Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 403: Người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ

“Sao cậu biết rõ thế?”

“...” Hạ Chí không biết nói gì, đây chỉ là suy đoán của cô mà thôi. “Ôi, nếu để mình nói, anh ta chỉ không thân với mọi người thôi. Vừa tới mà, không thể để mọi người nghĩ anh ta là người nông cạn. Mình dám cược, không đến một tuần là họ sẽ lên giường với nhau, cậu có dám cược với mình không?” Hạ Chí lắc đầu không đáp, nghe xong thì thấy đau lòng. Đường Tư Điểm nói chắc như bắp, “Hãy chờ xem, công ty này sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay con khốn Phùng Tinh Tinh.” Hạ Chí không dám phát biểu bất kỳ ý kiến gì, cô cũng không rành Nguyễn Tấn là dạng người nào,2cô càng không có quyền để tìm hiểu hay can thiệp vào chuyện riêng của anh. Chẳng qua, cô cảm thấy Nguyễn Tấn không phải dạng người như thế. Nói đến cùng, đây cùng lắm chỉ là lòng riêng của cô thôi.

Ăn đồ nướng dưới cảnh đẹp của non xanh nước biếc thì sao có thể thiếu hiking” dược.

(*) Hiking là một hoạt động giải trí ngoài trời, hay hoạt động dã ngoại. Theo nghĩa tiếng Anh, hiking là đi bộ đường

Phùng Tinh Tinh hỏi khắp nơi, “Có thầy Nguyễn tổng không? Nguyên tổng đang ở đâu thế?” “Có lẽ đi ở đằng trước đây, cô lên trước xem sao.” Phùng Tinh Tinh cắn răng đuổi theo. Hạ Chí và Đường Tu Điểm đi sau cùng, không muốn chung nhóm8với những người phía trước, chỉ cần không lạc nhóm là được. Hồi đại học Đường Tư Điềm còn tham gia câu lạc bộ Hiking nên thường xuyên tổ chức các chuyến hiking, đã đi nhiều nơi như Tứ Xuyên, Thanh Hải, Vân Nam, bình thường đi sẽ đi hai, ba ngày. Khe núi nhỏ thế này chỉ là một bữa ăn sáng với cô. Vừa đi cô vừa kể lại những điều thú vị trước kia khi tham gia hiking. “Sau này mình tốt nghiệp đi làm, không còn nhiều thời gian và sức lực đi ra ngoài nữa. Bây giờ chỉ thỉnh thoảng hẹn mấy người bạn, thừa dịp chủ nhật được nghỉ, dành nửa ngày để đi loanh quanh, đều ở vùng ngoại ô” “Nghe cũng không9tệ, lần sau các cậu hẹn nhau có thể cho mình đi chung không? Cuối tuần mình đều không làm gì cả.” Đường Tư Điềm thoải mái đáp, “Đương nhiên có thể, nhiều người thì chơi càng vui. Có khi nhiều áp lực, đi một chút cũng hay lắm. Trời nóng không thích đi đâu, bây giờ thời tiết đang lạnh nền hoạt động nhiều lên. Lần sau sẽ gọi cậu đi chung.”

“Được, vậy sau này không sợ chủ nhật rảnh rỗi nhàm chán rồi. Ôi, về nhà hai ngày thì pải quá, không về mà ở đây thì lại chán.” Ngay lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc, “Ngại chủ nhật nhàm chán à? Không bằng làm thêm giờ cho tôi có được không?”2Hạ Chí bỗng quay đầu, “Nguyễn tổng, không phải anh ở đằng trước à?” Nguyễn Tấn bước nhanh lên trước và nói, “Đằng trước đông người, đi sau yên tĩnh hơn.”

Trước mặt anh, Đường Tư Điểm không thể hiện sự khinh bỉ ban nãy, cô hỏi, “Nguyễn tổng, lúc nãy Phùng Tinh Tinh tìm anh đó, anh không đi chung với cô ta à?” Nguyễn Tấn lắc đầu, “Tha cho tôi đi, tôi không muốn đi chung với cô ta nên mới có ý đi đằng sau đấy. Tôi không hợp với người như cô ta.” Hạ Chí liếc nhìn Đường Tư Điềm, thấy chưa, mình đã bảo Nguyên tổng không phải dạng người như vậy mà cậu không tin. Đường Tư Điềm chưa từ bỏ ý định, hỏi thẳng,2“Nguyễn tổng, anh không thấy Phùng Tinh Tinh thích anh à?”

