Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 444: Du lịch (2)

Em ngắm một chút thì có sao? Anh trông được nên em mới miễn cưỡng ngắm đấy.” “Thật sao...?” Nguyễn Tấn không vòng vo nữa, đi qua giữ chặt tay của cô rồi kéo cô vào trong bể bơi, sau đó một tiếng hét chói tai cộng thêm tiếng nước vang lên, Hạ Chí lập tức ướt sũng cả người

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ..” Hạ Chí sặc nước nên họ không ngừng, cô khẽ đâm vào lồng ngực Nguyễn Tân rồi lui về sau hai bước, suýt chút nữa lại chìm xuống nước

Nguyễn Tấn cười không ngừng được, vui sướng khi người gặp họa: “Ấy da em lo thân em đi kia, cứ thích lặn xuống nước là sao?2Cũng phải học cách lặn trước mới được chứ, ha ha ha ha.” Hạ Chỉ đứng vững hai chân, nhân lúc anh không để ý dùng hai tay đẩy vào ngực của anh

“Ừm”, Nguyễn Tấn ngã ào xuống nước

Nhưng anh là kiện tướng bơi lội mà, một cú xoay người đẹp đẽ, êm ái sải cánh tay, ung dung vẩy nước, anh thong thả bơi xung quanh Hạ Chí, còn thỉnh thoảng nhả câu khiêu khích: “Đến đây đến đây, em đuổi theo anh đi...” Hạ Chỉ nghẹn lời, người đàn ông ấu trĩ này thật sự là đủ lắm rồi mà

Hồ bơi chỉ tới hông của cô, không sâu không cạn

Nước hồ rất mát mẻ, nhưng cũng không quá lạnh, nhiệt9độ vừa đủ

Cả người Hạ Chí ướt đẫm, quần áo dính trên người rất khó chịu, nhưng cô không có ý định cởi đồ, cô chưa bao giờ mặc đồ bơi trước mặt anh, huống chi, lỡ đâu bị anh cười là đồ bơi quá xấu thì biết làm sao bây giờ?! “Em không bơi à?” Nguyễn Tân lại bắt đầu hắt nước về phía cô, thường xuyên đụng vào chân cô, làm đủ trăm phương nghìn kế để trêu chọc cô

Hạ Chí nói: “Anh đáng ghét quá, không muốn bơi với anh, em đi lên bờ.” Cô sẽ không thừa nhận thật ra cô vốn không biết bơi đâu

Nguyễn Tấn chặn đường đi của cô, dùng chân kẹp lấy chân cô:6“Đừng đi, đi ra ngoài ngắm biển tắm nắng đi, rất thoải mái.” “Bên đó em hơi sợ.”

“Đừng sợ, có anh ở đây mà.” Nguyễn Tấn kéo tay cổ ra bên ngoài, vừa đi vừa nói đùa

“Em không biết bơi đúng không?”

Hạ Chí sửng sốt.

“Em thật sự không biết bơi?!” Nguyễn Tấn bật cười: “Này, nói sớm chứ, em nói sớm là không biết bơi thì anh sẽ không kéo em xuống nước

Chẳng trách em hét vang dội như vậy, không biết còn tưởng rằng anh đang ức hiếp em nữa.” Hạ Chỉ hơi sợ hãi, càng đi ra ngoài càng sợ, cô tóm chặt lấy tay Nguyễn Tấn và hỏi: “Bên ngoài có phải rất sâu không?” “Độ sâu bằng nhau,0yên tâm

Bên ngoài có mặt trời, ấm áp hơn một chút.” Hạ Chí từ từ đi theo Nguyễn Tấn ra bên ngoài, đi đến cạnh hồ và nhìn xuống

Kiến trúc bên dưới trở nên rất nhỏ, người càng nhỏ hơn

Đứng ở chỗ cao có thể thấy rất xa, đám người đang vui đùa ầm ĩ trên bãi cát cũng có thể thấy rõ ràng

Hùng vĩ hơn chính là biển cả, ở phía xa xa những đợt sóng biển màu bàng bạc nối đuôi nhau không dứt, cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy du thuyền đang chạy trên biển.

