ăn thịt nướng ở trên núi. Nói là trên núi nhưng lại không lạnh tínào, đông ấm hè mát, ngay cả nước suối trong núi sâu cũng ấm áp. Đi lên một chút là hồ nước nóng, thảo nào nơi này luôn ấm áp. Tháng này ăn đồ nướng ở đây, tháng sau trời lạnh hơn, đi lên trên tắm suối nước nóng, kế hoạch đã lên sẵn cả rồi. Hiếm thấy là lần này Dương Thâm và Nguyễn Tấn cũng tham gia. Thật ra hai ông sếp này rất hiền hòa, tất cả mọi người ở chung như bạn bè, không hề gò bó tí nào. “Tân, mấy ngày ở đây thấy chỗ chúng tôi thế nào?” “Ngoài việc ăn không quen thì cái gì cũng tốt.”

“Tìm một đầu bếp nữ về nhà, sau này đi đâu thì mang theo đến đấy, lúc đó không sợ không quen nữa.” Dương Thâm quay đầu nhìn mọi người và hài hước hỏi, “Trong công ty có đồng nghiệp nữ độc thân nào biết nấu ăn vậy?”

Mọi người ồn ào giơ tay, “Tôi biết, tôi biết.” Dương Thâm nở nụ cười, Nguyễn Tấn rất ngại, “Lão Dương, cậu bớt địa đi.”

Dương Thâm lại tiếp tục nói, “Không làm thì thôi, đã làm phải làm tới nơi tới chốn, đủ mùi đủ vị, tốt nhất là biết nấu đồ ăn phương Bắc.”

Nguyễn Tấn ngắt lời, “Cậu đủ rồi đó, mọi người đừng tin cậu ta.”

Sau việc này, mọi người đều biết Nguyễn tổng còn độc thân.