Nguyễn Tấn cười nói, “Biết nên tôi mới tránh. Hạ Chí, tôi nói thật, cuối tuần đến làm ngoài giờ với tôi. Tôi sẽ bảo Dương tổng cho cô nghỉ bù hai ngày trong tuần, thế nào?”

Hạ Chí không có lý do gì để từ chối, “Vâng ạ.” Tâm trạng của cô lập tức tốt lên, không có dấu hiệu hay lý do đặc biệt gì, chỉ bởi vì câu nói của anh mà cô trở nên vui vẻ.

Đường Tư Điểm cười nhạo, “Nguyễn tổng, đi làm vẫn gặp, tránh được mùng một nhưng không thoát mười lăm, lúc đó anh tính sao?”

Nguyễn tổng đã nghĩ xong từ trước, “Theo tôi biết, tuần sau cô ta phải đi công tác, tôi sẽ được yên tĩnh một khoảng thời gian.” Đường Tư Điềm, “Nguyễn tổng, anh từ chối thẳng cô ta đi, anh không nói cô ta sẽ không từ bỏ đâu.” Nguyễn Tấn: “Tôi nghĩ tôi đã từ chối rất rõ ràng rồi, chỉ thiếu nói ra miệng thôi. Những cô ta cũng không nói rõ ra mà, tôi không muốn làm quan hệ đồng nghiệp trở nên lúng túng nên tôi khá bị động. Có phải các cô cũng hay bàn tán chuyện của tôi sau lưng không?” Đường Tư Điểm cáo già, phản xạ đầu tiên là phủ nhận, “Chúng tôi không bàn chuyện riêng của sếp sau lưng đâu.”

Nguyễn Tấn khẽ cười, chỉ về phía Hạ Chí, “Vẻ mặt của cô ấy đã bán đứng hai người.” Hạ Chí oan uổng, bịt miệng nói, “Mình không nói gì mà.” Đường Tư Điểm thở dài, đành phải nói, “Chúng tôi chỉ bàn tán về Phùng Tinh Tinh thôi.” Nguyễn Tân cười hiền hòa, “Ha ha, bàn tán về tôi cũng không sao, không làm ảnh hưởng đến tâm trạng hay công việc của tôi đâu. Không nói chuyện này nữa, nói chủ đề hai người vừa nói đi, các cô hay đi hiking ở đâu?” Đường Tư Điềm: “Vùng ngoại ô, Nguyễn tổng cũng có hứng thú với hiking hả?” Nguyễn Tấn: “Có thể thử xem.” Đường Tư Điềm nhìn Hạ Chí rồi nhìn Nguyễn Tân, cảm thấy hai người này khá ăn ý nên nói, “Được, lần tới có tổ chức thì sẽ gọi hai người.” Lúc đi xuống mọi người đều đang nghỉ ngơi, ba người họ đến sau cùng, cũng đã đủ số lượng. Các đồng nghiệp bình thường ngồi trong văn phòng nhiều, thỉnh thoảng mới đi nên mệt phờ, đừng nói nữ, ngay cả đồng nghiệp nam cũng héo rũ. Phùng Tinh Tinh ngồi nghỉ, mắt đảo khắp nơi tìm Nguyễn Tân, “Lạ thật, sao đi cả đường vẫn không thầy Nguyễn tổng nhỉ? Không lẽ đi trước?” “Nguyễn tổng xuống kìa, ở đó.” Phùng Tinh Tinh nhìn qua thì thấy Nguyễn Tân đi chung với Hạ Chí và Đường Tư Điềm, không ngờ luôn. Cô ta cứ tưởng Nguyễn Tân đi trước, ai dè lại đi sau cùng. “Nguyễn tổng.” Phùng Tinh Tinh chạy tới, “Em tìm anh mãi mà sao anh lại di sau?” Nguyễn Tân chỉ lo tránh không kịp, “Thế à? Đi chậm nên bị lùi về sau, ôi, phía trước là trạm nghỉ, tôi đi toilet đã.” “Ấy ấy, Nguyễn tổng đợi em với, em cũng đi.” Hạ Chỉ và Đường Tư Điềm nhìn nhau, dáng vẻ này của Phùng Tinh Tinh đã chứng minh một câu: người không biết xấu hổ là vô địch thiên hạ.