Phóng tầm mắt, biển xanh trời xanh, đẹp không sao tả xiết

Nguyễn Tấn nói: “Ngồi xuống, chỗ này có bậc thang, em có thể7ngồi, mở chỗ này ra là điện thoại, em có thể gọi đồ ăn đến.” Anh đánh giá cô và bổ sung: “Cởi quần áo ra đi, dính trên người khó chịu lắm

Ở đây có áo choàng tắm và khăn tắm, em có thể tự lấy”.

“Vậy anh đi bơi đi, không cần quan tâm em, em nghịch nước là được rồi..

Ôi chao, anh đi mau đi, em muốn ngắm phong cảnh được không hả?”

Nguyễn Tấn biết cô thẹn thùng nên cười nói: “Được, anh đi bơi mười vòng rồi đến chơi với em.”

Hạ Chỉ thấy anh bơi đi, lúc này mới yên tâm, cô ngồi ở trên bậc thang, nước trong bể bơi vừa vặn không cao hơn ngực cô, cô ngồi vững rồi cởi quần áo ướt ra.

Cô đang mặc một bộ áo tắm một mảnh màu đen viền ren, đây là bộ đồ cô mua trong một lần đi tắm suối nước nóng cùng nhóm phụ nữ trong nhà vào mùa đông ba năm trước

Lúc ấy dì út còn cười cô bảo thủ, con gái nên mặc đồ bơi hai mảnh, lộ ra eo thon và rãnh ngực mới gợi cảm.

Cô vốn đã mua một bộ bikini hoa li ti mới trên mạng, nhưng mà không giao đến kịp trước khi đi nên đành phải mang theo bộ đồ bơi cũ này

Cô ngồi ở chỗ đó, nước hồ bơi ở rìa ngoài ẩm hơn một chút

Ánh nắng vẫn rất chói chang, nhưng ngâm ở trong nước nên không cảm thấy nóng

Vở dĩ đang cảm thấy hơi sợ độ cao, nhưng khi đã ngồi xuống, cũng cảm thấy khá ổn

Cô dựa người nhìn bãi cát, định tìm bóng dáng của các đồng nghiệp trong đám đông khách du lịch, nhưng quá xa nên nhìn không rõ lắm

Nguyễn Tấn bơi xong cũng đi đến ngôi, lẳng lặng ngắm nhìn cô

Trên mặt nước, bả vai tròn trịa và cái cổ mảnh khảnh của cô trông rất quyến rũ, dưới hiệu ứng của ánh nắng và nước, làn da của cô trắng nõn hơn cả tuyết, bóng loáng như ngọc.

“Nhìn cái gì mà mất hồn thế?”

Nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Chí xoay người lại cười nói: “Ban đêm chúng ta đi dạo trên bờ cát một lát được không?”

“Được.” Nguyễn Tấn bơi đến rồi ôm lấy cô từ phía sau, say đắm nói: “Cái nơ buộc phía sau làm cho anh có xúc động muốn cởi nó ra.” “Đó là nút chết, không mở được đâu, ha ha ha ha.” “Thật sao?!” Bỗng nhiên, Nguyễn Tấn há miệng ngậm lấy bờ vai của cô, anh chỉ cảm thấy cơ thể cô khẽ run lên, sau đó trở nên cứng ngắc

Anh khẽ cười, bờ môi dần dần dịch tới chỗ nút thắt, anh nói với giọng khàn khàn: “Anh cắn đứt nó được không?” Hạ Chí rụt người lại, thẹn thùng vô cùng, nói nhỏ: “Không được, anh đừng cắn cổ em, ngứa chết thôi.” “Vậy anh hôn nhé.” Nói xong, Nguyễn Tấn tách cắm cô ra, bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô

Giữa ban ngày ban mặt hôn nhau trong bể bơi, nghĩ đến chuyện này cũng thật xấu hổ, Hạ Chí lập tức đỏ mặt, cũng không biết là do phơi nắng, hay là kích động

Cô cảm thấy hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.

