Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 423: Em chỉ để ý anh của sau này

Hạ Chí đang sắp xếp tủ lạnh, mẹ mang cho cô quá nhiều thức ăn, cô phải phân loại kỹ lưỡng, đỡ cho món nào bị hư đem bỏ thùng rác thì quá uổng phí

“Cái gì vậy?” Hạ Chỉ nhô đầu ra ngoài nhìn, “À, đấy là chủ cho thuê phòng để lại, phòng em kể một cái, cái còn lại bỏ vào nhà kho vì tốn diện tích quá.” Nghe nói vậy, Nguyễn Tân đứng lên đi vào phòng ngủ của cô chuyển luôn cái ghế còn lại ra ban công, “Em sắp xếp xong thì ra đây tắm nắng luôn.”

“Dạ, cũng sắp xong rồi.”

Chỉ chốc lát sau Hạ Chí đã dọn dẹp xong, cô đi ra ban công xem thử

Người này cũng biết cách hưởng thụ thật

Mỗi bên một cái ghế sofa lười, anh nằm một cái, một2cái khác để gác chân, cực kỳ nhàn nhã.

Anh cởi áo khoác ra phủ lên che mặt

Ngoại trừ mặt thì chỗ nào cũng đều tắm dưới ánh nắng mặt trời.

Chân anh rất dài, ban công vốn đã không lớn, anh nằm như vậy thành ra cả cái ban công đều là chân của anh.

“Anh rất hợp với chỗ này, em cũng không đành lòng làm phiền anh.” Nguyễn Tấn bất chợt mở mắt rồi nắm tay cô kéo vào lòng mình, anh hơi nhúc nhích người và nói: “Nằm cùng nhau đi, rất thoải mái, so với bên cửa sổ nhà anh còn ấm áp và dễ chịu hơn.” Anh than thở, “Haiz, trong phòng còn không ấm áp bằng ngoài này đâu.”

Anh về nhà ở mấy ngày, rời khỏi căn phòng có máy sưởi anh lại không quen.

Hạ Chỉ9nằm gối đầu lên khuỷu tay anh, còn mặt áp vào ngực anh

Anh mặc một chiếc áo len, sợi len thoạt nhìn rất thô ráp nhưng khi áp vào thì không thể chút nào.

Cô có thể nghe được tiếng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở bình thản và đều đặn của anh, loại cảm giác này thật sự quá kỳ diệu

Nhiều năm nay, ngoài người thân, bên cạnh cô cuối cùng đã có một người đàn ông có thể để cô dựa dẫm, có thể khiến cô quyến luyến không rời

Nguyễn Tấn thầm thì hỏi: “Sao lại không nói câu nào, đang nghĩ gì vậy?” Hạ Chí ôm lấy eo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Hóa ra yêu đương có mùi vị thế này, ừm, cũng tuyệt6lắm

Trước đây thấy bạn cùng phòng yêu đương, chỉ cần rảnh là ra ngoài gặp bạn trai ngay, đôi khi còn không ngại trốn tiết để đi hẹn hò, lúc đó em không thể hiểu nổi.”

“Vậy bây giờ thì sao?” “Bây giờ thì hiểu rồi, ánh nắng ấm áp, năm tháng yên tĩnh, một người nằm tắm nắng là giết thời gian, hai người tắm nắng thì là tình cảm, cảm giác rất tuyệt, ha ha ha.” Nguyễn Tân ôm lấy cô, kéo đầu cô xuống và hôn lên trán, anh nói: “Cảm ơn em.” “Gì vậy, tự dưng nói cảm ơn lạ lùng vậy?” Nguyễn Tấn nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Em có thể ở bên anh là anh lời rồi, lời to

Không ngại nói cho em biết, trước đây anh đã từng có rất nhiều cô0gái, người thì ấn tượng tốt, cũng có người không, có người nghiêm túc nhưng cũng có chơi đùa, nhưng cuối cùng cũng đều không có kết quả

Tuổi càng lớn cảm giác càng ít đi, chơi đùa lại càng nhiều hơn

Hiện giờ anh hối hận sao trước đây anh lại khốn kiếp như thế.” Hạ Chí bịt miệng anh lại, “Vậy đừng nói nữa, chuyện đã qua đều là quá khứ, ai cũng không thể thay đổi được chuyện đã xảy ra

Chỉ cần sau này anh không khốn kiếp nữa là được

Chuyện của anh trước đây em không để ý, em chỉ để ý biểu hiện sau này của anh thôi.”

