Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 448: Hiểu lầm

Thỉnh thoảng nghe nói có nhân viên kinh doanh nhỏ nào đó trở thành nhân viên kinh doanh “vàng”, sau lưng sẽ có cái nhãn “xe buýt công cộng”

(*) Ý chỉ nhờ lên giường với đối tác mà ký được hợp đồng

Những điều này chẳng lạ lẫm gì

Vu Đan Đan vẫn theo đuổi Nguyễn Tấn, chuyện chơi bời hoa lá lúc bàn việc làm ăn rất nhiều

Chơi rồi thành thật cũng nhiều luôn

Nam uống chút rượu vào, nữ tìm cách quyến rũ sẽ khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn

Hạ Chí ngồi trên sofa, cô không có tâm trạng nghe những gì trên TV đang nói, trong đầu chỉ có hình ảnh của Nguyễn Tấn và Vu Đan Đan lăn lộn trên giường, cô sắp điên rồi

Không biết qua bao lâu, cửa phòng vang tiếng chìa khóa,2Hạ Chí khóa trái cửa, cô tưởng đêm nay anh không về

Trước giờ cô chỉ một mình nên đã quen việc khóa trái cửa buổi tối

Nguyễn Tấn cầm chìa khóa không mở được cửa nên bắt đầu gõ cửa: “Tiểu Chí, Tiểu Chí, anh về rồi, mở cửa.”

Hạ Chỉ còn đang nổi nóng nên im lặng không để ý.

Lát sau điện thoại vang lên, điện thoại ở cạnh cô, chuông vừa vang thì bên ngoài đã nghe được, Nguyễn Tấn nói: “Sao đây? Anh chưa về đã khóa trái cửa rồi? Khóa thì thôi đi, em ở nhà cũng không mở cửa cho anh là sao?” Hạ Chí nổi giận đùng đùng đi tới cửa, mở cửa nhưng lại đưa tay chặn đường đi của anh

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, nhưng dù9thế nào cái mùi đó cũng không che được mùi nước hoa mờ nhạt kia

Nguyễn Tấn vô tội đứng ở cửa hỏi: “Sao thế? Anh mệt quá, mau để anh vào đi.” Hạ Chỉ không nhúc nhích

“Tiểu Chí, sao mắt em đỏ thế? Khóc à? Rốt cuộc em sao vậy? Nói đi.” Anh bối rối, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Chỉ buột miệng chất vấn: “Anh mệt thì đừng về, trực tiếp ngủ ở nhà người ta là được rồi, còn về làm gì?” “Cái gì?” Nguyễn Tân buồn bực.

“Anh đừng giả vờ, em biết hết rồi, anh đến nhà Vụ Đan Đan.”

“Phải, nhưng thể thì sao? Anh về ngay còn gì?”

“Nói thế là anh thừa nhận rồi hả?” Hạ Chí đau lòng vô cùng, tất cả lý trí đều biến mất, cô không thể6chấp nhận được điều này: “Sao anh lại làm thế? Anh có nghĩ đến cảm nhận của em không?” Nguyễn Tấn thấy dáng vẻ cô vừa nổi trận lôi đình vừa rơi nước mắt như mưa thì dở khóc dở cười: “Tiểu Chí, có phải em hiểu lầm gì không? Vu Đan Đan uống say nên anh đưa cô ta về nhà, chỉ thể mà thôi

Em đừng khóc, anh không làm gì hết, em không tin anh à?” Nguyễn Tấn đi tới ôm cô, cô vừa chạm đến áo anh thì thấy ẩm ướt, nhìn xuống dưới thì thấy ngay cả quần cũng ướt: “Anh dịch ra, đừng đụng vào em.” Cô vừa khóc vừa đẩy anh

Nguyễn Tấn không nói gì, cả ngày mệt mỏi, xã giao cả đêm, bây giờ về nhà còn gặp chuyện như vậy, anh0thật sự rất mệt: “Tiểu Chí, em đừng gây ồn ào nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không? Tôi muộn rồi, đừng làm ồn hàng xóm.”.

“Em gây ồn ào gì? Đừng nói xã giao xong đưa cô ta về nhà là chuyện anh phải làm, em không muốn nghe, em tuyệt đối không tha thứ cho chuyện như vậy

Anh nói cô ta chỉ là cô bé con không nhiều dã tâm, anh nói cô ta không hiểu chuyện em đừng so đo, không ngờ anh đã sớm che chở cho cô ta, em còn ngu xuẩn tin anh

Hóa ra đều là lỗi của em.”

“...” Sắc mặt Nguyễn Tấn nhăn nhó, anh oan hơn cả Thị Kính nữa: “Tiểu Chí, nói chuyện rõ ràng, lời này của em là có ý gì?”