Nguyễn Tấn xoay cả người của cô lại đối mặt với anh

Đồ bơi màu đen làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, kiểu dáng đơn giản cũng tô điểm đường cong phập phồng quyến rũ của cô

Anh cảm thấy cô đang cố tình quyến rũ anh, giống như rất nhiều lần trước vậy

Nụ hôn mãnh liệt tạm dừng, rốt cuộc cô có thể thoải mái hít thở, nhưng vẫn không can đảm đối mặt với ánh mắt của anh

“Sao cứ cúi đầu thế? Thẹn thùng à?” Nguyễn Tấn trêu cô

“Xí, không có dấu.” Cô ra vẻ kiêu ngạo

“Anh dạy em bơi được không?” “Không muốn, em nghịch nước là được rồi.”

“Mùa hè này, sau khi quay về chúng ta sẽ làm hai thẻ bơi

Trong một mùa hè anh chắc chắn sẽ dạy cho em biết bơi

Môn bơi có rất nhiều lợi ích đối với cơ thể, người ngồi văn phòng nên bơi lội nhiều mới tốt.”

“Dạy em biết bơi xong, sau đó lại bơi với anh đúng không?” “Thông minh lắm!” Lúc chạng vạng tối, Hạ Chí về phòng thay đồ, bỗng nhiên nhận được WeChat của San San: [Chị Hạ Chỉ, em đã đồng ý làm bạn gái của Hà Tử Tuấn, anh ấy nói dẫn em đi chơi trong thành phố nên đêm nay em không về phòng đầu

Chị nhất định phải giữ bí mật giúp em nhé.]

Hạ Chỉ bật cười, cô nhóc này, không coi trọng nghĩa khí chút nào

[Được rồi, em chú ý an toàn, con gái phải cẩn thận trong một số việc.).

San San lập tức trả lời: [Dạ, em biết rồi.]

Sắc trời dần tối, bữa tối của mọi người là tiệc nướng BBQ được sắp xếp trên bãi cát, còn có những món hải sản ngon miệng khác, chầu này là do một mình Nguyễn Tân mời khách, tốn không ít tiền.

“Nguyễn tổng, anh là sếp lớn của chúng tôi ở đây, anh nói vài lời đi chứ.” Nguyễn Tấn mỉm cười, nâng ly rượu và nói: “Không có gì để nói

Đã đi chơi thì cứ chơi thỏa thích, ăn thỏa thích, trở về cố gắng làm việc hơn, được chứ?”

Mọi người thét to: “Được!” Mọi người cùng nhau cạn ly, tiếng cười cười nói nói vang vọng khắp bờ cát

Đường bờ biển của vịnh Á Long càng thêm đẹp hơn khi màn đêm phủ xuống

Trên bờ đèn điện sáng rực, trên biển lấp lánh những vì sao, tất cả cùng phác họa một đường bờ biển uốn lượn đầy quyến rũ, làm cho người ta khó quên

Nhân lúc mọi người vui đùa, Nguyễn Tấn và Hạ Chí lần lượt kiểm cớ trốn đi

Ẩn dưới bóng đêm, bọn họ rời xa đám đông, tay nắm tay, đi chân trần, xách giày dạo bước trên bờ cát

Từng cơn sóng biển cuồn cuộn xô vào bờ, nước biển lành lạnh, vỗ vào chân rất dễ chịu, còn có những hạt cát mịn thật mịn, giống như đang đạp lên vải bông

“Ngày mai chúng ta làm gì? Đi chơi với mọi người, hay là hoạt động riêng lẻ?” “Ngày mai dẫn em ra biển câu cá, thế nào?”

