Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 447: Xã giao

Có mấy lần cô bị Vu Đan Đan ép hỏi đến mức á khẩu không trả lời được

Mà trừ việc kiên quyết phủ nhận ra cô cũng không còn cách khác.

Trước giờ Hạ Chí luôn cảm thấy, nếu như bị đồng nghiệp phát hiện thì họ công khai thôi

Chuyện này không phải là việc mất mặt gi

Nhưng bây giờ gặp con gián đánh mãi không chết là Vu Đan Đan này, ép cô chỉ có thể phủ nhận mãi

Cô nghĩ nếu như sau này công khai tình cảm thì cô không còn mặt mũi nào đối mặt với đồng nghiệp nữa, chắc chỉ còn đường từ chức thôi.

Buổi tối, hai người ăn cơm với nhau, Vu Đan Đan nhắn tin WeChat, gửi hình hai cái túi xách rồi2hỏi cô xem cái nào đẹp hơn.

Quan hệ của hai người rất bình thường, thậm chí còn xa lạ hơn đồng nghiệp bình thường, nhưng gần đây Vu Đan Đan luôn cố ý làm thân với cô

Hạ Chí cảm thấy hơi khó chịu.

[Tự em chọn đi, chị thích chưa chắc em đã thích.] Cô nhắn trả lời như thế.

[Không bằng chị đi chọn chung với em đi, chị Hạ Chí

Em đi mua sắm một mình không có ai góp ý cả.]Da mặt của Vu Đan Đan không phải dày bình thường.

[Ngại quá, chị không rảnh

Sau đó Vu Đan Đan nhắn thêm mấy tin nhắn nữa nhưng Hạ Chí không quan tâm, cố vừa ăn cơm vừa oán trách Nguyễn Tấn: “Gần đây bị cô ta làm phiền muốn9chết, tìm đủ loại lý do để quấn lấy em.”

“Nếu không thì nói thẳng với cô ta đi.”

“Không được, em đã đảm bảo quan hệ của chúng ta không phải là quan hệ nam nữ

Bây giờ thừa nhận thì mất mặt lắm.” Nguyễn Tấn hơi bất đắc dĩ: “Rồi cũng có ngày họ biết mà.” Hạ Chỉ hờn dỗi nói: “Cô ta càng muốn biết em càng không nói

Xem cô ta lợi hại hơn hay em lợi hại hơn.” “Người ta chỉ là cô bé không hiểu chuyện, em so đo với cô ta làm gì?”

“Anh đừng để cô ta lừa, lòng dạ cô ta sâu lắm

Sao? Anh thay đổi cái nhìn về cô ta rồi à? Anh bị cô ta hấp dẫn rồi hả?” “Anh cảm thấy6dù anh nói gì em cũng cãi được, cho dù nói sao anh cũng sai.” “Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình dùng làm.” “.” Nguyễn Tấn cười, đưa tay xoa đầu cô nói: “Được, anh không nói gì nữa

Bé con, em cũng bướng bỉnh vậy đấy.” “Hừ, đương nhiên, chị đây cũng có giá chứ bộ.” Nguyễn Tấn bật cười: “Ăn cơm, ăn cơm, ăn xong thì đi ra ngoài dạo một chút, bên ngoài mát hơn nhiều.”

“Um.”

Lần này công ty có một khách hàng lớn, mà người khách hàng này là bạn tốt của ba Vu Đan Đan, cho nên cô ta chủ động xin đi gặp khách hàng với Nguyễn Tấn

Lần đầu gặp mặt, bởi vì có quan hệ với Vu Đan Đan0nên bàn chuyện rất thuận lợi

Nguyễn tổng, tôi và ba Đan Đan là quan hệ lâu năm, cùng sống cùng chết, có thời gian còn ăn ở chung với nhau, nhớ hồi đây cũng khổ thật

Đan Đan cũng là đứa bé tôi nhìn lớn lên từ nhỏ, con bé hoạt bát nhưng lại rất cẩu thả, bình thường cậu chăm sóc cho con bé nhiều một chút.” Nguyễn Tấn: “Trịnh tổng yên tâm, nhất định rồi.” Vu Đan Đan uống nhiều rượu, rất nhiều lần đều thoải mái uống cạn một hơi, chẳng mấy ly đã say

Đến khi kết thúc cuộc xã giao cũng đã không đứng vững nữa.

“Chú Trịnh, chứ đừng tiễn cháu

Nguyễn tổng của chúng cháu sẽ đưa cháu về nhà an toàn

Nguyên tổng, đúng không?”