“Được, sau này thể hiện cho em xem!” Nói đến đây anh bỗng nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, bệnh án của em trai em còn không? Hoặc là giờ em7có thể viết ra sơ lược về tình trạng cụ thể của em trai em không?” “Sao vậy?” “Ở thành phố anh có một người anh em, là kiểu chơi chung từ nhỏ đến lớn, quan hệ rất tốt

Anh ấy có quen biết một vị chuyên gia về lĩnh vực này ở bệnh viện quân khu XX, có thể để ông ấy xem xét tình trạng của em trai em.” Hạ Chỉ dửng dưng đáp: “Đã nhiều năm vậy rồi, còn có thể hy vọng được không?” “Không thử thì làm sao biết: Với lại nhiều năm nay y học cũng phát triển hơn rồi, không dám mong khỏi hẳn thì cũng hy vọng có thể khôi phục được một ít, em thấy đúng không?”

“Được, để em nói ba em tìm thử xem, bệnh án lúc trước đều còn giữ

Năm nào em trai của em cũng đi kiểm tra sức khỏe, tình trạng sức khỏe cũng không có vấn đề gì.”

Hạ Chính Đông về nhà sớm, nghe chuyện Hạ Chí nói trong điện thoại thì lập tức đi tìm bệnh án của Tiểu Thiên, sau đó chụp hình gửi qua

Mấy năm nay, từ đầu đến cuối nhà họ đều chưa từng từ bỏ con trai

Biết được Nguyễn Tấn đã về Hàng Châu, Dương Thâm gọi điện thoại mời anh đến nhà mình ăn cơm tối, mà Nguyễn Tân cũng đang có ý này, còn nói sẽ dẫn thêm một người cùng đến

Hạ Chí hơi ngại, dù gì đó cũng là nhà của sếp lớn

Nhưng Nguyễn Tấn đã nói rồi, chuyện của bọn họ không giấu được lâu, thay vì để người khác nói cho Dương Thâm, chi bằng họ chủ động nói luôn

Thế là hai người họ đi siêu thị, ngày Tết đến thăm hỏi nhà sếp lớn, lại còn là lần đầu tiên nên không thể đi tay không được

Ba giờ chiều, người trong siêu thị không nhiều lắm nhưng cũng không ít

Chợt Hạ Chí tinh mắt nhìn thấy trước mặt có một bóng người rất quen thuộc nhưng lại không chắc chắn, cô nhìn thêm vài lần rồi thôi

“Tiểu Chí, là Tiểu Chỉ phải không?” Phía sau có người gọi cô, cô quay đầu lại nhìn, thì ra là A Phân đồng nghiệp của dì cô, “Dì ạ.” Cô lễ phép gật đầu cười.

A Phân nhìn thấy Hạ Chỉ, tất nhiên cũng thấy Nguyễn Tấn đứng bên cạnh

Bà ta đánh giá Nguyễn Tấn từ trên xuống dưới, giọng điệu chua loét: “Thảo nào cháu chướng mắt Tiểu Thành nhà dì, hóa ra đã có người rồi

Vậy sao cháu còn để dì út mình kéo nhà dì tới nhà cháu xem mắt? Tiểu Chí, cái này là cháu không phải phép rồi, cháu thể là bắt cá hai tay, xem Tiểu Thành nhà dì là lốp xe dự phòng hả?”