“Được ạ.” Hạ Chỉ chợt nhớ ra: “À đúng rồi

San San gửi WeChat cho em nói đêm nay không về

Cô ấy và Hà Tử Tuấn vào thành phố chơi.” “Hà Tử Tuấn?”

“Đúng vậy, bọn họ đến với nhau rồi.” Nguyễn Tấn gãi lòng bàn tay của cô và nói: “Vậy thì tốt, trong công ty của chúng ta lại có thêm một đôi

Đêm nay em ngủ lại chỗ anh đi, ngày mai gọi em dậy ngắm mặt trời mọc.” Hạ Chí hỏi: “Anh đang vui vì công ty chúng ta có nhiều việc vui, hay là vui vì đêm nay San San không về phòng ngủ?” “Ha ha, đều vui cả...” Dùng một chút, anh sửa lại cho dung: “Cái sau vui hơn.” Có một vài việc xảy ra một cách rất tự nhiên

Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau, đây cũng không phải là lần đầu Hạ Chí ám chỉ anh, nhưng lần này, Nguyễn Tân không đẩy cô ra

“Tiểu Chí, bây giờ em nói dừng lại vẫn còn kịp.” Giọng nói của anh rất nặng nề, anh vẫn luôn kìm nén, cũng kiềm chế bản thân

Hạ Chí vòng tay qua cổ anh, lắc đầu nói: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.” Nguyễn Tân hôn cố, dẫn dắt cô: “Vậy anh sẽ tiếp tục, em thả lỏng là được rồi, đừng sợ.” “Da.” Nhưng ngay khoảnh khắc đó, điện thoại đột nhiên vang lên không đúng lúc, Nguyễn Tấn bực bội phun ra một câu chửi thề: “Fuck, ngay lúc này ai làm phiền chuyện tốt của ông thể hả?” Hạ Chí không nhịn nổi, lập tức bật cười, tâm trạng căng thẳng vốn có cũng vơi bớt đi: “Thì ra anh cũng biết chửi bậy.” “Hừ, anh chính là người hai mặt đấy.” Nguyễn Tấn không tình nguyện đưa tay lên tủ đầu giường lấy điện thoại xem thử, càng bực bội hơn: “Là Vu Đan Đan, không nghe.” Anh dứt khoát nhấn tắt điện thoại, lại bắt đầu vào chuyện chính

Nhưng chuông điện thoại vẫn cố chấp vang lên, nhấn tắt lại vang lên lần nữa, nhấn tắt lại tiếp tục vang lên

“Nghe máy đi, có thể cô ta thật sự có chuyện” Hạ Chí nói

Nguyễn Tấn thở dài, bất đắc dĩ nghe điện thoại: “Chuyện gì?” Vu Đan Đan đang khóc ở đầu bên kia điện thoại, hình như đã uống say, vừa mở miệng đã nói: “Nguyễn tổng, thật xin lỗi vì trễ thế này còn gọi điện thoại làm phiền anh

Nhưng em thật sự rất thích anh, một ngày không gặp anh em sẽ cảm thấy không thoải mái.” Nguyễn Tấn đáp không hề nể tình: “Nếu cô không thoải mái thì đi khám bác sĩ đi.”

“Nguyễn tổng, anh cho em một cơ hội đi, được không? Em bảo đảm không cho bạn gái anh biết, anh cho em một cơ hội đi

Ba tháng, chỉ cần thời gian ba tháng, nếu anh vẫn kiên quyết lựa chọn bạn gái của anh, vậy em sẽ lùi bước.” “Cô đã để cho cô ấy biết rồi.” Nguyễn Tấn bỗng nhiên cắn bả vai Hạ Chí, Hạ Chí theo bản năng kêu “A” một tiếng rất mập mờ

Nguyễn Tấn cười đắc ý và nói tiếp: “Đã nghe thấy chưa? Biết bọn tôi đang làm gì không? Cô làm phiền nghiêm trọng đến chuyện của bọn tôi đang làm đấy.” Cuối cùng Vu Đan Đan không nói nữa, nghĩ cũng biết cô ta đang xấu hổ đến mức nào ở đầu dây bên kia, dù sao người ta cũng là một cô gái trẻ mà

Nguyễn Tấn cúp điện thoại, tắt hẳn máy: “Vẫn là cách này tốt nhất, em nói xem?” Hạ Chỉ bật cười: “Anh thật là xấu.” “Còn xấu hơn nữa cơ.”