Hạ Chí nói tiếp: “Em sai ở7chỗ quá tin anh, em sai ở chỗ cứ tưởng hai người ở trước mắt em sẽ không dám làm gì

Thì ra em sai hoàn toàn rồi, anh chính là một tên quỷ háo sắc có cơ hội là sẽ lá hết cả đầu óc.”

Lửa giận của Nguyễn Tân nhen lên, anh trầm giọng gầm nhẹ: “Hạ Chỉ, em đừng nói chuyện quá đáng quá!”

Lúc này của nhà hàng xóm mở ra, thấy hai người đang cãi nhau thì nói: “Có gì thì vào nhà mà nói? Hai người cãi nhau to tiếng ở ngoài vậy thì con tôi không ngủ được.” Hàng xóm vừa nói xong thì đóng sập cửa, Hạ Chí lập tức đóng cửa nhà mình không cho anh đi vào, không muốn ở chung một phòng với anh, cô ngại bẩn

Nguyễn Tấn tức giận đến mức mắt đỏ rực, đừng nhìn ngày thường anh bình tĩnh dịu dàng nhưng điều đó đều do đã bị hiện thực mài mòn mấy năm

Lúc anh hai mươi tuổi không tốt tính như vậy, lúc nóng lên còn có thể lật bàn đánh người đấy.

Anh vừa giận lại vừa man, nhưng có hàng xóm nên đành nén giận

Anh quay đầu nở nụ cười với hàng xóm: “Bác gái, xin lỗi.”

Nói xong, anh quay đầu đi về phía thang máy

Đêm đó, Hạ Chí ở trong phòng khóc một đêm

Nguyễn Tấn lại ngủ trong xe

Hai người đều là người kiêu ngạo, cảm thấy mình không sai nên không ai chịu xuống nước trước cả

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Nguyễn Tân tỉnh dậy, ngủ cuộn người ở ghế sau một đêm, đau đầu, đau lưng, chân cũng đau, anh mở cửa xuống xe, hai chân tê dại vừa chạm đất thì suýt ngã sấp, may mà anh kịp thời bám lấy cửa xe.

Anh vỗ mặt, khó chịu khắp người, ngẩng đầu nhìn lên trên, không biết Hạ Chí đã nguôi giận hay chưa

Anh thở dài, nghĩ thẩm lên nhà rửa mặt đánh răng rồi nói sau

Vì vậy anh lại lên lầu.

Ai ngờ Hạ Chí lại khóa trái cửa.

Bây giờ mới sáng tờ mờ, nếu anh gõ cửa thì sẽ cãi nhau như hôm qua, không những ảnh hưởng tâm trạng mà còn làm phiền hàng xóm

Nghĩ một hồi, anh quyết định về khách sạn

Khoảng mười giờ, Đường Tư Điểm đi ra ngoài không thấy Hạ Chí thì hỏi đồng nghiệp: “Cô ấy đâu rồi?” “Chưa tới.” “Chưa tới?” Đường Tư Điềm buồn bực, Hạ Chí chưa từng bỏ việc vô cớ

Cô lấy điện thoại ra gọi nhưng không ai nghe máy

Vu Đan Đan thỉnh thoảng nhìn sang bên này, đêm qua Hạ Chí gọi cho Nguyễn Tấn khuya như thế, cô ta bảo Nguyễn Tân đang ở toilet thì giọng điệu Hạ Chí thay đổi, hôm nay bỏ bê công việc thì biết ngay là có vấn đề.

Lý do duy nhất cô ta có thể nghĩ đến là Hạ Chí thích Nguyễn Tấn, đồng thời không mang đến sự thật Nguyễn Tấn có bạn gái mà chủ động theo đuổi Nguyễn Tấn

Đường Tư Điềm thấy ánh mắt Vu Đan Đan khác thường thì hỏi: “Cô biết cô ấy đi đâu à?” Vu Đan Đan lắc đầu: “Không biết, hôm nay em chưa gặp chị ấy” Lúc này Hạ Chí còn nằm trên giường, không biết đêm qua mấy giờ mới ngủ, lúc tỉnh đã muộn rồi, mặt toàn vệt nước mắt, gối cũng ướt đẫm

Cô cầm điện thoại xem thử, đều là cuộc gọi của Đường Tư Điểm, mà Nguyễn Tấn thì không gọi một cuộc nào

Cô nhắn tin cho Đường Tư Điểm, nói xin nghỉ vì sức khỏe không tốt, Đường Tư Điểm không hỏi nhiều mà đồng ý cho nghỉ luôn

Ban ngày ở nhà một mình nên yên tĩnh vô cùng, bên ngoài không có chút gió nào, chỉ có tiếng ve sầu dai dẳng làm người ta thấy khó chịu

Chỉ trong một đêm mà quan hệ của cô và Nguyễn Tấn đã trở nên như vậy, quá mức đột ngột