Nguyễn7Tấn đỡ cánh tay Vu Đan Đan và nói: “Đương nhiên rồi.” Vu Đan Đan say nhưng còn ba phận tỉnh, cô ta tới gần Trịnh tổng và nói nhỏ bên tai ông ta: “Chú Trịnh, cháu muốn để Nguyễn tổng đưa về, chú giúp cho cháu đi.” Trịnh tổng cười ha ha

Con gái lớn không giữ trong nhà được rồi, thì ra cháu gái nhỏ của ông để ý cấp trên

Trịnh tổng quan sát Nguyễn Tấn lần nữa: đẹp trai, chín chắn lại cẩn thận, đúng là lựa chọn tốt

“Được được, vậy Nguyễn tổng, làm phiền cậu đưa Đan Đan về nhé.” Nguyễn Tấn hơi lúng túng, cười gượng nói: “Trịnh tổng yên tâm, đây là việc nên làm.” Sau khi Nguyễn Tân gọi taxi, anh đỡ Vu Đan Đan ngồi vào ghế sau, cả người Vu Đan Đan xụi lơ, bám lên vai anh như con bạch tuộc

“Ngồi yên” Nguyễn Tân đỡ cô ta: “Cố ở đâu?” Vu Đan Đan cười: “Em ở gần chỗ của anh.”

“Tiểu khu XX?”

“Ừm.”

Nguyễn Tấn nói với tài xế: “Tài xế, tới tiểu khu XX.” Xe chạy đi, lúc chuyển hướng, Vu Đan Đan thuận thể dựa vào vai Nguyễn Tân, nói nhỏ: “Nguyễn tổng, chú Trịnh là bạn tốt của ba em, ông ấy xem em như con gái nên hợp đồng này chắc chắn sẽ ký được.” “Chuyện làm ăn tối tự có dự tính

Còn cô, dừng uống nhiều như vậy, nhất là trước mặt người lớn

Trịnh tổng sẽ nghĩ là cô thường xuyên như thế.” Vu Đan Đan cười nói: “Anh yên tâm, chú Trịnh sẽ không nghĩ như vậy

Chú ấy luôn nói với em là hợp đồng phải bàn trên bàn rượu.” Nguyễn Tấn thở dài, không nói gì nữa

Vu Đan Đan thoáng ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt tràn ngập tình cảm

Cảm của anh rất đẹp, nhìn xa không thấy nhưng nhìn gần mới thấy có ít râu, rất có mùi vị đàn ông

Nguyễn Tân không nhìn cô ta nhưng không có nghĩa anh không cảm nhận được, anh xoay mặt cô ta đi và đè thấp giọng nói: “Dựa thì dựa, đừng nhìn lung tung” Vu Đan Đan cười thầm: “Ồ, được.” Đến tiểu khu XX, tài xế dừng xe

“Có thể tự đi lên không?” Nguyễn Tấn hỏi

Vu Đan Đan không nói gì, chỉ chớp mắt với anh một cách điềm đạm đáng yêu

Nguyễn Tấn bất đắc dĩ, nói với tài xế: “Đợi tôi ở đây một lát

Tôi đưa cô ấy lên nhà rồi xuống ngay.” Tài xế nhìn kính chiếu hậu, vừa nhìn đã hiểu rõ, cô gái này muốn đẩy ngã đàng trai, nhưng hàng trai lại có vẻ không thích cô gái

“Được.” Cuối cùng, tài xế nhắc nhở thêm: “Anh à, nếu như một chuyến taxi đi quá ba tiếng, trừ trả tiền kilomet còn phải trả thêm 50 tệ.” Anh ta nghĩ, có cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy nhào vào lòng, bao nhiêu người đàn ông có thể từ chối chứ?

Nguyễn Tấn xuống xe đỡ Vụ Đan Đan vào tòa nhà chung cư, Vu Đan Đan gần như là bị khiêng đi

“Cô ở căn nào?”

“1603.”

Bấm nút tầng 16, thang máy mở ra rất nhanh, Nguyễn Tấn đến cửa phòng thì bấm chuông nhưng không ai mở, anh hỏi: “Trong nhà không có ai à?”

Vu Đan Đan cười hì hì: “Em ở một mình.”

“..

Sao không nói sớm Chìa khóa đầu?”

Vu Đan Đan lại ngơ ra: “Có lẽ ở trong túi em, cũng có thể ở trong túi quần em.”

“Lấy ra.” “Nguyễn tổng, anh lấy giúp em đi, hì hì hì.” Nguyễn Tấn bình tĩnh nói: “Tự mình lấy, nếu không tôi đi ngay bây giờ.” “Ấy ấy ấy.” Vụ Đan Đan cầm túi xách nói: “Ở trong túi.”

Nguyễn Tấn thở dài, nể mặt Trịnh tổng nên anh nhịn

Anh lấy chìa khóa từ trong túi xách của cô ta, mở cửa rồi đỡ cô ta vào phòng

Vu Đan Đan lảo đảo đi tới ghế sofa, cô ta nằm vật ra, thuận tiện kéo Nguyễn Tấn xuống

Lúc này, thật ra cô ta đã tỉnh táo, ôm cổ Nguyễn Tấn và thâm tình nói khẩn khoản: Nguyễn tổng, cảm ơn anh đã đưa em về.”