Ở một chỗ khác, Vu Đan Đan khóc to, nhóm bạn thân khuyên như thế nào, hỏi như thế nào cũng không làm cô ta nguôi ngoai

Cô ta gọi lại, nhưng Nguyễn Tấn đã tắt máy, gọi cho Nguyễn Tấn không được, cô ta gọi cho những người đồng nghiệp khác.

“A lô, Hoắc Kiến, Nguyễn tổng dẫn bạn gái cùng đi Tam Á hả? Bạn gái của anh ấy trông thế nào?” Hoắc Kiến buồn bực nói: “Nguyễn tổng có bạn gái? Chưa gặp bao giờ.” “Không phải mọi người đang ở cùng nhau sao? Sao anh lại không gặp được?” “Nguyễn tổng không chơi với bọn anh, anh theo chân hướng dẫn viên du lịch, bọn họ là tự đánh lẻ.” “Bọn họ? Còn có ai?” “Rất nhiều người đều tự đánh lễ, Nguyễn tổng, Hà Tử Tuấn, Lý Thiên Lương, Phùng Đình, La San San, Hạ Chí, còn có..

Dù sao nhiều lắm.” Hoắc Kiến nói liên tiếp rất nhiều tên, Vu Đan Đan hoàn toàn không biết đường nào mà lần, cô ta nói: “Em biết Nguyên tổng có dẫn bạn gái đi theo, anh giúp em chú ý một chút được không?” “Cái này..

Nguyễn tổng không chơi cùng với bọn anh, sao anh chủ ý được?”

Tóm lại anh phải để ý giúp em, cầu xin anh, hu hu hu.”

Hoắc Kiến bị làm phiền đến mệt, đành phải đồng ý: “Được được được, anh chú ý là được.” Cúp điện thoại, Vu Đan Đan lại gọi điện thoại cho Hà Tử Tuấn, vẫn thắc mắc đó: “A lô, Hà Tử Tuấn, anh có thấy bạn gái của Nguyễn tổng không?” Giọng nói của Hà Tử Tuấn hơi mất kiên nhẫn: “Không thấy không thấy, anh không gặp Nguyễn tổng

Anh có việc, cúp máy đây.” “Từ từ, anh giúp em chú ý một chút được không? Nguyên tổng dẫn theo bạn gái đến Tam Á, anh giúp em để ý xem thử bề ngoài bạn gái của Nguyễn tổng trông thể nào.” “Được được được, vậy cúp nhé

Anh thật sự có việc.” “Ấy, ấy..

Alo, alo?” Không đợi cô ta nói xong, điện thoại đã cúp

Cô ta lại không kìm được bắt đầu khóc to, có cảm giác bị đối xử lạnh nhạt

Bạn thân cô ta khuyên nhủ: “Đan Đan, cậu đừng như vậy, làm thế sẽ khiến cấp trên của cậu xem thường.” “Vậy mình phải làm thế nào?”

“Đàn ông đều giống nhau, cậu cứ quấn quýt lấy anh ta thì anh ta sẽ cảm thấy phiền, cậu lạnh lùng với anh ta mấy ngày anh ta sẽ nhớ cậu.” “Thật chứ?” “Chắc chắn đấy, cậu đừng khóc nữa được không? Đến đây, chúng ta tiếp tục hát nào.” Vu Đan Đan cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Được, chọn giúp mình bài Giao dịch tình yêu”