Hạ Chỉ xin nghỉ lần này là nghỉ suốt ba ngày, đến ngày thứ tư, nước mắt không chảy bất chợt như mấy ngày đầu nữa, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu

Hai ngày đầu Nguyễn Tân tan làm còn đến đây, gõ cửa mấy lần, cô không mở thì anh cũng bỏ đi, ngày thứ ba anh không thèm đến nữa

Cô không biết mình muốn làm gì, không nỡ chia tay nhưng không muốn tha thứ, cô chỉ có thể trốn tránh, trốn tránh rồi lại trốn tránh

Ngày thứ tư, Hạ Chí lấy hết can đảm đến công ty, bạn trai vẫn là của cô, nếu chưa chia tay thì cô không thể để mặc bạn trai xằng bậy với người phụ nữ khác được

Sáng sớm, các đồng nghiệp đều ở phòng họp, Hạ Chí đi vào hơi trễ, cuộc họp đã bắt đầu rồi

Nguyễn Tấn đang nói ở bên trên, Hạ Chí im lặng đi vào từ phía sau, mông còn chưa ngồi xuống ghế thì đã bị chỉ mặt

“Hạ Chí,” Nguyễn Tấn nói không chút nể tình: “Ra cửa đứng!” Hạ Chỉ sửng sốt một lát, cả phòng họp yên lặng như tờ, đồng nghiệp ai nấy đều nhìn về phía cô

Mặt cô đỏ bừng, uất nghẹn lùi ra cửa

Nguyễn Tấn tạm dừng cuộc họp, còn đóng máy chiếu rồi đứng dậy hỏi: “Vô duyên vô cớ bỏ bê công việc ba ngày, công ty có thể đuổi việc cô, cô biết không?” Không đợi Hạ Chí nói chuyện, Đường Tư Điềm đã giơ tay lên và nói nhỏ: “Nguyễn tổng, Hạ Chí xin nghỉ với tôi, tôi đồng ý rồi.” Nguyễn Tấn lập tức nói với Đường Tư Điềm: “Nghỉ việc trong ba ngày thì cần tôi đồng ý, cô đã nói với tôi chưa?” Đường Tư Điềm im lặng không nói, cô cũng không biết Hạ Chí biến mất đến tận ba ngày liền

Vu Đan Đan ngồi ở dưới mừng thầm trong bụng, Hạ Chí, đáng đời cô chưa

Nguyễn Tấn nhìn về phía Hạ Chí, dạy dỗ với giọng lạnh tanh: “Ban đầu thấy cô làm việc cẩn thận mới cho cô làm trợ lý của tôi

Bây giờ cô chơi trò đột nhiên mất tích như vậy với tôi là cô không có trách nhiệm với công việc, cô hiểu không?” “Cổ tưởng công ty là nhà cô à? Muốn làm thì tới, không muốn làm thì không tới? Kiếm tiền nhẹ nhàng thế cơ à? Cô bỏ việc ba ngày, làm trễ nải không ít công việc

Ai cũng có việc riêng của mình, còn phải gánh thêm việc của cô, cô có biết xấu hổ không?”

Hạ Chí bị anh nói đến mức sững sờ, từ bé đến lớn chưa từng bị dạy dỗ như vậy, còn ở trước mặt mọi người, cô cảm thấy khó chịu, chua xót, oan ức, tất cả đều nổi dậy.

Bỏ việc ba ngày là lỗi của cô, cô cãi không được mà cũng không muốn cãi lại

Cô tức giận nói: “Thế thì anh đuổi việc tôi đi!” Nguyễn Tấn giận tới mức mắt bốc lửa, anh ném đồ trong tay ra ngoài

“Rầm” một tiếng, mọi người đều hoảng sợ

“Tan họp!” Nguyễn Tấn bước qua cạnh cô ra khỏi phòng họp, cả người anh cứ như chìm trong một ngọn lửa, đồng nghiệp không dám nói thêm câu nào

Nguyễn Tấn vừa đi, Hạ Chí cũng bắt đầu chảy nước mắt, xoay người nhìn về phía tường, nước mắt rơi như mưa

Các đồng nghiệp đi ra ngoài, có người cầm tài liệu im lặng đi, có người an ủi Hạ Chí mấy câu, Hạ Chí càng chua xót trong lòng

Đường Tư Điểm là người đứng dậy cuối cùng

Đợi mọi người đi hết rồi, cô mới đóng cửa phòng họp, vỗ vai Hạ Chí nói: “Đừng khóc, mặc dù Nguyễn tổng nghiêm khắc nhưng anh ấy nói không sai, nếu đổi lại là tớ tớ cũng giận

Rõ ràng xem trọng cậu như vậy, cậu lại vô duyên vô cớ nghỉ việc ba ngày

Hạ Chí, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”