Nguyễn Tấn hiểu rõ kiểu thủ đoạn này, anh kéo mạnh tay cô ta ra, đứng dậy

Ai ngờ Vu Đan Đan lại giữ chặt vạt áo anh không buông

Trong lúc giằng co thì điện thoại di động trong túi anh trượt ra rơi xuống đất

Vừa vặn, bình nước trên bàn trà cũng bị đổ, nước lạnh chảy xuống ống quần và giày của anh, còn chảy lên điện thoại của anh.

Nguyễn Tấn không khỏi bực bội, lập tức cau mày

Vu Đan Đan thấy vậy thì lập tức xin lỗi: “A, xin lỗi Nguyễn tổng.” Cô ta vội vàng nhặt điện thoại của anh từ trong nước lên, lấy giấy lau rồi nói: “Nguyễn tổng, toilet ở bên kia, anh đi lau khô đi, xin lỗi anh.” Bên trong giày da của Nguyễn Tấn dinh dầy nước, anh chỉ đành đi vào toilet

Vu Đan Đan cầm điện thoại của anh, xem như đồ quý

Nhưng điện thoại có mật khẩu, cô ta không mở được

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, trên màn hình xuất hiện tên Hạ Chí

Nguyễn Tân để điện thoại ở chế độ im lặng nên anh không biết.

Vu Đan Đan nhìn về phía toilet, cửa còn đóng, cô ta nhỏ giọng nói chuyện thì chắc Nguyễn Tấn không nghe được, sau đó cô ta nghe máy

“Đã kết thúc rồi hả?” Hạ Chỉ dùng giọng điệu quen thuộc để hỏi

Vu Đan Đan cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Chị Hạ Chí.”.

“Vu Đan Đan? Sao lại là cô? Nguyên tổng đầu?” Hạ Chỉ khiếp sợ

Vu Đan Đan nói với giọng điệu mờ ám: “Nguyễn tổng ở toilet, có lẽ lát nữa mới đi ra ngoài, chị tìm anh ấy muộn như thế này là có chuyện gì à?”

Hạ Chỉ vừa sợ vừa giận, đối mặt với sự thăm dò và khiêu khích của Vu Đan Đan, cô bình tĩnh nói: “À, tôi chỉ hỏi chuyện làm ăn với anh ấy thôi, không có gì

Mai tôi nói với anh ấy cũng được, không làm phiền hai người nữa.”

“Dạ, được ạ.” Vu Đan Đan hơi dịch điện thoại ra, trước khi cúp máy, cô ta nhỏ giọng gọi: “Tân, anh sao rồi?” Sau đó mới ngắt điện thoại

Cửa mở ra, Nguyễn Tấn đi ra với cây lau nhà trong tay.

“Nguyễn tổng, không cần để ý những thứ này, tôi tự lau cũng được.” Vu Đan Đan đưa điện thoại di động cho anh và nói: “Đã lau khô rồi, chắc sẽ không sao, anh kiểm tra thử xem.”

Nguyễn Tấn thấy cô ta tỉnh táo nên lấy lại điện thoại rồi nói: “Xem ra cô không sao nữa rồi, tôi đi đây.” “Ai...”

“Còn có gì à?” Mặt Nguyễn Tấn rõ ràng không vui, Vu Đan Đan lễ phép nói: “Không có việc gì, không có việc gì

Nguyễn tổng, cảm ơn anh đã đưa em về, anh đi về cẩn thận.” Nguyễn Tấn không nói gì, cũng không muốn ở lại

Anh cất điện thoại vào túi rồi xoay người đi ra ngoài

Nhiệm vụ của anh là đưa Vu Đan Đan về nhà an toàn, nhiệm vụ đã hoàn thành

Tài xế còn đang đợi ở dưới lầu, thấy anh xuống thì hỏi: “Sao anh không ngồi thêm một lát?”

Nguyễn Tấn vốn không muốn giải thích nhưng thấy bộ dạng trêu chọc của tài xế, anh đành phải tự gỡ gạc cho mình: “Cô gái nhỏ không hiểu chuyện

Tôi là người đã có vợ, đưa cô ấy đến nhà rồi thì không còn việc của tôi nữa.” Tài xế cười gật gù: “Ha ha, bây giờ không nhiều cấp trên đứng đắn như anh đâu

Anh à, sau này cần đi taxi thì cứ gọi tôi.” “Được, bây giờ tới tiểu khu XXX.” “Về nhà đúng không?” “Ừ, vợ còn đang đợi tôi ở nhà.” “Được, anh ngồi chắc nhé.”