“...” Hạ Chí nhất thời không nói được lời nào, cô cũng không biết dì út của mình lại tự quyết định

Hơn nữa rõ ràng có nghe dì út nói là nhà họ hối thúc dì út đến nhà cô mà, dì út sẽ không lừa cô

Vẫn là Nguyễn Tân phản ứng nhanh, Hạ Chí đã từng nhắc đến gia đình này với anh nên anh nhớ ra ngay, anh nói: “Chào dì, tôi và Hạ chí là đồng nghiệp thì có vấn đề gì sao?” A Phân nửa tin nửa ngờ, “Chỉ là đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà cùng đi siêu thị? Lại còn đi gần nhau như thế?”

Nguyễn Tấn cười đáp: “Pháp luật có quy định đồng nghiệp không thể cùng nhau đi siêu thị sao? Còn về chuyện gần hay không, ha ha, vậy tôi cần cách cô ấy bao xa đây? Phạm vi ngoài một mét hả?” A Phân bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, bà ta không tin người mới gặp lần đầu như Nguyễn Tân, trừ phi là chính miệng Hạ Chí nói

Bà ta kéo tay Hạ Chí và hỏi: “Tiểu Chí, cậu ta đúng là đồng nghiệp của cháu à?” Hạ Chỉ nhìn Nguyễn Tân, Nguyễn Tấn thì rất tự nhiên, không hề có vẻ không vui, cô lấn cấn nói: “Dạ, đúng vậy”, vốn dĩ bọn họ là đồng nghiệp nên cũng không phải nói dối

“À, vậy là di hiểu lầm rồi, dì út của cháu nói ba mẹ cháu sẽ không để cháu lấy chồng xa

Dì nghe giọng của cậu ta là biết không phải người ở đây rồi

Là dì hiểu lầm, di xin lỗi cháu vì lời nói vừa nãy.” Hạ Chỉ hơi liếc Nguyễn Tấn, anh đã quay người sang chỗ khác, tự mình đi chọn quà tặng

A Phân lại nói: “Tiểu Chí, di thật sự rất thích cháu

Dì biết Tiểu Thành cũng thích cháu nữa, chỉ là nó không biết cách dỗ con gái vui vẻ, hiền quá.” “.” Cái, cái chuyện này, nói thế này là có ý gì đây? “Tiểu Thành nhà dì đó, tâm trí đặt cả vào sự nghiệp

Cái thị trấn nhỏ không có vị trí tốt nên nó định mở cửa hàng ở Hàng Châu, nó có nói với cháu chưa?” Hạ Chí lắc đầu, Đổng Thành đã gửi lời mời kết bạn WeChat với cô những cô chưa chấp nhận, giữa hai người về căn bản không có liên hệ gì hết.

“Cái thằng nhỏ này thật là hiền quá rồi, nhưng mà hai đứa gặp mặt cũng mới qua mấy ngày, chắc là nó muốn làm xong mọi chuyện mới nói cho cháu

Cách nghĩ của Tiểu Thành vẫn khá ổn thỏa, nó không biết nói năng nhưng làm việc tuyệt đối đáng tin cậy, tìm chồng thì nên tìm hiểu như vậy.” Hạ Chỉ cũng không biết nên nói gì ngoài cười gượng.

Bà Phân tiếp tục lải nhải: “Mở cửa hàng cũng không thể gấp gáp được, muốn mở cũng phải chọn vị trí tốt nhất

Tiểu Thành thuê nhà gần đây, hôm nay vừa chuyển đến nên dì ra đây mua một ít đồ dùng hàng ngày

Sau này nó ở Hàng Châu, cháu cũng ở Hàng Châu, hai đứa gần nhau rồi, về nhà cũng có thể cùng nhau về, tốt quá!” “Dì à!” Cuối cùng Hạ Chí nhịn không nổi phải ngắt lời, “Cháu và Đổng Thành không có khả năng đâu.”

“Sao vậy? Tiểu Thành ăn hiếp cháu ư?” “Không, không

Dì à, chúng cháu chưa từng liên hệ gì ngoài lần gặp mặt trước đâu ạ.” “Không phải chứ? Tiểu Thành nói cháu thường xuyên gọi điện thoại cho nó, dì cũng nghe được mấy lần rồi.” “.

Chắc chắn không phải là cháu, cháu thế đấy.” A Phân chẳng hiểu ra sao, dứt khoát hỏi thẳng thừng: “Tiểu Thành nói là cháu bảo nó dời cửa hàng đến Hàng Châu, chuyện này là thật hay giả?” “Tất nhiên là giả, sao cháu lại nói thế được?” Hạ Chỉ cảm thấy dì Phân chắc chắn đã bị con trai lừa rồi, bằng không lúc nãy cũng không cho rằng cô bắt cá hai tay

Tâm trạng của A Phân hơi kích động, lại hỏi tiếp: “Có phải ba cháu mua nhà cưới cho hai đứa ở Hàng Châu không? Còn là biệt thự lớn có sẵn nội thất ở Hổ Khu?”

Hạ Chỉ cảm thấy Đổng Thành này thổi phồng quá mức rồi, cố nghiêm túc khẳng định lại với A Phân, “Dì à, cháu và Đổng Thành mới gặp mặt có bốn ngày thôi, cho dù nên chuyện cũng không thể bàn tới chuyện kết hôn nhanh như vậy được, huống chi bọn cháu vốn chẳng hề liên hệ với nhau

Hơn nữa, cháu cũng không định định cư ở Hàng Châu, sao ba cháu lại có thể mua sẵn nhà cưới được, mà lại là biệt thự có sẵn nội thất ở Hổ Khu? Dì biết một căn biệt thự cần bao nhiêu tiền không? Cháu không biết lý do tại sao Đổng Thành nói dối dì, tóm lại những chuyện này không phải là sự thật

Cháu và Đổng Thành cũng không có khả năng” A Phân hoàn toàn đờ ra, Đổng Thành nói Hạ Chính Đông rất vừa ý đứa con rể là nó, lại còn chính miệng nói với nó qua điện thoại là ông đã mua sẵn biệt thự cho con gái rồi

Nếu nhà gái đã mua xong nhà cưới vậy thì nhà anh ta mua xe, số tiền khác giữ lại cho con trai gây dựng sự nghiệp.

Con trai nói nhà họ Hạ có thành ý lớn như vậy nên chúng ta cũng phải thể hiện thành ý, phải nhanh chóng mở cửa hàng

Thị trấn nhỏ không có nhiều người, chi bằng mở hẳn ở Hàng Châu, dù sao sau này anh ta và Hạ Chỉ cũng ở Hàng Châu, phải nhìn xa trông rộng

Mấy ngày nay bà ta bị con trai dễ gì nghe nấy, mấy triệu nhân dân tệ mà bà ta và chồng cực khổ tích góp hơn nửa đời người đã đưa hết cho con trai rồi

“Dì ơi, dì ơi?” Hạ Chí nhìn dáng vẻ dại người ra của bà ta thì hơi lo lắng, “Di à, dì làm sao vậy?”

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đương nhiên A Phân không thể nói tình hình thực tế cho Hạ Chí, “Ấy dà, không có gì, dì nghĩ chắc là Tiểu Thành muốn gì vui nên mới nói vậy với dì, dì thật rất thích cháu đó Tiểu Chí

Hạ Chỉ chỉ dành cười cho qua: “Cảm ơn dì đã yêu mến

Vậy..

di à, cháu không thể để đồng nghiệp đợi quá lâu được, cháu đi trước ạ.” “À, được!” Giờ đây bề ngoài trông dì Phân bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy lên sóng trào rồi

Bà ta tuyệt đối không ngờ con trai mình đã trải qua từng đó chuyện mà không biết hối cải, bà ta không những giận mà càng đau lòng hơn.